Lãng Tích Hương Đô

Trên thế giới này có rất nhiều thằng như vậy, ỷ vào nhà mình có một chút tiền, một chút quyền lực liền diễu võ dương oai khắp nơi, không để người khác vào mắt, lại muốn khoe khoang mình, bày ra tư thế đệ nhất lão tử của thiên hạ, người như vậy thì sao có thể làm nên đại sự gì? Cho nên dân gian có lưu hành một câu, không ai nghèo ba họ cũng không ai giàu có ba đời!

Nhìn vào Từ Khánh mà xem, cha của hắn là tổng giám đốc công ty Nhạc Khải, cho nên hắn rất ngạo mạn trong lãnh địa của mình, căn bản không có quan tâm mặt mũi và thân phận của người khác. Hắn cũng không nhận thấy hào khí trong đại sảnh không thích hợp, vẫn đưa ra cái điệu bộ tự đắc vênh váo nói: "Bây giờ tôi không thiếu tiền, không phải chỉ có hai trăm vạn thôi sao? Đó chỉ là tiền tiêu vặt một tháng của tôi, coi như là làm một chuyện thiện đi."

Hắn lấy ra một tấm chi phiếu, trực tiếp đưa cho Hoàng Trường Thanh, nói: "Mật mã là 123456, bên trong có hai trăm vạn!" Hắn cố ý liếc nhìn Lâm Bắc Phàm khiêu khích, ánh mắt tỏ ra miệt thị.

Tiểu tử, không phải mày rất ngưu sao? Tao đây chính là cúng không hai trăm vạn, mày có ngon thì thử xem.

Khóe miệng những người khác đều có chút run rẩy, hận không thể cho tên hỗn đản này một trận.

Hắn làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ mình không có hai trăm vạn sao? Ai cần hắn quyên góp như vậy?

Lão già vừa mới nói lúc nãy giận run cả người, dùng quải trượng của mình chỉ vào Từ Khánh, lạnh lùng nói: "Mày, rốt cuộc mày là ai? Tại sao một chút gia giáo cũng không có, thật là mất mặt."

Sắc mặt Từ Khánh khẽ biến, cái mũi nhếch lên, hừ lạnh nói: "Ông là ai? Sao lại quản chuyện của tôi, có tin tôi chút nữa gọi người giáo huấn ông không? Ông đã già rồi, đừng có chạy ngược chạy xuôi nữa, ông tham gia cái yến hội từ thiện này, người không biết còn tưởng rằng ông muốn khoe khoang phong thái đó."

"Mày…mày….mày…" Lão già kia bị chọc giận đến thở không được, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Hắn là Thái Sơn Bắc Đầu trong thương giới toàn tỉnh, trước kia từng nhờ vào một trăm đồng để buôn bán, sau đó tài sản lên đến ngàn vạn, trở thành tấm gương sáng của toàn bộ thương nhân tỉnh, nhưng mà hắn là người không màng danh lợi, lúc tuổi già sức yếu chỉ làm từ thiện, đã từng liên tục mười lần quyên hai trăm vạn nhân dân tệ, làm cho nhiều người có hảo cảm, nhưng mà bây giờ lại bị thằng oắt con trước mặt nhục mạ, làm sao hắn nuốt được cơn tức này chứ?

Những người khác đều giận dữ mắng: "Thằng oắt con này từ đâu tới vậy? Dám nhục mạ Phong lão, người đâu, mau đuổi hắn ra ngoài."

Lông mày của Hoàng Trường Thanh cũng có chút nhíu lại, nếu như là tình huống bình thường, hắn nhất định cho người đuổi tiểu tử không biết trời cao đất rộng này đi, nhưng mà tổng giám đốc công ty Khải Nhạc Từ Minh Sơn có chút ít quan hệ với mình, nếu như đuổi con hắn, mình cũng phải nói công đạo với đối phương cho nên hắn cố ý trầm giọng nói: "Từ điệp nhi, đừng nói hưu nói vượn, Phong lão là cao nhân trong thương giới, cha của cậu còn phải nể ba phần, sao cậu lại ăn nói lỗ mãng như vậy? Nhanh xin lỗi Phong lão đi." Hắn nói như vậy là đã bắt thang cho đối phương leo xuống, để cho đối phương biết thân phận của lão giả trước mặt.

Nhưng ai bảo người hắn nói lại là tên đầu trâu óc ngựa Từ Khánh? Hắn căn bản không để lời nói của Hoàng Trường Thanh trong mắt, chỉ ngạc nhiên nói: "Ông, ông nói cái gì? Kêu tôi xin lỗi lão già này sao? Ông có bị điên không vậy? Lão già này quyên cho ông bao nhiêu tiền? Đừng quên, tôi quyên đến hai trăm vạn đó. Như vậy đi, hắn quyên bao nhiêu, thì tôi cũng quyên bấy nhiêu, vậy là chu toàn rồi phải không? Tôi sẽ không để ý ba cái tiền lẻ tẻ này."

Hoàng Trường Thanh nghe những lời này xong, thân thể lay động hai cái, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

Thật đúng là trên không ngay thì dưới tất cong mà, sớm đã nghe nói tác phong của Từ Minh Sơn có chút vấn đề, nhưng mà dù sao cũng không có quan hệ với mình, cho nên hắn nhắm một mắt mở một mắt, nhưng ai biết được thằng còn trai trời đánh của hắn lại kiêu ngạo như vậy, nếu như có thể thì mình đã cho thằng không biết trời cao đất rộng này một bạt tai rồi.

Phong lão bị chọc giận đến run rẩy toàn thân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giỏi, giỏi, giỏi, không ngờ Từ Minh Sơn lại có đứa con giỏi như vậy, muốn so với tao sao? Lão già tao liều mạnh quyên một phần gia sản, mày cũng phải liều mạng quyên đó." Hắn dùng sức chống quải trượng, gằn từng chữ: "Lần này tôi quyên một ngàn vạn nhân dân tệ!"

"Hả? Một ngàn vạn? Chuyện này, chuyện này…." Từ Khánh cả kinh, mồ hôi lạnh chảy xuống, lắp bắp nói.


Cha hắn Từ Minh Sơn muốn lần này hắn đại biểu cho ông tham gia yến hội từ thiện, mục đích rất đơn giản, chính là để hắn lộ mặt đại biểu cho mình, cũng để cho một người biết một chút thực lực của công ty Nhạc Khải, nhưng mà tổng cộng hắn giao cho Từ Khánh có tám trăm vạn nhân dân tệ, đã bị Từ Khánh tiêu xài hết ba trăm vạn, bây giờ đối phương quyên một ngàn vạn nhân dân tệ, sao hắn có thể chịu được?

Nếu như mình không quyên theo thì chẳng phải lời vừa rồi của mình thúi lắm sao?

Sắc mặt Tư Khánh trắng bệch, lắp bắp nói: "Ông, ông nói hưu nói vượn, ông nói một ngàn vạn là một ngàn vạn hả? Tôi cũng có thể nói một ức, có gì để chứng minh lão già như ông có nhiều tiền như vậy?"

Nét mặt già nua của Phong thản nhiên cười: "Cái tên Phong Kim Long của tao cũng đủ chứng mình rồi."

"Phong Kim Long?" Từ Khánh ngẩn ra, tên này sao quen thuộc như vậy?

Những người khác đều kêu lên: "Tên của Phong lão đích xác có giá trị một ngàn vạn, cậu không phải cũng muốn quyên tiền theo sao? Nhanh quyên tiền đi."

Từ Khánh nhìn thấy tiếu dung của những người khác, nhất thời có chút vô lại kêu lên: "Các ông, các ông muốn gì? Chẳng lẽ muốn lấy nhiều hiếp ít hả? Tôi nói cho các người biết, công ty Nhạc Khải của tôi không dễ bị khi dễ vậy đâu, muốn tôi kêu cha tôi gọi vài người đến đánh các người một trận không? Mẹ kiếp, đúng là một đám rác rưởi."

Tất cả mọt người ở đây đều giận tím mặt. Ai có thể bình tĩnh được chứ? Một người bình thường ở đây cũng ngưu hơn nhiều người khác, giờ nhìn thấy tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, sao có thể kiềm chế được? Vài người vọt tới Từ Khánh, hung hăng đập vào ngực hắn.

"Các ông, các ông dám đánh tôi hả? Tôi sẽ kêu ba tôi giáo huấn các người, tôi…a…ôi….mặt của tôi. A….."

Ngay lúc Từ Khánh bị đối phương đánh trúng, hắn lập tức lộ ra bản sắc vô lại của mình, dứt khoát ngồi xuống dưới đất, kêu lên: "Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi, tôi muốn báo cảnh sát, có ai đó không, a….a…."

Tất cả mọi người chung quanh đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ là tinh anh trong thương giới, mặc dù hay va chạm với nhau, nhưng mà loại hành vi vô lại này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nên cũng không biết làm thế nào cho phải.

Phong lão cũng lắc đầu thở dài: "Từ Minh Sơn cũng được coi là môt người tài ba, sao có thể sinh ra đứa con như vậy? Ai…thật là mất mặt." Hắn nhìn thoáng qua tất cả mọi người rồi nói: "Hay là chúng ta tiếp tục đi, đừng để hắn quấy rối chính sự."

Tất cả mọi người đều gật đầu phụ họa.

Lúc này Hoàng Trường Thanh lại tiếp tục nói: "Hôm nay chúng ta đến dự yến hội từ thiện này, mục đích rất đơn giản, chính là…."

"Dừng lại, không phải là muốn ăn tiền sao? Còn bày đặt nói đàng hoàng như vậy làm gì? Tôi còn lạ gì các người, rặt một lũ tham ô, sợ là tôi vừa mới đem tiền giao cho các người thì các người đã trực tiếp giao cho những cô gái trẻ đẹp ở trên giường." Từ Khánh kiêu ngạo la lên, hắn không có chút tự trọng nào.

Hoàng Trường Thanh tức gần chết, lớn tiếng kêu lên: "Từ điệt nhi, xin cậu tự trọng một chút."

Tự trọng? Tự trọng đáng giá mấy cắc?


Hôm nay có thể nói Từ Khánh xui xẻo tận mạng, vừa rồi dây lưng quần bị người ta kéo đứt, bây giờ lại mất hết mặt mũi, sao có thể nuốt được cơn tức này? Cho nên hắn quyết định quấy rối, để cho mọi người biết lợi hại của mình. Hắn cười lạnh một tiếng: "Không đúng vậy sao? Tôi nghe nói Hoàng bí thư có vài cô tình nhân, một cô trong veo như nước thật sự rất xinh đẹp."

"Người đâu, mau ném hắn ra ngoài cho tôi." Hoàng Trường Thanh lớn tiếng kêu lên.

Hai gã đại hán khôi ngô trực tiếp xông vào, không nói một câu, lôi Từ Khánh ra ngoài.

"Hoàng Trường Thanh, ông, ông….tên hỗn đản này, ông dám đối xử như vậy với tôi, tôi sẽ liều mạng với ông." Từ Khánh dùng hết khí lực toàn thân, muốn giãy ra khỏi tay hai gã đại hắn, nhưng chút xíu khí lực đó sao có thể làm đối thủ của hai gã đại hán? Cho nên giãy một cái, cũng không thoát ra được, Phong lão thừa dịp hắn bị kéo ngang qua liền hung hăng đá một cước vào bụng đối phương, tiếng kêu thảm thiết vang lên: "A….!" Từ Khánh té xuống trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy.

Những người khác phẫn nộ đến cực điểm, sao lại có loại người vô lại như vậy? Nếu như cha hắn không phải là Từ Minh Sơn thì họ đã sớm liên hợp lại ném hắn vào tù rồi. Nhưng mà bọn hắn lại không thể làm ra chuyện vô lại như vậy, thủ đoạn của đối phương bọn họ cũng lĩnh giáo rồi, chỉ có thể dùng từ vô sỉ để hình dung.

Từ Khánh đã sớm biết được những người ở đây nghĩ gì, lập tức kiêu ngạo nói: "Hừ hừ, tôi nói cho các ông biết, cha tôi là Từ Minh Sơn, ai dám đắc tội đều không có kết cục tốt."

Hắn liếc mắt nhìn sang Tô Tình Nhi, nở nụ cười: "Cô em, khuya hôm nay giường của anh rất rộng lớn, anh sẽ đặc biệt dành một chỗ cho em." Hắn căn bản không để ý đến hai tên đại hán đang lôi mình ra ngoài, dù sao bọn hắn kéo mình như vậy thì sẽ chết vô cùng thê thảm. tại TruyenFull.vn

Khuôn mặt Lâm Bắc Phàm âm trầm lại, từ trong đám người đi ra, cười lạnh nói: "Không phải mày rất lợi hại sao? Cầm có hai trăm vạn là tưởng mình có tiền, không biết mày giả ngu hay là ngu thiệt nữa." Hắn nâng chân lên đạp vào bụng đối phương.

"A…khụ khụ….!" Từ Khánh kêu thảm thiết một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch không còn chút máu. Có bao giờ hắn phải nếm khổ như vậy? Ánh mặt sợ hãi nhìn Lâm Bắc Phàm, tiếng nói như bể phổi: "Mày, mày dám đánh tao, cha tao là Từ Minh Sơn, cha của tao sẽ phái người giết mày."

"Vậy mày chết đi, loại người như mày ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có, sống trên đời này làm gì nữa? Cước này là cho Phong lão, cước này là cho Hoàng bí thư, cước này cho mọi người ở đây, cước này thay cha mẹ mày giáo huấn mày…." Lâm Bắc Phàm đá liên tiếp vào bụng đối phương, đá Từ Khánh lật qua lật lại, kêu thảm liên tục, giống như heo bị chọc tiết vậy.

Sắc mặt tất cả mọi người chung quanh đều khẽ biến, cảm thấy Từ Khánh như một cái bao cát, loại ẩu đả này, đúng là có chút bạo lực, bất quá ánh mắt bọn hắn có chút tán thưởng nhìn Lâm Bắc Phàm.

Hoàng Trường thanh không nhịn được mà rên rỉ trong lòng, tên Lâm Bắc Phàm này, thật đã đem lại phiền toái cho mình rồi.

Lâm Bắc Phàm vô sỉ đánh Từ Khánh, lại lấy cớ quang minh chính đại, giống như làm việc này để giúp mọi người ở đây, nhưng trên thực tế hắn đã lấy làm việc công làm việc tư, công báo thù riêng, ai bảo Từ Khánh uy hiếp bạn gái của mình trước mặt nhiều người như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết con gái chính là cái vảy ngược của nam nhân sao?

"Mày dám uy hiếp tiền bối à? Bọn họ là người có cống hiến kiệt xuất cho quốc gia. Bọn họ là công thần, là anh hùng, là hào kiệt. Tên hỗn đản như mày dựa vào cái gì mà mắng họ? Mày không có một chút cống hiến cho quốc gia, bất quá cha mày có chút năng lực nên mày mới có bổn sự đứng ở đây, nói cách khác, mày chỉ là một cái rắm mà thôi." Khẩu khí Lâm Bắc Phàm rất hùng hồn và xúc động, giống như đang tức giận chuyện bất bình.

"Mày, mày….có bản lãnh thì đấu với tao môt lần, đừng ở đó nói nhảm, mày đang ghen ghét tao thì có, tao có một người cha có tiền, một người cha có thể cho tao tất cả mọi thứ, mày đang ghen ghét phải không? Ha ha…." Từ Khánh nhổ ra một cái răng, hổn hển kêu lên. Tại sao mình không mang theo vài người? Nếu không, bằng vào mấy hảo thủ dưới tay ình thì tên hỗn đản này đã bị mình đánh thành đầu heo rồi, mọi người ở đây đều ghen ghét mình, không có ý tốt với mình, căn bản cũng không có trợ giúp, điều này làm cho hắn gần đây luôn tự đại chưa bao giờ biết ủy khuất nhất thời chịu không được. Vì vậy hắn chỉ biết lăng nhục đối phương.

Dưới mắt của hắn, hắn chưa từng thấy thanh niên nào giống Lâm Bắc Phàm, khẳng định không phải là người có tiền có chức, sao có thể so sánh với công tử của công ty Nhạc Khải?


Lâm Bắc Phàm lập tức ngẩn người ra, miệng hé ra, một câu cũng không nói được.

"Sao? Mày không dám nữa à? Vừa rồi không phải mày rất kiêu ngạo sao? Tại sao bây giờ một câu cũng không nói?" Từ Khánh thấy đối phương không nói lời nào còn tưởng rằng đối phương sợ hãi nhất thời lại trở nên kiêu ngạo. Chuyện hắn thích nhất là giẫm lên đầu người ta, chà đạp tất cả mọi người dưới chân mình, loại cảm giác này làm cho hắn vui sướng vô cùng.

Lâm Bắc Phàm không nhịn cười được, nhìn bộ dáng ngu đần của đối phương, sự khó chịu trong lòng cũng tiêu tán đi rất nhiều. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng chật vật của đối phương, lắc đầu nói: "Mày tên là Từ Khánh?"

"Đúng vậy, tao chính là Từ Khánh, cha tao chính là tổng giám đốc công ty Nhạc Khải đỉnh đỉnh đại danh, sao nào? Nhóc con, sợ rồi hả?" Nụ cười trên khuôn mặt Từ Khánh càng nồng hậu. Thấy đối phương quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt cầu xin, cảm giác này, thật sự chỉ có thể dùng từ sướng để hình dung.

Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt đau lòng: "Tao biết mày rất ngưu, nhưng mà đừng có lộ ra vẻ ở chỗ này. Bởi vì còn có khối người ngưu hơn mày, mày không thấy mình rất đần độn sao?"

"Mày….mày nói cái gì?" Từ Khánh bị chọc giận cơ hồ muốn ói máu, hắn giận dữ hét lên.

Lâm Bắc Phàm lấy bao thuốc lá giá năm đồng tiền trong túi của mình ra, rút ra một điếu, đưa cho đối phương, cười nói: "Nè, hút một điếu cho tỉnh táo đi, buông lỏng người ra, đừng có choáng váng, trên thế giới này có rất nhiều người hơn mày, mày làm như vậy chỉ trở thành trò cười cho người khác, không chỉ làm mất mặt của mày mà còn làm mất mặt của cha mày nữa." Hắn nói rất thành khẩn và thân mật, giống như một thánh nhân chuyển thế vậy, chỉ kém là không có kim quang lòe loẹt gì gì đó.

Tiểu Kim âm hiểm truyền âm nói: "Lão đại, anh đổi tính khi nào vậy? Bình thường anh đâu có hảo tâm như vậy?"

"Sao nói vậy được? Tao là một người tốt, khuyên bảo mọi người bỏ ác theo thiện, đó là bản chức của tao mà." Lâm Bắc Phàm vô sỉ nói, nhưng trong lòng của hắn lại nghĩ "Ở đây đều là một đám tai to mặt lớn, sao mình không hảo hảo thể hiện một chút? Cũng để biểu hiện bản chất thiện lương của mình trước mắt Tình nhi, nói không chừng nàng còn yêu thích mình nữa, hế hế…."

Từ nhỏ đến lớn Từ Khánh rất tự đại, tự đại đến nỗi cho rằng không ai mạnh hơn mình, sao có thể nghe những lời này được chứ? Càng không phải nói bao thuốc lá trong tay đối phương giá thị trường chỉ có năm đồng tiền, so với những điếu thuốc là cực phẩm mấy trăm đồng tiền của mình, quả thực giống như rác rưởi trong số rác rưởi.

Hắn lập tức khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, cười lạnh nói: "Mày là cái chó gì mà có tư cách nói với tao? Đừng tưởng mày mặc đồ tốt một chút là có thể trở thành quý tộc chân chính. Tao không biết tại sao mày có thể đến đây, nhưng mà tao nói cho mày biết, nơi này chỉ dành cho người có tiền, người nghèo kiết xác như mày căn bản không có tư cách ở đây." Hắn cố chịu đau đớn trên người, giãy dụa đứng lên, trong lòng rất đắc ý.

Nếu đã nhìn ra đối phương chỉ là môt người nghèo, thì cần gì cấp mặt mũi cho hắn? Tên quỷ nghèo này dám làm ra vẻ ngưu trước mặt mình, hôm nay mình không đùa chết hắn thì mình đâm đầu chết cho rồi.

Lâm Bắc Phàm nháy mắt một chút, chậm rãi đứng lên, nói: "Mày…mày nói cái gì?"

"Tao nói mày là thằng nghèo kiết xác!" Từ Khánh đừa bỡn cười ha hả, hắn chỉ vào mặt đối phương: "Mày đừng làm ra bộ dáng như vậy trước mặt tao, nơi này là nơi xem trọng tiền mặt, không phải là nơi xem trọng mồm mép, có bản lĩnh thì mày quyên tiền đi, để tao xem mày là "kẻ có tiền". Hắn cố ý xoa xoa hay đầu ngón tay, nhìn thế nào cũng thấy được bộ mặt gian trá.

"Chuyện này, chuyện này, hay là quên đi." Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trong nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt, trên trán chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, ngay cả nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng.

"Sao vậy? Vị tiên sinh này, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ lại lo lắng như vậy? Nơi này là yến hội từ thiện rất dân chủ, sẽ không bắt buộc ai, nhưng mà mày muốn đến đây để ăn không uống phí a? Nhiều ít gì cũng trả ra một chút tiền cơm đi chứ. Đừng để cho người tổ chức lỗ lả, mày thấy tao nói có đúng hay không?" Từ Khánh hưng phấn cơ hồ muốn nhảy lên, hận không thể ôm lấy đối phương, hung hăng thân một ngụm.

Tuy vừa rồi thằng nhóc này cho mình mấy cước, nhưng mà hắn lại cho mình cảm giác vui sướng, cảm giác này, làm hắn như muốn phiêu du trên trời, giống như đang ở trên giường với bốn năm mỹ nữ, thiếu chút nữa là muốn bay lên, mặc dù Tô Tình Nhi có chút tức giận Lâm Bắc Phàm đã quản chuyện của người khác, nhưng nói thế nào cũng là nàng mang hắn đến, nếu hắn bị mất mặt, thì mặt mũi của mình cũng xấu đi vài phần, cho nên nàng bước vài bước đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, hừ lạnh một tiếng với Từ Khánh: "Anh là người chủ trì yến hội từ thiện lần này hả? Anh có tư cách gì ra lệnh này lệnh kia? Nếu như anh có chủ tâm muốn gây rối thì mời anh đi ra ngoài, nơi này không chào đón anh."

Từ Khánh thấy bộ dáng tức giận của Tô Tình Nhi còn tăng thêm vài phần mị lực, làm nước miếng của hắn chảy ròng ròng, nhìn không được xoa xoa hai tay, cười hắc hắc nói: "Mỹ nữ, anh cảm thấy anh tốt hơn rất nhiều tên nghèo kiết xác này, em ở chung với hắn làm gì? Không bằng chúng ta đi ra ngoài tùy tiện ngồi một chút, sao nào? Từ Khánh anh cái khác không có nhưng tiền thì có rất nhiều, anh tin rằng chúng ta sẽ có một buổi tối sung sướng."

Hoàng Trường Thanh trợn trắng mắt, đối với tính cách và tính tình của Tô Tình Nhi hắn từ nhiên là nhất thanh nhị sở (một nghe hai thấy). Vậy mà cái tên Từ Khánh này lại dùng tiền tài hấp dẫn lực chú ý của nàng, chỉ sợ kết quá của hắn rất thảm. Nhưng mà chuyện này đâu có quan hệ với mình? Ai bảo thằng ngu Từ Khánh này không cho mình mặt mũi, để hắn chịu chút thiệt thòi cũng không quá, cho nên Hoàng Trường Thanh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tựa hồ đang thưởng thức kết cấu trang hoàng của đại sảnh, nhìn đến nỗi nhập thần.


Sắc mặt Tô Tình Nhi nhất thời nổi lên một cái lúm đồng tiền mê người: "Anh nói thật chứ?"

Từ Khánh thấy nụ cười mê hoặc của đối phương lập tức vui mừng cười hắc hắc, hạ thể cũng từ từ chống lên, liên tục gật đầu nói: "Tại sao anh lại lừa em? Anh là một người rất tốt đó."

"Mày đi chết đi." Đùi phải của Tô Tình Nhi như thiểm điện đá ra, mục tiêu ngay háng của đối phương.

"A….mày…mày..đau chết mất…." Từ Khánh đâu ngờ được một cô gái đẹp như hoa lại có động tác nhanh như vậy? Hai tay hắn lập tức bụm lấy hạ bộ, nhảy về phía trước.

Những người nam nhân ở đây đều hít vào một ngụm lãnh khí, không tự chủ được cũng thoáng che lấy phần dưới của mình.

Nàng ta mang giày cao gót đó, một cước này uy lực cỡ nào?

Trong nội tâm họ đều bi ai nhìn Từ Khánh, hy vọng sau này vật kia của đối phương vẫn còn sử dụng được.

Tô Tình Nhi thấy mình một cước đắc thắng, cũng không khách khí, liên tục đá Từ Khánh mấy cước nữa, hung dữ kêu lên: "Bộ dáng của mày của muốn cưa bà sao? Bà đá chết tên hỗn đản như mày…." Mỗi cước của nàng đều nhắm vào háng của đối phương, có thể thấy thủ đoạn của nàng rất âm hiểm, rõ ràng muốn đối phương tuyệt tử tuyện tôn.

"A…a…đau quá! Cứu mạng…." Từ Khánh cắn chặt hàm răng, thét lên từng tiếng thê lương, xoay người chạy ra ngoài đại sảnh, không trì hoãn một giây đồng hồ nào.

Nữ nhân này đúng là người điên, sao mình có thể làm đối thủ của nàng?

Lúc này Tô Tình Nhi vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ, mỉm cười với Lâm Bắc Phàm: "Anh yên tâm đi, vừa rồi anh giúp tôi, lần này tôi giúp anh, chúng ta không ai nợ ai."

Trán Lâm Bắc Phàm nhăn lại, mình cần nàng hỗ trợ sao? Chỉ số thông minh của nữ nhân này khẳng định có chút vấn đề.

Hoàng Trường Thanh thấy sự tình bị hai người bọn họ dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết, nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói: "Bây giờ không còn việc gì nữa, chúng ta tiếp tục tiến hành, thành Nam của chúng ta…." Hắn bắt đầu nói nhảm một đoạn dài, sau đó mọi người bắt đầu quyên tiền, đâu lại vào đấy, mà Phong lão là nhân vật cấp lãnh đạo trong thương giới, tự nhiên là người đầu tiên quyên tiền, vừa rồi vì bị Từ Khánh chọc giận, cho nên mới nói quyên ra một ngàn vạn, bây giờ cũng không có khả năng đổi ý, cho nên cũng chỉ có thể xuất ra một ngàn vạn nhân dân tệ, đồng thời trong lòng cũng chửi Từ Khánh mấy trăm lần.

Số tiền những người khác quyên không nhiều lắm, cũng không ít quá, nhưng mà đều vào tầm hai ba trăm vạn, bất quá cộng tổng số mà nói, cũng là một khoản tiền khả quan.

Tô Tình Nhi chớp đôi mắt to mỹ lệ của mình, nhìn Lâm Bắc Phàm cười nói: "Anh quyên bao nhiêu?"

"Tôi cũng phải quyên tiền sao?" Lâm Bắc Phàm cố ý kinh ngạc nói.

"Chẳng lẽ anh không biết sao? Mỗi người tới đây hôm nay đều phải quyên tiền, mẹ tôi chỉ là một cá nhân đại biểu cho nhân dân, cũng không thuộc về thương giới, cho nên không có bao nhiêu tiền. Vì vậy lần này chỉ quyên có mười vạn thôi." Tô Tình Nhi có chút mất mác nói.

"Tôi quyên bao nhiêu mới thích hợp đây?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại một câu.

"Nếu như anh quyên ba trăm vạn, tôi sẽ cho anh một lễ vật nhỏ" Tô Tình Nhi đột nhiên nói giỡn rồi cười khanh khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui