Lãng Tích Hương Đô

- Tất nhiên là có biện pháp. Ai nói tôi chỉ là một con rồng? - Tiểu Kim hạ một chân xuống, vạch vạch, nhìn rất đắc ý:

- Trong Long cốc có rất nhiều bí kíp. Khi tôi ra đi có mang theo một quyển.

Trước kia, Lâm Bắc Phàm chưa từng nghĩ tới tiểu Kim có thể thực sự giúp mình. Mặc dù, tiểu Kim giúp hắn tìm lại được khẩu súng, giúp hắn uống rượu, giúp trấn áp một đống côn đồ. Tất cả những điều đó đều là công lao của tiểu Kim.

Lâm Bắc Phàm không nghĩ dựa vào tiểu Kim mà là làm cho chính bản thân mình mạnh lên. Vì vậy mà sau khi nghe tiểu Kim nói xong, hắn liền cảm thấy hồi hộp. Nếu có thể tu luyện bảo điển của Long cốc thì sau này có thể bay trên cao, chạy trên tường, khi sơn phá thạch...

"Mẹ nó! Nghĩ tới đây cũng đủ hưng phấn rồi."

Sau khi thấy nét mặt của Lâm Bắc Phàm như vậy, tiểu Kim hừ một tiếng nói:

- Nhìn tiền đồ của ngươi chẳng khác gì một tên nông dân. Ca đã nói với ngươi rằng, ca có rất nhiều năng lực, sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi thấy.

Tối ngày hôm qua, tiểu Kim đã cứu mạng hắn, Lâm Bắc Phàm muốn khách khí một chút. Hắn không hề tức giận, lây một điếu thuốc lá đưa cho tên tiểu tử, cười nói:

- Sau khi luyện có phải lên trời xuống đất được hay không?

- Theo lý luận thì có thể. Nhưng còn phải căn cứ vào sự giác ngộ của ngươi. Nếu giác ngộ cao, lĩnh ngộ nhiều. Giác ngộ nhỏ thì thành tựu không được khả quan cho lắm. - Tiểu Kim dùng móng vuốt vẩy nhẹ một cái rồi ngậm điếu thuốc lá vào miệng:

- Nếu ca không bị Đồ Long đao ngăn cản thì địa cầu còn chưa đủ cho ca lăn qua lăn lại. Nhưng trước hết, ta chỉ nói tốt một chút. Đừng có thần tượng ca, ca chỉ là một...


- Được rồi! Nói xem thứ đó là gì? - Lâm Bắc Phàm không nhịn được, ngắt lời tiểu Kim.

- Long Tu bảo điển mà ta đưa cho ngươi luyện chính là do thánh long Huyết Chiến ở Long cốc của chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới làm ra. Long Tu bảo điển là một thứ mà tất cả những con rồng trong Long cốc chúng ta đều mơ tưởng.

- Có đúng không? - Hai mắt Lâm Bắc Phàm tỏa sáng:

- Vậy ngươi đã luyện chưa?

- Chưa! - Tiểu Kim lắc đầu một cách nuối tiếc, rồi phun ra mấy ngụm khói:

- Còn chưa kịp luyện đã phải đi rồi.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy hồi hộp. Suy nghĩ một chút, hắn thử hỏi dò:

- Vậy có ai trong tộc của ngươi luyện chưa?

Tiểu Kim mất hứng, nói một cách rầu rĩ:

- Anh là lão Đại của tôi, chẳng lẽ tôi lại hại anh? Nếu anh chết thì làm sao tôi tìm được đại hiệp Đồ Long? Hơn nữa, tôi cũng không dám đem chuyện sinh tử, tồn vong của Long tộc ra để làm trò đùa.

"Nghĩ cũng đúng. Nếu tiểu Kim không tốt đối với mình thì hôm qua cũng chẳng thèm tốn nguyên khí để cứu." Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút rồi cười ha hả, nó:

- Luyện! Tao luyện. Luyện đến chết thì thôi.

Tiểu Kim gật đầu, phun từ trong miệng ra một tia sáng màu vàng. Sau khi tia sáng biến mất, một quyển sách bình thường bằng da màu đen, xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm. Trên bìa của quyển sách có viết bốn chữ Long Tu bảo điển rất to.

Long Yên Nguyệt đưa tay lật thử thì thấy bên trong được viết bằng một thứ ngôn ngữ quái dị, khiến cho hắn chán nả:

- Những cái ký hiệu này có nghĩa là gì? Nhìn như đống giun đang bò ấy.

- Hừ! Đó chính là thứ ngôn ngữ cao quý của chúng ta. Cái giống người nhỏ bé, thấp kém... - Tiểu Kim chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng lùi lại hai bước, nét mặt giả lả nhìn Lâm Bắc Phàm:

- Lão đại! Đó là ngôn ngữ của chúng ta. Để ta phiên dịch cho anh.


Tiểu tử nói xong lại phun từ trong miệng ra một chùm sáng vàng. Ngay lập tức những chữ trên quyển sách liền biến thành tiếng Trung.

- Một tờ đầu tiên, tại sao lại không dịch? - Lâm Bắc Phàm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quơ quơ quyển sách của tiểu Kim trên tay.

- Một tờ đầu tiên không có ý nghĩa. Tôi không cần phải tốn pháp lực.

Lâm Bắc Phàm lật xem qua một chút. Mặc dù từ ngữ bên trong hơi khó hiểu, nhưng hắn cho rằng chỉ cần nghiền ngẫm là có thể hiểu được.

- Long Tu bảo điển chia làm chín tầng. Nếu anh có thể tu luyện thành công tầng thứ nhất thì Long Yên Nguyệt không phải là đối thủ của anh. - Tiểu Kim gạt tàn thuốc, rồi nói:

- Nếu như đạt được tầng thứ hai thì cho dù hai mươi tên côn đồ cũng chẳng cần phải để ý.

"Lợi hại như vậy sao?" Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sâu, nói:

- Nếu như tu vi đạt tới tầng thứ chín thì thế nào?

- Tầng thứ chín? - Tiểu Kim cắn răng:

- Nếu mà là rồng thì chắc chắn đắc đạo phi thăng. Nhưng với con người thì hơi khó nói. Nguồn tại http://

"Đắc đạo phi thăng? Giống như người tu chân trong truyền thuyết có thể xé rách không gian mà phi thăng?" Lâm Bắc Phàm nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cũng chẳng dám mở tưởng tới chuyện đắc đạo phi thăng. Nhưng theo lời của tiểu Kim nói thì cũng đủ biết Long Tu bảo điển trâu bò như thế nào...

Cuộc sống của Lâm Bắc Phàm vốn luôn bình lặng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có khát vọng. Khát vọng là bản năng của con người. Hắn luôn có khát vọng có được một cuộc sống bình thản, tùy ý mình, muốn làm gì thì làm. Cái khát vọng đó cũng là do ông nội tạo cho hắn.

Tất cả đều hết sức đơn giản. Lâm Bắc Phàm chỉ muốn cuộc sống của mình không phải quá mệt mỏi, không vui. Những hắn cũng chẳng ngại gì mà không vơ lấy mấy cái từ trên trời rơi xuống. Từ trước tới nay, hắn vẫn có một mong muốn nữa đó chính là mạnh nhất trong số những người bình thường...


- Được rồi! Bây giờ chúng ta ra ngoài. Tối nay tao mời mày ăn khuya. Ngày mai bắt đầu luyện công. - Vào lúc này, quả thực Lâm Bắc Phàm cũng rất muốn có được sức mạnh. Có một người bảo vệ cũng không bao giờ bằng được tự bản thân mình có thể bảo vệ mình.

- Không nên vội vàng. Long Tu bảo điển không thể luyện trong một sớm một chiều được. Thời gian tu luyện mỗi ngày chỉ cần một tiếng là đủ.

"Ừ! Quả thực cũng chỉ là cải thiện thân thể của mình. Nếu như một ngày mà luyện tới mức cuối cùng, cho dù có thể thành tiên thì bản thân cũng chẳng có hứng thú!" Lâm Bắc Phàm hút một điếu thuốc, mỉm cười một cách bí hiểm. Long Yên Nguyệt, thiếu gia sẽ từ từ mà nuốt chửng ngươi...

Dù sao thì cũng nhỉ là uống rượu mà thôi. Nếu không việc gì thì Lâm Bắc Phàm cũng chẳng muốn mất tiền oan cho bệnh viện. Sau khi thay quần áo, hắn vỗ mông rồi dẫn tiểu Kim bỏ đi.

Mặc dù thời gian còn sớm, nhưng Lâm Bắc Phàm cũng không đi làm. Bởi hắn có chuyện còn quan trọng hơn là chuyện đi làm.

"Lưu Đại Khánh cũng chính là Lưu mập đã uống rượu với mình. Nó dám bỏ năm nghìn đồng thuê một đám côn đồ đến xin một cánh tay mình. Dám sỉ nhục ông một cách trắng trợn như vậy. Chẳng lẽ cánh tay của ông mà chỉ đáng giá năm nghìn đồng..."

Lâm Bắc Phàm quyết định về nhà nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thân thể, chờ đến tối sẽ dẫn tiểu Kim ra ngoài ăn tối. Ngày mai bắt đầu nghiên cứu Long Tu bảo điện rồi đến tối cùng với tiểu Kim đi tìm Lưu Đại Khánh.

Mặc dù chưa bắt đầu tu luyện Long Tu bảo điển nhưng đối phó với một thằng mập, Lâm Bắc Phàm cảm thấy chỉ cần mình hắn là đủ. Cho dù không có sự tồn tại của tiểu Kim thì trong ánh mắt Lâm Bắc Phàm tên mập đó chẳng có chút giá trị gì hết.

Sau khi Lâm Bắc Phàm ra viện, đến khoảng sáu giờ chiều, một chiếc xe HonDa Accord màu đen phóng đến bệnh viện Nhân Dân. Từ trên xe, một cô gái đẹp bước xuống, cầm theo đủ mọi loại thuốc bổ. Trong ánh mắt thất thần của vô số đám đàn ông, cô vội vã đi vào bên trong.

Nhưng chỉ hai phút sau, cô gái lại quay ra. Khuôn mặt kiều diễm như vừa bị mất mát một thứ gì đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui