Bữa cơm này có thể nói là ăn rất không thoải mái.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm vỗ ngực nói mình có thể giải quyết chuyện này, nhưng chuyện lớn thế này sao có thể nói hai câu là có thể khiến người ta yên lòng chứ? Càng không nói đối phương chỉ là một bảo vệ bình thường không quyền không thế. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng đó chỉ là đối với mấy người Tô Kiến Nam, còn Lâm Bắc Phàm ăn suýt nữa vỡ bụng, liên tục tán dương: món ăn bác gái xào đúng là hạng nhất, sau này có thời gian, cháu sẽ tới nữa".
Trên mặt mẹ Tô Tình Nhi hiện lên nụ cười bất đắc dĩ: Sau này có cơ hội, cháu có thể tới đây hàng ngày.
Lâm Bắc Phàm ra sức gật đầu: Ưm, cháu biết rồi, sau này chắc chắn cháu sẽ tới thường xuyên.
Tiểu Kim cũng đánh đúng nấc rượu, liên tục truyền âm nói: Mùi vị của loại rượu này đúng là không tồi, nhưng vẫn không thể so với XO, Tô gia cũng nghèo ghê? Hình như không có quá nhiều cái gì có thể tốt được, nhưng mùi vị cái cánh gà này cũng không tệ.
Lâm Bắc Phàm không để ý tới bữa cơm mà đứng dậy, cười nói với mọi người: "Giờ cháu đã ăn no rồi nhưng thấy các bác hình như không có tâm trạng ăn cơm, điều này cũng có thể hiểu được, nhưng trời cũng đã tối, cháu xin phép đi trước".
Tô Kiến Nam không biết Lâm Bắc Phàm lấy tự tin ở đâu ra, nhưng bây giờ cũng không có cách gì để hiểu, cũng chỉ đành đặt mọi hy vọng vào hắn, gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, vậy bác để Tình Nhi tiễn cháu".
Tô Tình Nhi khẽ gật đầu, đứng dậy, chào hỏi mọi người, rồi mới cùng Lâm Bắc Phàm rời khỏi nhà mình, dần đi ra khỏi khu phố nhỏ. Miệng Lâm Bắc Phàm ngậm một cây tăm, có một câu mà cứ nói mãi: Món ăn mẹ em xào thật ngon, sau này có thời gian, sẽ tới nhà em ăn trực đó".
Tô Tình Nhi gặp phải chuyện như vậy, tâm trạng sao có thể tốt được? hoàn toàn không có dáng vẻ tùy tiện như bình thường, mà cúi đầu, mãi hồi lâu, mới ngẩng đầu hỏi: "Lâm Bắc Phàm,, anh, anh đúng là có cách không? Em biết, những lời anh nói chiều nay, chẳng qua là an ủi mọi người thôi, bây giờ bọn người Phùng Vĩnh Quốc đã khí thế hùng hổ, ngoài cách để em lấy Phùng Vĩ Kiện ra, hoàn toàn không có cách giải quyết nào khác."
"Em sai rồi".
Lâm Bắc Phàm khẽ ngẩng đầu, rất oai phong nói,
"Ồ? Em sai rồi?"
Tô Tình Nhi chớp đôi mắt to, vẻ mặt tò mỏ hỏi.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên nụ cười nho nhã, chăm chú nhìn đối phương, nói rạch ròi từng từ từng chữ: "Sao Phùng Vệ Quốc có thể uy hiếp cha em được, bắt em lấy tên ngu đó chứ?"
"Việc này?...." Tô Tình Nhi không hiểu ý trong lời đối phương. Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục nói: "Vì ông ta nắm được điểm yếu của ba em, mới có thể kiêu ngạo như vậy, giống như là người oai phong nhất trong thiên hạ, thể hiện ra ông trời thứ nhất, mặt đất thứ hai, ông ta là thứ ba vậy, nhưng chúng ta sử dụng cách giống vậy, nắm được điểm yếu của hắn, thế sẽ thế nào nhỉ? Cha em sẽ khó xử, lẽ nào ông ta sẽ không khó xử sao?".
Tô Tình Nhi tròn miệng,, như hiểu ý của đối phương, thần sắc vốn tuyệt vọng của cô bỗng nhiên tỏa hào quang.
Đúng rồi, Phùng Vĩnh Quốc có thể nắm được điểm yếu của ba, sao mình không thể nắm điểm yếu của ông ta chứ? Lấy yêu cầu như vậy để uy hiếp đối phương, đối phương chắc chắn sẽ buông tha cho mình. Sau khi cô nghĩ tới đó, bỗng tươi cười rạng rỡ ôm lấy cổ Lâm Bắc Phàm, ra sức hôn lên miệng đối phương, lúc này vui vẻ nói: "Thì ra anh đã có chủ ý, chẳng trách anh lại có vẻ tính toán trước thế, em sẽ quay về nói với ba và các bác, để mọi người đỡ phải lo lắng, anh đúng là thông minh, mọi người nghĩ lâu như vậy, cũng không nghĩ ra được cách nào hay".
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu nói: "Nói với mọi người, để mọi người yên tâm cũng được, nhưng bảo họ đừng hành động lung tung, vì bây giờ Phùng Vĩnh Quốc chắc chắn có cảnh giác rất lớn với năm người họ, lỡ bị phát hiện, mọi chuyện đều muộn rồi, nên chuyện thế này vẫn nên để loại tiểu nhân anh đây giải quyết khá thỏa đáng, như thế có thể thần không biết, quỷ không hay".
Tô Tình Nhi gật đầu lia lịa, biết chuyện này liên quan tới hạnh phúc cả đời mình, không thể có chút sơ xuất nào, cô vội vàng quay người chạy về phía nhà mình, nụ cười trên mặt càng chân thành đáng yêu.
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc lắc đầu, lúc này mới hừ cười nhỏ, đi về phía nhà mình.
"Lão đại, tên Phùng Vĩnh Quốc đó có dễ dàng cho chúng ta nắm được điểm yếu không? Tôi nghĩ thế nào cũng thấy không thể" Tiểu Kim mặc dù vừa nãy uống tới mơ mơ màng màng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nhưng vẫn truyền âm hỏi. "Hắn? Tên Phùng Vĩnh Quốc đó là một lão hồ ly điển hình, sao có thể cho chúng ta nắm được điểm yếu chứ? Hơn nữa bây giờ quan hệ giữa ông ta và Tô Kiến Nam hoàn toàn cứng nhắc, chắc chắn sẽ trong bốn ngày tới, mọi việc đều sẽ cẩn thận, không cho phép bất cứ sơ xuất nào, như vậy sẽ khó càng thêm khó".
Lâm Bắc Phàm nói rất thẳng thắn.
"Vậy ý của anh là?" Tiểu Kim nghi ngờ nói.
"Cái này rất đơn giản, cha không được, thì tìm con trai vậy. Nếu chúng ta gây phiền phức cho Phùng Vĩ Kiện, cha hắn còn không đứng ra giải quyết sao?"
Lâm Bắc Phàm cười nham hiểm "Thật ra nước ta là một nước rất trọng thể diện, rất nhiều chuyện nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, muốn nắm được điểm yếu của một người, rất dễ dàng, ví dụ nói tìm tiểu thư, nói nhỏ một chút, chính là*** chẳng qua là yêu cầu về phương diện nào đó của đàn ông, chẳng là gì cả, là đàn ông đều cần phụ nữ, có thể nói lớn rồi, đó chính là vấn đề tác phong sống, là phải được nghiêm trị, càng không nói Phùng Vĩ Kiện loại người háo sắc đó, thấy con gái là muốn dán vào đó".
Tiểu Kim nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức hiểu ra, liên tục gật đầu nói: "Chủ ý này của lão đại đúng là hay, chỉ cần nắm được điểm yếu của con trai hắn, chúng ta chẳng phải có thể uy hiếp cha hắn sao? Anh đúng là âm hiểm".
"Có gì đâu? Trong sách không phải có một câu nói, cái gì mà kỳ nhân chi đạo, còn kỳ nhân chi thân, đó chính là điểm tốt của đọc sách, mày có thời gian cũng đọc nhiều sách vào, có thể làm tăng kiến thức, đừng ngày nào cũng chỉ biết lên QQ tán gái thế, dáng vẻ không đường hoàng gì cả".
Lâm Bắc Phàm oai phong nói, làm như mình đã từng đọc rất nhiều sách, thật ra là những lời đọc được trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung cả, lúc vô tình nghĩ ra kế hoạch này "Ngày nào em cũng đọc rất nhiều sách".
Tiểu Kim cãi lại vì tôn nghiêm của bản thân.
"Ồ? Mày đọc sách gì thế?"
Lâm Bắc Phàm hỏi rất hứng thú.
"Em đọc đều là sách của nhứng người rất nổi tiếng viết, ví dụ như "Trọng sanh truy mỹ ký" nhân vật chính tổng cộng đã lấy n cô xinh đẹp, từng cô xinh đẹp đấu với nhau, hình như mọi mỹ nữ trong thiên hạ đều là vợ của hắn vậy, còn có một quyển hình như gọi là "Kim lân há lại là vật trong ao" nhân vật chính càng oai phong, luôn là thấy cô nào yêu cô đó, hơn nữa mặt đó rất lợi hại, còn mạnh hơn anh vạn lần".
Tiểu Kim nói đắc ý.
Lâm Bắc Phàm nghe, khóe miệng không khỏi giật giật, những quyển sách đó đúng là rất hoành tráng nhưng hình như có chút gì đó?
Tiểu Kim vẫn ở đó nhỏ giọng thầm thì: "Em còn đọc một quyển, hình như gọi là "Làm thế nào để luyện thành khốn kiếp" nhân vật chính càng thêm oai phong, dẫn đầu Bắc Hồng môn thống nhất xã hội đen cả nước, tiêu diệt hoàn toàn cái gì mà Nam Hồng môn và Thanh bang, hơn nữa bọn họ quá oai phong, giết người phóng hỏa, không còn chuyện ác gì không làm, đọc mà nhiệt huyết sôi trào, giận một nỗi em không thể cũng cầm dao xông ra ngoài, băm mấy người trước rồi nói tiếp".
Lâm Bắc Phàm bỏ qua tất cả những gì tên này nói, thật không biết sau khi nó đọc nhiều sách như vậy, sẽ biến thành thế nào, một tên cả ngày ảo tưởng tới vấn đề tán gái, đánh nhau? Hắn nghĩ tới đó, liền không khỏi rùng mình một cái.
"Lâm Bắc Phàm, cuối cùng ngươi cũng ra rồi".
Chính lúc này, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen, vẻ mặt âu yếm nhìn hắn.
"Cậu là ai?"
Lâm Bắc Phàm sờ sờ đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Ầm"
Bóng người kia chút nữa té trên mặt đất.
"Anh, anh ngay cả tôi cũng không nhớ sao? Tôi chính là Phùng Vĩ Kiện vừa gặp anh lúc nãy".
Bóng đen đó bước mạnh, mình nói thể nào cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa còn gặp mặt hắn hai lần, sao đối phương ngay cả giọng mình cũng không nghe ra được? Đây không còn nghi ngờ gì nữa chính là coi thường mình. Lúc này Lâm Bắc Phàm mới trừng to mắt, liên tục kêu lên: "Anh chính là Phùng Vĩ Kiện".
"Ngoài tôi ra, còn ai nữa?"
Phùng Vĩ Kiện tức giận nói. Lâm Bắc Phàm lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, chậm rãi châm lửa: "Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Phùng Vĩ Kiện tức tí nữa ói máu, chính mắt mình thấy đối phương sắp cướp mất cô gái của mình, vậy mà còn ở đây giả bộ như không có chuyện gì, rõ ràng là không coi mình ra gì. Hắn tức giận nói: "Anh đừng tưởng anh có được tâm hồn của Tình Nhi, thì cô ấy sẽ bên cạnh anh, chuyện chiều này anh đều biết rồi chứ? Cô ấy mãi mãi không thể bên cạnh anh được, anh nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, coi chừng tới lúc đó người hối hận là chính mình".
Lâm Bắc Phàm mở to mắt, cố ý ngạc nhiên nói: "Anh đợi tôi lâu như vậy, chính là để nói những lời này?"
"Phí lời, tôi tới để cảnh cáo anh!"
Phùng Vĩ Kiện tức giận nói.
"Nhưng, anh nói hình như hơi muộn rồi".
Lâm Bắc Phàm cố ý áy náy nói.
"Anh, anh có ý gì?"
Phùng Vĩ Kiện thầm có dự cảm không hay. "Tôi và Tình Nhi tối qua vừa phát sinh quan hệ đó, anh cũng biết, chúng tôi đều không còn nhỏ nữa, có những chuyện rất cần thiết, hai người bên nhau, có lúc***, rất dễ xúc động. Anh không thấy hôm nay tâm trạng cô ấy rất không tốt sao? Còn không phải vì mới trở thành phụ nữ, cảm xúc có chút không ổn định sao? Tôi đang nghĩ an ủi cô ấy, ai biết được vừa may anh đụng phải".
Lâm Bắc Phàm mặt dày vô liêm sỉ trêu chọc đối phương, còn làm ra vẻ mình trộm vợ của người ta, còn ra tư thế tôi rất hoành tráng, nhìn thế nào cũng có cảm giác hả hê.
"Cái gì? Các người, các người….."
Phùng Vĩ Kiện chỉ cảm thấy tới gáy "Ầm" một tiếng, rồi nứt ra.
Cô gái mình muốn thu phục, lại bị người đàn ông khác chiếm trước rồi?
Mặc dù trước kia mình cũng chơi đùa với rất nhiều em, nhưng chơi với em không còn tân và gái tân là hai kiểu hưởng thụ hoàn toàn khác nhau, sao có thể đánh đồng được? Càng không cần nói hắn từ lâu rồi đã muốn cướp đi đêm đầu đời của Tô Tình Nhi, chỉ là nhiều lần không thành công, ai có thể nghĩ tới bị người đàn ông khác cướp đi rồi?
Sắc mặt hắn tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi, người được lắm, ngươi đợi đó cho ta".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...