Lãng Tích Hương Đô

Tô Tình Nhi mặt mày xám xịt, đôi môi đỏ tươi không ngừng run rẩy.

Hiện tại mình thật hoài nghi có nên đưa tên vô lại này theo mình đến buổi tiệc từ thiện hay không, chẳng lẽ số mạng của mình khổ vậy sao? Thật không dễ dàng gì mới tìm được một tên bạn trai tướng mạo tạm chấp nhận được, tại sao ông trời còn tra tấn mình như thế này?

Đối phương quả thật là một con quỷ hút máu tiêu chuẩn, hận không thể hút đến giọt máu cuối cùng trên người mình.

Bản thân mình còn có lòng tốt mua cho hắn một bộ quần áo, nhưng hắn lại đè bộ quần áo và giầy hàng hiệu mà chọn. Nhìn con số trên hóa đơn trong túi mình mà cô xót hết ruột gan.

- Thật ra tôi cảm thấy cái kính mát này cũng không tệ, đeo nó vào khẳng định sẽ tăng thêm vài phần quyến rũ, nói không chừng trong buổi tiệc tôi sẽ trở thành nhân vật nổi bật nhất, đẹp trai nhất đấy!

Lâm Bắc Phàm rất phong cách chọn một cái kính mát, đeo lên, mỉm cười nhìn Tô Tình Nhi đợi lời bình luận của đối phương.

Tô Tình Nhi gần như chết ngất.

Tên khốn này không phải là cố ý đấy chứ!? Một đàn ông như hắn tham gia bữa tiệc từ thiện, mua kính mát để làm gì đây? Chẳng lẽ muốn giả 'cool' câu dẫn con gái nhà lành sao? Nhưng mà hắn đóng vai bạn trai của mình, dựa vào cái gì lại đi câu dẫn cô gái khác? Hơn nữa giá tiền của cái kính này cũng quá đắt đi! Gần một ngàn nhân dân tệ, đó là số tiền lương một tuần của mình đấy.

Cô cắn chặt răng, gần như rít lên một câu:

- Thật vậy sao?

Cô gái bán hàng nở nụ cười tươi rói chân thành giới thiệu:

- Đó là chiếc kính tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, được thiết kế hợp cho đeo cả ban ngày và bạn đêm, nếu như quý khách không tin có thể đeo lên thử xem!

Cô đã sớm nhìn ra được hai người này không phú tức quý, đây chính là cơ hội tốt cho mình kiếm tiền, mà bán được cái kính này đi bản thân mình cũng có thể được chia cho số tiền hoa hồng khả quan, hận đối phương không thể mua nhiều hơn chút nữa.

- Thật vậy sao? Chẳng trách được đeo vào hiệu quả tốt như vậy, tôi thật muốn...

Lâm Bắc Phàm đang định nói muốn thử một chút, nhưng cảm thấy một cỗ sát khí từ bên cạnh truyền tới khiến cho hắn nhịn không được rùng mình một cái. Quay đầu sang thì nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Tô Tình Nhi, toàn thân run nhè nhẹ, hai tay trắng mịn nắm chặt, đôi mắt lấp lóe hàn quang, để cho hắn vội vàng nói:

- Thật muốn ra ngoài hít thở không khí, trong tiệm này nóng quá, cái kính này cứ để đó đi, tôi có thời gian sẽ quay lại mua!

Hắn dùng sức nuốt ực một cái, ngượng ngùng cười, bỏ cái kính mát xuống xoay người đi ra ngoài.

- Là anh cố ý!


Tô Tình Nhi nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn cho đối phương hai cái.

- Là cô nói muốn mua quần áo cho tôi mà!

Lâm Bắc Phàm rất oan ức trả lời.

Tô Tình Nhi nghe được câu nói này lập tức nâng hai nắm tay trắng nõn hung ác đập vào ngực hắn, phóng thích ra toàn bộ lửa giận tích tụ trong lòng mình, gần như rít lên nói:

- Tên vô lại nhà anh, tôi có lòng tốt mua quần áo cho anh vậy mà anh lại chuyên chọn lựa những bộ đồ hàng hiệu để mua, anh muốn tôi phá sản có phải hay không? Hôm nay tôi không thể không đánh chết tên vô lại nhà anh!

- Ai u, ai u, cô đánh thật sao, cứu mạng, có ai không mau tới đây!

Lâm Bắc Phàm ôm đầu phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, mà một màn này của hai người bọn họ thu hút được rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.

- Bà xã, cô gái kia thật bạo lực à nha, không dịu dàng như em!

- Ông xã, cô gái này sao có thể như vậy chứ? Quả thực là làm mất hết thể diện cửa cánh phụ nữ bọn em.

- Ài, đàn ông thật là đáng thương, sao lại lấy phải một con cọp cái như vậy chứ!?

..........

Xung quanh có rất nhiều cặp đôi nam nữ trẻ tuổi lần lượt nhỏ giọng bàn tán, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm 'đáng thương' mới cảm giác được bản thân là một đôi hạnh phúc nhất trên thế giới, nguy hiểm nào, khó khăn nào, cửa ải khó khăn nào cũng thông qua không trở ngại.

Tô Tình Nhi nghe được mấy lời bình luận này, sắc mặt đỏ bừng, đôi môi run rẩy, thiếu chút nữa té ngửa ra đất. Cô tức giận thở phì phò hét với những người này:

- Các người nói bậy nói bạ gì thế? Ai là bà xã của anh ta? Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường.

Trên mặt của những người này đều có vẻ giật mình hiểu ra, nhìn bọn họ cười.

Một ông già nhịn không được thở dài nói:

- Tôi nói nghe này cô gái, mặc kệ là chàng trai này có điều gì sai quấy nhưng nói gì đi nữa cũng là bạn trai của cô, sao cô có thể đánh cậu ấy trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ? Đối với một người đàn ông mà nói đó là một việc mất hết tôn nghiêm. Ông xã dùng để yêu mà không phải dùng để đánh đập, mỗi ngày cô đều đánh cậu ấy vậy bảo sao cậu ấy có thể yêu thương cô được?

Một phụ nữ khác cũng cười hì hì nói:


- Ai là bà xã của cậu ta? Dù sao cũng không phải là chúng ta!

Một bé gái mười tuổi cũng cười tủm tỉm nói:

- Chẳng lẽ cái này gọi là đánh là thương, mắng là yêu sao?

Những người khác nghe được câu này thì đều cười phá lên.

Tô Tình Nhi tức ói máu, chẳng lẽ nhìn mình thật giống bà xã của tên vô lại này sao? Đánh chết mình cũng sẽ gả cho tên vô lại bóc lột mình này. Dù sao đối mặt với nhiều người như vậy cô không có ý tiếp tục thi hành bạo lực với Lâm Bắc Phàm nữa, cuối cùng ôm lấy cánh tay đối phương, bước nhanh sang con đường bên cạnh, trong lòng âm thầm phát thề, nếu có cơ hội mình nhất định phải cho tên vô lại này biết được sự lợi hại của mình, cũng để cho hắn biết kết cục của việc đắc tội với một mỹ nữ.

Lâm Bắc Phàm còn ở đó không biết sống chết kêu lên:

- Bà xã, anh biết sai rồi, sau này anh không dám nữa, anh cam đoan với em mỗi ngày sẽ nỗ lực kiếm tiền, để em được ăn ngon, mặc đẹp, không để em bị bất kỳ ủy khuất nào nữa.

Thân thể mềm mại của Tô Tình Nhi khẽ run lên, thiếu chút nữa ngã ngửa trên đất.

Người này quá vô sỉ, đến lúc này rồi còn chiếm tiện nghi của mình. Cô thật muốn đạp cho đối phương một cước, nhưng lại sợ gánh không nổi cái 'tội danh' khi dễ ông xã, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp giọng xuống nói:

- Lâm Bắc Phàm, anh vô sỉ!

- Đó là bọn họ nói!

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ thấp giọng nói.

- Anh đúng là vô sỉ, anh chiếm tiện nghi của tôi. Tô Tình Nhi tôi thề với trời, nhất định phải để cho anh biết được sự lợi hại của tôi, khiến cho anh muốn sống không được, muốn chết không xong!

Tô Tình Nhi hung tợn uy hiếp đối phương.

- Cái này, hay là tôi không đến buổi tiệc từ thiện kia nữa, tôi sợ cô sẽ hãm hại tôi!

Lâm Bắc Phàm vẻ mặt sợ hãi nói.


- Anh, anh, đây là anh uy hiếp tôi!

Tô Tình Nhi đã ném tiền đi rồi làm sao có thể cho phép đối phương chưa lâm trận đã bỏ chạy được?

Lâm Bắc Phàm chớp mắt hai cái, cười hắc hắc không nói gì nữa.

- Vậy mới đúng chứ, vợ chồng son phải vui vui vẻ vẻ như vậy, sao cứ phải cãi nhau ầm ĩ cả ngày chứ?

- Phụ nữ miệng chua ngoa mà tâm mềm yếu, bây giờ không phải là đều tốt rồi sao?

- Phụ nữ có kiên cường hơn nữa cũng cần một người đàn ông chống đỡ, phụ nữ vĩnh viễn không thể rời xa đàn ông!

...........

Đám người kia nhìn thấy hai người bọn họ đã ngừng lại không đánh nhau nữa, lại nhỏ giọng bàn luận một lúc sau mới tản đi.

Tô Tình Nhi và Lâm Bắc Phàm bỏ đi thật xa, cô mới nhớ ra mình còn đang ôm lấy cánh tay của đối phương, vẻ mặt đặc biệt thân mật, giống như là giữa mình là hắn thật sự có mối quan hệ gì đó. Cô thở phì phì buông đối phương ra, lớn tiếng nói:

- Một lát nữa anh và tôi tham gia bữa tiệc từ thiện, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh là anh, tôi là tôi, sau này anh đừng quấn lấy tôi đấy, biết không hả?

- Khục khục, hình như là cô quấn lấy tôi đấy chứ?

Lâm Bắc Phàm vô cùng cẩn phận phản bác lại một câu.

- Anh......

Tô Tình Nhi tức đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bạch, rất ngang bướng hét lên:

- Tôi nói là anh quấn lấy tôi, chính là anh quấn lấy tôi, anh đừng có mà quên tôi là người thuê anh, lời nói của tôi chính là đạo lý, hiểu được không?

- Nhưng mà cô vẫn chưa trả tiền công cho tôi mà!

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói.

- Anh, anh...

Tô Tình Nhi chỉ vào mũi đối phương, hét lên:

- Một bộ quần áo và giầy này của anh tổng cộng mất hơn ba ngàn đồng của tôi, anh, anh còn dám đòi tiền? Anh có tin tôi cắn chết tên vô lại nhà anh hay không?

Cô còn cố ý há cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.


- Vậy được rồi, cứ coi như tôi hôm nay làm việc tốt đi, con người tôi lòng dạ rất tốt!

Lâm Bắc Phàm rất thiện lương nói.

Tô Tình Nhi trợn trừng mắt, gần như té xỉu.

Tên vô lại này tiêu mất của mình hơn ba ngàn đồng, còn dám nói là bản thân hắn làm việc thiện?! Sợ rằng đây là đàn ông vô sỉ nhất mà mình từng thấy, hơn nữa đối phương còn không biết cái gì gọi là chăm sóc mỹ nhân, thật không biết trên thế giới này còn một đàn ông ''cực phẩm'' như thế này.

Ở phương diện này, cô có cách lý giải giống hệt Bạch Nhạc Huyền.

- Một chút nữa anh diễn vai của mình cho tốt nghe không, đừng để cho người khác xem thường, biết chưa? Còn nữa, cử chỉ phải có lễ phép, có khí chất, có phong độ...

Mặc dù trong lòng Tô Tình Nhi rất tức giận nhưng ai bảo bản thân mình gặp phải đàn ông như vậy chứ?! Cho nên lấy lại bình tĩnh giới thiệu sơ lược tình huống cho hắn nghe, sợ đối phương sẽ gây ra một số việc đáng sợ.

- Tôi biết rồi, chẳng phải chỉ giả vờ lạnh lùng thôi sao, cái này quá dễ!

Bịch!

Tô Tình Nhi chỉ lo quay đầu sang nói chuyện với Lâm Bắc Phàm nên va phải một người đàn ông, ôm đầu kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

- Mẹ kiếp, từ đâu tới chạy tới con điếm, lại dám đụng ông mày, không muốn sống nữa phải không? Bạn đang xem tại - .

Gã đàn ông kia lập tức nổi giận hét lên, một đôi mắt hổ bắn ra từng đạo hàn quang, giống như muốn xé xác người ta ra vậy, trên người tràn ngập khí tức nguy hiểm. Hắn mặc một bộ đồng phục vừa vặn thân người, biểu lộ một cái thân phận khác của hắn-- Quản lý đô thị.

Phía sau hắn còn bốn năm người đi theo, mỗi một tên đều có bộ dạng vênh váo tự đắc, không để bất luận kẻ nào vào mắt, hơn nữa trong tay còn cầm rất nhiều đồ vật, có nước hoa quả, có hoa quả, cũng có bánh kẹo, cũng có hạt dưa đậu phộng vân vân, giống như là tụ hội, bóc lột từ một vài hàng quán khác nhau. Nói một các đẹp đẽ là giữ gìn bộ mắt của thành phố, chỉnh đốn quầy bán hàng rong, vì nhân dân phục vụ, vì xã hội cống hiến. Nhưng rốt cuộc là thế nào thì sợ rằng chỉ có bọn chúng mới biết được, chỉ là nhìn thấy bọn chúng vứt vỏ dưa, vỏ trái cây loạn xạ trên đường cũng nhìn ra được bọn chúng chẳng phải dạng tốt lành gì.

Tô Tình Nhi đau đến mức nước mắt rưng rưng, thiếu chút nữa khóc lên thành tiếng, nghe được lời này của đối phương liền tức giận mở miệng chửi ầm lên:

- Tên khốn nạn nhà mày, ai bảo mày giống như bức tường che trước mặt tao? Mày không muốn sống nữa phải hay không? Lại dám đụng đau tao, tao liều mạng với mày!

Vốn cô đã bị Lâm Bắc Phàm làm cho tức giận chưa nguôi, bây giờ lại gặp phải loại việc này nữa càng tức giận không thể đè nén, vung bàn chân nhỏ độc ác đá vào bộ hạ của đối phương.

Tên đàn ông kia sửng sốt, hoàn toàn choáng váng.

Mấy tên đứng sau hắn cũng hoàn toàn ngẩn người, miệng há hốc, vẻ mặt ngu ngốc.

Giọng điệu của con đàn bà này thật lớn, hình như còn kiêu ngạo hơn cả mình.

Bọn chúng hoành hành ở Nam Thành lâu như vậy, có thể nói là người gặp người sợ, chó thấy chó chạy, chuột thấy cũng không dám ngóc đầu lên, còn chưa từng nhìn thấy một ai dám kiêu ngạo trước mặt bọn chúng, hôn nay đúng là mặt trời mọc đằng tây!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui