Thế giới này vốn tràn ngập những mặt đối lập. Một việc vốn có thể nói là xấu nhưng khi suy nghĩ ngược lại một chút thì nó lại tràn ngập những mặt tốt. Tỷ như chuyện Tiểu Lâm Ca bị ba kẻ này bắt cóc chẳng hạn, mặc dù phá hoại thế tấn công tình yêu của hắn đối với Chu Tĩnh Hàm nhưng lại cũng nhờ đó mà khiến hắn thể hiện vẻ anh hùng lâm nguy không sợ hãi, khí khái sẵn sàng quên mình vì người đẹp.
Chẳng qua Tiểu Lâm Ca hiện giờ có hơi buồn bực và thương cảm.
Ba cái thằng bắt cóc này hình như không phải chuyên nghiệp thì phải?
Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ba kẻ bắt cóc, không nhịn được lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ôi, tôi thấy ba người chắc là mới vào nghề, ngay cả quá trình cơ bản nhất của việc bắt cóc con tin cũng không biết phải không? Đúng đúng, chính là anh đấy, tay phải anh nắm dao kề vào cổ tôi, nhớ kỹ là khoảng cách chỉ tầm một centimet thôi, tay trái hơi nắm lấy cổ tôi. Về phần anh, đứng ở phía sau tôi đi. Cứ như vậy nếu cảnh sát muốn bắn gục anh thì dùng tôi làm lá chắn. Hai người các người cũng đừng lo lắng, một trái một phải đứng ở phía trước tôi, tạo thành thế cục hình tam giác, tiến có thể công, lùi có thể thủ, tạo thành thế bất bại!
Hắn đối với ba kẻ bắt cóc không chuyên nghiệp này cảm thấy rất bất đắc dĩ, còn phải đợi mình chỉ dạy bọn chúng nữa.
Ba kẻ bắt cóc này trên trán đều nổi gân xanh. Người này không ngờ lại lợi hại như vậy!
Bọn họ đúng là vừa mới vào nghề chưa được một tháng, kỹ thuật và kinh nghiệm còn rất thiếu sót, mặc dù cảm giác bên trong lời nói của đối phương có vẻ gây sự và coi thường bọn họ nhưng vẫn dựa theo lời nói của hắn mà hành động. Một người thì dùng dao khống chế hắn, hai người thì che phía trước Lâm Bắc Phàm, căm tức nhìn Long Yên Nguyệt đang lao tới.
Long Yên Nguyệt dừng lại cách mấy tên bắt cóc năm sáu mét, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bị ba kẻ bắt cóc khống chế thì kinh ngạc thiếu chút nữa là rớt cả tròng mắt ra ngoài. Cô chỉ vào đối phương lắp bắp nói:
- Anh, anh, anh....
Lâm Bắc Phàm lộ vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, rất bất đắc dĩ, rất buồn bực nói:
- Ngôi sao tai họa, cô không thấy tôi bị khống chế sao? Mau tới cứu tôi đi. Đây chính là nghĩa vụ của cảnh sát các người đấy!
Long Yên Nguyệt và mấy tên cảnh sát kia đều có cảm giác muốn đập đầu vào tường.
Người bình thường có lẽ không biết nhưng bọn họ thì làm sao mà không biết xẻng thần Lâm Bắc Phàm vừa vụt sáng trên bầu trời, thị trường Nam Thành Tống Kiến Quốc và con trai Tống Nhân Hóa đều mất mạng, sau đó lại chỉ cầm một cái xẻng sắt bình thường mà có thể thoát khỏi vòng vây của mấy chục cảnh sát phòng chống bạo động. Chuyện này được mọi coi là màn trình diễn của thần xẻng có phong cách nhất trong năm.
Thần xẻng ra tay, thiên hạ biết mặt!
Thiết thiêu nhất xuất, thùy dữ tranh phong? Phổ thông thiết thiêu, vũ lâm chí tôn.(1)
(1): Câu này tác giả lấy từ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký ạ.
Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long. Hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng. Ỷ thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong.
Ở đây tác giả đã thay thành xẻng sắt.
Đừng nói là cảnh sát không biết sùng bái người khác. Chẳng qua là bọn họ chưa gặp phải đối tượng để sùng bái mà thôi. Nếu họ gặp phải thần tượng trong lòng thì bọn họ so với đám fan cuồng nhiệt kia còn điên cuồng hơn nhiều.
Ở trong mắt bọn họ, mặc dù Tiểu Lâm Ca ngày đó thể hiện vô cùng phong cách, vô cùng hoành tráng nhưng bọn họ cũng biết phẩm chất của Tống Kiến Quốc vàTống Nhân Hóa, biết cha con hắn nhiều năm nay ở Nam Thành đã làm những chuyện khiến người và thần công phẫn. Mà Tiểu Lâm Ca xuất hiện đã khiến cho đêm đen bị đẩy lùi bởi hừng đông, mang cho mọi người một niềm hy vọng mới. Bọn họ bội phục cái kẻ trâu bò này, lại có thể ra tay chính nghĩa, là anh hùng diệt ma vì thiên hạ.
Nhưng hiện tại...
Đôi mắt bọn họ mở thật to, khó có thể tin được một màn trước mắt.
Thần tượng trong trái tim họ, anh hùng được họ sùng bái lại đang bị ba kẻ bắt cóc khống chế. Chuyện này cũng quá không hợp logic phải không?
Long Yên Nguyệt bĩu môi, không rõ vì sao đối phương làm vậy. Nhưng khi ánh mắt cô nhìn thấy Chu Tĩnh Hàm đang ở cách đó không xa, nhìn thấy ánh mắt đối phương đang chăm chú nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, vừa hỗn loạn kinh hoàng lại vừa lo lắng, trong lòng bỗng dưng chua xót, không rõ là tư vị gì. Tên khốn kiếp này không ngờ ở sau lưng chị Vi lại dám dụ dỗ cô gái khác. Hôm nay không cho hắn biết sự lợi hại của mình thì mình không gọi là Long Yên Nguyệt nữa. Cô nắm chặt súng, nâng tay " bằng!" Bắn một tiếng.
- Hả, tôi, tôi còn ở trong tay bọn họ mà sao cô lại có gan bắn hả? Bạn đang xem tại - .
Trán Lâm Bắc Phàm toát ra vài giọt mồ hôi lạnh. Người phụ nữ này quả thực điên rồi, rõ ràng là muốn bức mình vào đường chết.
Ba kẻ bắt cóc kia cũng bị dọa tới run rẩy, thiếu chút nữa là ném con dao trong tay xuống đất.
- Các người, các người đừng nên bắn. Anh, anh ấy còn đang ở trong tay bọn họ đó!
Vẻ mặt Chu Tĩnh Hàm đầy hoảng sợ hét lên, lo lắng những người cảnh sát này bức ba gã bắt cóc tới đường cùng.
Long Yên Nguyệt vừa mới bắn phát súng kia đã cố tình bắn trượt, mục đích là để dọa mấy tên khốn kia. Vẻ mặt cô lạnh lùng, nói:
- Anh đã chơi đủ chưa? Nếu anh còn chơi đùa nữa thì tôi sẽ bắn vỡ sọ anh đấy!
- Chơi đùa?
Tiểu Lâm Ca chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Long Yên Nguyệt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lâm Bắc Phàm!
Vẻ mặt Tiểu Lâm Ca đầy vẻ vô tội nói:
- Tôi nói này ngôi sao tai họa, cô thấy tôi giống như đang chơi đùa sao? Con dao bọn họ đặt sát cổ tôi đây này, tôi còn chơi đùa thế nào được hả? Thật không ngờ cô là một cảnh sát mà một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, lại còn muốn bức tử một người dân vô tội như tôi ở trong tay bọn bắt cóc. Tôi muốn tố cáo các người. Các người đáng phải bị cách chức, tống vào nhà giam!
Long Yên Nguyệt thở phì phò, nhớn nhác kêu:
- Lâm Bắc Phàm, anh bày trò đủ hay chưa? Ngày đó anh uy phong thế nào hả? Cái tên khốn kiếp nhà anh, anh làm cho tôi rất thất vọng rồi. Thật không ngờ là chị Vi lại yêu một người đàn ông như anh, tôi cảm thấy thương thay cho chị ấy!
Tiểu Lâm Ca chớp chớp đôi mắt, quái dị kêu lên:
- Cô nói cái gì thế?
- Làm sao vậy? Có phải hay không? Ngày đó không phải anh rất kiêu ngạo sao? Không phải là không coi bất cứ kẻ nào ra gì à?
Long Yên Nguyệt rất phẫn nộ.
- Ngày đó tôi có xẻng sắt trong tay nên mới có thể kiêu ngạo như vậy. Hiện giờ tôi cả một cây tăm cũng không có, làm sao phát uy được chứ?
Tiểu Lâm Ca có vẻ còn oan hơn Đậu Nga nữa, nước mắt dường như cũng đang chực tuôn ra.
- Anh....
Long Yên Nguyệt hận không thể bắn vỡ sọ hắn. Vô sỉ thì mình gặp nhiều rồi nhưng người vô sỉ như thế này thì đúng là chưa gặp qua.
Đối phương ngay từ đầu đã giúp mình tìm được súng, ngay sau đó làm tìm được chứng cứ phạm tội của Liêu Thiên Cửu, cuối cùng là giải cứu mình khỏi tay sát thủ. Đủ loại dấu hiệu này đã cho thấy đối phương không phải là người bình thường. Nhưng đối phương hiện giờ lại muốn chơi trò giả trư ăn cọp, khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, sắc mặt âm trầm hẳn, khẽ cắn hàm răng.
- Cục phó, chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một vài gã cảnh sát liền dò hỏi.
Bộ ngực của Long Yên Nguyệt phập phồng không thôi, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm. Mặc dù hận không thể chém tên này ngàn vạn đao. Bản thân mình thật vất vả mới gặp phải ba kẻ bắt cóc này, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị hắn phá hoại. Thế này thì làm sao mình đối mặt được với các đồng nghiệp trong cục chứ? Chẳng lẽ mình đường đường là một cục phó phân cục, ngay cả ba kẻ bắt cóc cũng không bắt được sao? Nhưng bản thân mình không thể manh động được. Dù sao thì đối phương cũng có con tin. Cô cuối cùng cũng chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:
- Thả bọn chúng đi!
Mấy tên cảnh sát chỉ còn biết dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn ba tên bắt cóc, ý bảo chúng rời đi.
Vẻ mặt Tiểu Lâm Ca giả bộ rất bi thương, nhìn Chu Tĩnh Hàm ở phía xa xa, thở dài nói:
- Tĩnh Hàm, nếu như anh lần này không về được thì em cứ đi tới câu lạc bộ karaoke Kim Sắc Hải Ngạn tìm tổng giám đốc Liễu Vi. Cô ấy sẽ giúp em vượt qua cửa ải khó khăn này. Những chuyện khác tôi không muốn nhiều lời, hy vọng em chỉ cần mỉm cười đối mặt với cuộc đời này, không nên bi quan, đừng quá thất vọng.
Chu Tĩnh Hàm rưng rưng nước mắt nói:
- Anh, anh nhất định không có việc gì đâu!
Tiểu Lâm Ca nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt khẳng khái nói với ba tên bắt cóc:
- Chúng ta đi được rồi!
Ba tên bắt cóc này đầu óc mơ hồ. Chuyện này rốt cục là thế nào? Có bao giờ lại có con tin trâu bò thế này chứ? Hắn lại còn dám ra lệnh cho bọn mình nhanh chóng bỏ chạy. Chẳng lẽ đối phương chính là nhân vật hoành tráng trong truyền thuyết sao? Cố ý ở chỗ này giả trư ăn cọp sao? Bọn họ nghĩ tới đây không khỏi túa mồ hôi lạnh khắp người, không biết có nên làm theo lời đối phương là rời đi hay không.
Tiểu Lâm Ca nhìn ba kẻ này đang chần chừ mãi ở đây, nhất thời nóng nảy, thấp giọng nói:
- Mau đi đi, lấy một chiếc xe, cảnh sát có muốn đuổi cũng không kịp nữa rồi!
- Nhưng mà, nhưng mà chúng tôi không có xe!
Cái tên đang khống chế Tiểu Lâm Ca lắp bắp nói.
Tiểu Lâm Ca há hốc mồm, ngơ ngác nhìn đối phương.
- Chúng tôi, chúng tôi đều không có xe mà!
Hai kẻ bắt cóc khác cũng xấu hổ thấp giọng nói.
Tiểu Lâm Ca hoàn toàn trợn tròn cả mắt. Mấy tên bắt cóc này có đáng yêu quá không vậy? Ngay cả xe cũng không có thì làm sao mà chạy khỏi chỗ này hả?
Nhưng vấn đề là Tiểu Lâm Ca cũng không có xe của mình.
Cái tên bắt cóc đang khống chế Tiểu Lâm Ca được ra một cái ý kiến " rất không tồi ":
- Hay là chúng ta cứ đi bộ rời khỏi nơi này đi. Chỉ cần đi vài tiếng là có thể rời khỏi Nam Thành, đi tới nông thôn. Nơi đó khẳng định không gặp phải cảnh sát nữa đâu!
Khóe miệng Tiểu Lâm Ca co quắp vài cái. Đi mấy tiếng à? Thế mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra được.
Số mình sao lại khổ như thế chứ? Thật vất vả mới có thể nắm được tâm hồn thiếu nữ của em Chu, thế mà lại gắp phải ba thằng ku bắt cóc ngớ ngẩn này. Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của trời cao đối với mình sao? Hắn rất bất đắc dĩ gật đầu:
- Cứ thế mà làm đi!
Ba kẻ bắt cóc chỉ còn vênh vênh váo váo khống chế Tiểu Lâm Ca, chẳng thèm xem cảnh sát ra gì, đi nhanh về phía khác.
Long Yên Nguyệt khịt khịt mũi một chút. Nếu có thể thì mình nhất định phải cho tên khốn kiếp này biết lợi hại của mình. Vốn ấn tượng của mình đối với hắn đã tốt lên vài phần, còn tưởng rằng đối phương là người đàn ông có thể vì người phụ nữ mình yêu mà sẵn sàng trả mọi giá, nhưng hiện giờ thế nào? Đối phương lại là một kẻ lá mặt lá trái, giả trư ăn thịt cọp, chơi đùa uy phong, rất là ghê tởm.
- Tôi bảo này lão đại, anh hiện giờ có thể rời khỏi ba kẻ bắt cóc này chưa? Anh giả bộ thật sự là chẳng đẹp trai tí nào!
Tiểu Kim cố gắng đả kích phòng tuyến tâm lý của Tiểu Lâm Ca.
Tiểu Lâm Ca hiện giờ cũng rất buồn bực. Vốn tưởng ba người này có phong thái của kẻ bắt cóc siêu cấp, mình phải chiến đấu tóe lửa với bọn họ, cuối cùng tại thời điểm mấu chốt, rốt cục nhân phẩm bộc phát, cuối cùng chiến thắng được họ. Mà bản thân mình thì bị trọng thương, ngã xuống trong vũng máu. Em Chu cuối cùng bị khí khái anh hùng của mình cảm động, khóc lóc rầm rĩ, bắt đầu tiếp nhận mình. Nhưng hiện giờ thì sao? Gặp phải ba cái thằng cu ngớ ngẩn này, cuối cùng kế hoạch của mình đều biến thành bọt nước rồi.
- Các người vừa rồi cướp được bao nhiêu tiền?
Tiểu Lâm Ca hiếu kỳ hỏi.
- Chuyện này, tám mươi chín đồng!
Cái kẻ cầm đầu đám bắt cóc ấp úng nói.
Bà nội nó chứ. Tám mươi chín đồng bạc à?
- Các người sao không cướp nhiều một chút hả?
Tiểu Lâm Ca nghiêng đầu, cắn chặt răng, hận không thể cắn cho bọn này một cái.
- Chuyện này, không gặp được người có tiền, cho nên chỉ có thể đoạt được như vậy!
Một tên bắt cóc khác có vẻ xấu hổ nói.
Tiểu Lâm Ca cảm thấy như muốn đập đầu vào tường. Biết sớm thế này thì mình đã chẳng thèm ra vẻ hảo hán làm gì.
- Tao đánh, tao đánh, tao đánh, thằng chó Nhật nào lại dám bắt cóc lão đại của tao? Không muốn sống nữa à?
Một tiếng nói cực kỳ kiêu ngạo từ xa tiến tới gần. Chỉ thấy một chiếc xe của đội phòng cháy chữa cháy chạy như bay tới đây. Ở trên xe liền lao xuống hơn hai mươi cảnh sát phòng cháy, ngay cả một câu nói nhảm cũng không thốt ra, lập tức vây quanh ba kẻ bắt cóc và Tiểu Lâm Ca, đứng nghiêm chính. Giờ thì ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay thoát.
Vốn ngã tư đường này là một nơi rất đông đúc, có rất nhiều người đi đường nhìn thấy cảnh này liền ào ào vây lại xem.
Trương Minh Thắng híp đôi mắt nhỏ, vẻ mặt khó chịu kêu lên:
- Ba thằng chúng mày cũng thật là to gan, ngay cả lão đại của tao mà cũng dám bắt cóc. Cho các người một cơ hội, buông lão đại của tao ra, tha cho chúng mày không chết. Còn nếu không thì lập tức kéo ra xé xác cho chó ăn!
Tiểu Lâm Ca đang muốn nói chuyện thì đã nghe thấy lạch cạch ba tiếng. Ba tên bắt cóc kia đã ném dao xuống, quỳ rạp xuống mặt đất, cuống quýt dập đầu nói:
- Các vị đại nhân, chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi. Chúng tôi không dám tái phạm nữa!
- Các người, ôi chao...
Tiểu Lâm Ca tự ôm chân phải chính mình, trông như con cóc, kêu lên thảm thiết.
Hóa ra là một tên bắt cóc kia ném dao đi không ngờ lại chẳng may rơi thẳng vào chân hắn, đâm thật sâu vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...