Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm lúc này mới nhìn về phía Chu Tĩnh Hàm. Hắn rít thật sâu một hơi thuốc, phun ra một luồng khói, nhìn về phía đám khói giữa không trung, nở nụ cười khổ nói:
- Có lẽ chúng ta căn bản không phải là một loại người. Trên mạng tôi là một người tự do tự tại, có thể tùy ý mà nói nhưng sự thật bên trong tôi là ai đây? Chỉ là một người phẫn hận thế giới này, muốn chối bỏ sự thật tàn khốc. Thật sự xin lỗi, tôi không tốt đẹp được như em tưởng tượng, khiến cho em thất vọng rồi!
Hắn nói xong những lời này liền xoay người đi về phía cổng công viên.
Thân hình hắn tiêu điều như vậy, cô đơn như vậy. Hắn dường như bị cả thế giới vứt bỏ, nhưng tấm lưng hắn vẫn thẳng tắp, vẫn mạnh mẽ như trước, tựa như là một con thuyền cô độc giữa biển rộng, cho dù có gió táp sóng xô nhưng nó vẫn vĩnh viễn không chìm xuống.
Nước mắt lại trào ra từ đôi mắt Chu Tĩnh Hàm. Cô lần đầu tiên phát hiện ra trên thế gian này còn có một người đàn ông chân thật đáng tin như vậy, còn có người đàn ông biết suy nghĩ về người khác như thế.
- Tao bảo này Tiểu Kim, mày nói cô ấy có gọi tao lại không?
Trong lòng Lâm Bắc Phàm âm thầm dò hỏi.
- Lão đại, anh người rồi giả bộ rất tuyệt vời, rất đẹp trai. Chính em còn bị cảm động ấy chứ. Thật sự là ứng với câu nói kia, anh đây không phải là chỉ có phong độ, mà còn cô đơn, rất có phong cách. Quả thực là không hổ là lão đại của Tiểu Kim em!
Tiểu Kim vuốt mông ngựa nói.
- Nhưng sao cô ấy còn chưa gọi tao lại nhỉ?
Lâm Bắc Phàm rất buồn bực tự hỏi vấn đề này. Bản thân mình biểu hiện toàn bộ đều dựa vào biểu hiện cô đơn của các anh hùng cô đơn trên TV, có thể nói là vô cùng tự nhiên.
Bốn bước, năm bước, sáu bước, bảy bước....
Trong lòng Lâm Bắc Phàm đang ngổn ngang, sự tin tưởng từ từ biến mất từng chút một. Kế hoạch mình chuẩn bị tỉ mỉ như thế không ngờ lại chẳng có chút tác dụng nào, khiến trong lòng hắn cực kỳ buồn bực, đồng thời thầm thề từ giờ không bao giờ giả nai nữa.
Đàn ông nên đến thẳng đi thẳng.
- Anh chờ một chút!
Ngay khi Lâm Bắc Phàm đã bước nửa bước thứ mười sáu thì tiếng nói thanh thúy của Chu Tĩnh Hàm vang lên phía sau hắn.
Tình cảm trong lòng Tiểu Lâm Ca liền trong khoảnh khắc bùng lên, cảm động vô cùng. Xem ra đàn ông đôi khi giả nai một chút lại có thể thể hiện được nội hàm tu dưỡng của mình. Hắn nghe thấy tiếng nói, đầu cũng không thèm quay lại, thản nhiên nói:
- Có chuyện gì sao? Nếu là muốn vay tiền thì tôi vẫn nói câu kia. Đừng nói là năm triệu, cho dù mười triệu tôi sẽ cho em mượn. Còn về chuyện khác thì tôi nghĩ không cần nói tới nữa.
- Anh, anh tại sao lại muốn cho tôi mượn tiền?
Chu Tĩnh Hàm tiến lên hai bước, nhìn chăm chú vào phía sau lưng hắn, hỏi tới chuyện duy nhất mà Tiểu Lâm Ca đối với mình có thể coi là chuyện tốt. Mặc dù đối phương chỉ dùng nó như một phương pháp để làm nhục mình.
- Trợ giúp người khác cần lý do sao?
Tiểu Lâm Ca rất hoành tráng hất đầu, hỏi lại một câu.
- Chuyện này....
Chu Tĩnh Hàm bị đối phương hỏi ngược lại như vậy, trợ giúp người khác còn cần lý do sao? Cô lại từ một câu nói chân thành chất phác này của đối phương mà cảm nhận được thế giới nội tâm của đối phương. Đó là một trái tim không yên ổn nhưng lại mang tới cho trái tim người khác hi vọng.
Tiểu Lâm Ca cho tay vào túi quần, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, rất bình tĩnh, ngay cả điếu thuốc trên mép đã sắp cháy hết cũng không thèm chú ý. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, nhẹ giọng thì thầm:
- Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.(1)
Tôi làm hết thảy mọi chuyện không thẹn với lương tâm, không thẹn với trời đất, như thế đã là đủ rồi, có phải không?
(1):
Người cười ta cuồng ngông khờ khạo,
Ta cười người điên đảo ngược xuôi.
Ngũ Lăng phần mộ san rồi,
Không hoa không rượu cũng thời ruộng sâu.
Đoạn này là khổ cuối của Đào Hoa am ca (Lũng hoa đào) do Hạt Cát dịch thơ của thi nhân Đường Dần ( Đường Bá Hổ)
Trái tim Chu Tĩnh Hàm trải qua lần này đã thay đổi rất nhanh, mơ hồ cảm thấy đối phương là người có nhiều chuyện ẩn dấu, nói không chừng làm mình nhục nhã là muốn giúp mình. Cô khẽ cắn hàm răng, thoáng trầm tư một chút, thấp giọng nói:
- Anh, anh có thể đi dạo cùng tôi không? Trong lòng tôi lúc này rất loạn!
Cô nghĩ tới việc mỗi khi mình nhìn thấy hắn lại cảm thấy bất thường, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, ngay cả nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
Tiểu Lâm Ca xoay người lại nhìn chăm chú vào đối phương, khuôn mặt nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời:
- Không có mây thì không phải là bầu trời chính thức, thế giới không có em thì sẽ vĩnh viễn chìm vào bóng tối. Tôi nguyện ý vì em đốt một ngọn nến chiếu sáng con đường phía trước của em, hy vọng em có thể mỉm cười đối mặt với tương lai tốt đẹp của mình!
- Lão đại, em khinh bỉ anh, anh đây là đạo văn, em muốn tố cáo anh xâm phạm bản quyền!
Tiểu Kim bất mãn kháng nghị.
Đôi gò má của Chu Tĩnh Hàm đột nhiên ửng hồng, hơi gật đầu, sóng vai cùng hắn đi ra ngoài.
- Hả, ông xã, hai người bọn họ cuối cùng lại tốt đẹp rồi. Những lời nói kia thật sự là quá mỹ diệu, quá êm tai, có nhiều thi ý quá!
- Bà xã, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, có gì mà êm tai chứ? Có êm tai bằng anh nói với em không? Anh ngày này cũng nói với em ba mươi lần luôn.
- Vậy em muốn anh nói với em.
- Nhưng mà anh còn chưa nghe rõ ràng. Hay là thôi quên đi, chúng ta lại chơi tiếp đi!
- Chơi cái đầu anh ấy!
...
Trong công viên truyền ra tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ của một thanh niên nam.
Tiểu Lâm Ca và Chu Tĩnh Hàm sóng vai đi trên đường, trên mặt hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn chăm chú vào cô gái tài ba của Bắc Đại này, trong lòng không nhịn được phải tấm tắc khen ngợi vài câu. Người ta nói trí tuệ và sắc đẹp thường không đi chung, vậy mà tại sao nó lại đều tồn tại trên người cô gái trước mặt này chứ? Xem ra mình thế nào cũng phải cưa được cô nàng.
- Lão đại, nhanh lên một chút, đến tấn công mãnh liệt vào. Trước tiên cứ hôn cho cô ta thất điên bát đảo, như vậy dễ dàng xuống tay rồi!
Tiểu Kim đưa ra một chủ ý lung tung.
Tiểu Lâm Ca nghiêm mặt khinh bỉ nói với nó:
- Mày đúng là không có tố chất. Một người đàn ông thuần khiết như tao sao có thể làm chuyện khiến người và thần đều công phẫn như vậy chứ? Nếu như cô ấy chủ động thì lại khác!
- Anh phải nhớ kỹ là anh chỉ còn có thời gian mười ngày thôi. Nếu anh không nắm chắc thời gian thì anh chỉ có mà cầm dao tự thiến đi!
Tiểu Kim không thể không cảnh cáo hắn muốn chút, cho hắn biết nắm chuẩn thời gian.
Tiểu Lâm Ca nhún nhún vai. Thời gian mười ngày có thể không phải là rất dài nhưng cũng không phải là quá ngắn. Cưa đổ một người phụ nữ thật ra chỉ cần nửa giờ là đủ. Chỉ cần mình có thể nắm được tâm hồn thiếu nữ của đối phương, chuyện cưa đổ chỉ là vấn đề thời gian. Hắn nghĩ tới đây, ra vẻ thâm trầm nhìn lướt qua Chu Tĩnh Hàm ở bên cạnh, hỏi:
- Chẳng lẽ em không biết tôi vì sao phải liên tục vũ nhục em sao?
Chu Tĩnh Hàm hiện giờ đối với Tiểu Lâm Ca không còn chán ghét và phẫn hận như trước, lại có vài phần đồng tình và tò mò. Cô hơi lắc đầu, thấp giọng nói:
- Có lẽ lúc ấy em không hiểu nhiều chuyện, không hiểu rõ hàm ý của anh. Em hiện giờ cũng không muốn biết nữa!
Cô không phải là không muốn biết mà là sợ kết quả khiến mình thương tâm. Nếu là như vậy thì thà mình không biết còn hơn.
Tiểu Lâm Ca thở dài thật sâu một hơi, ánh mắt thâm thúy nhìn xa xa, nói từng chữ một:
- Tôi chỉ muốn cho em biết khó mà lui, rời khỏi cái chỗ không hay kia. Nhưng thật không ngờ em lại vì thế mà ghi hận tôi!
- Em, em không có!
Chu Tĩnh Hàm vội vàng giải thích.
- Em không có sao?
Tiểu Lâm Ca nghiêng đầu, hứng thú nhìn cô.
- Em, em.
Chu Tĩnh Hàm làm sao có thể là đối thủ của Tiểu Lâm Ca chứ? Bị đôi mắt hắn nhìn chăm chú, cô liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, lắp bắp giải thích:
- Lúc ấy là em không hiểu rõ ý anh, cho nên mới giận dữ với anh. Hiện giờ em hiểu rồi!
Trong lòng cô lại có thêm vài phần vui mừng. Đối phương không phải là loại người thích vũ nhục và ức khiếp người khác. Anh ấy là muốn giúp mình.
Hai tay Tiểu Lâm Ca đặt nhẹ lên vai cô, đôi mắt lấp lánh chăm chú nhìn vào đối phương, đầy ắp thâm tình nói:
- Tĩnh Hàm tôi biết là gọi em như vậy rất không lễ phép. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói, em là một người, một con người sống sờ sờ như vậy. Giá trị của em không chỉ có năm triệu, em sao lại có thể làm chuyện tự hủy hoại bản thân như vậy chứ? Tôi biết là em có nỗi khổ riêng, biết là em đang gặp nạn, nhưng tôi muốn nói với em: Trên đỉnh đầu ba thước có thần linh, trong thiên địa còn có chính khí. Cho dù là có chuyện gì tôi cũng sẽ giúp em xử lý, cho dù là trời có sụp xuống thì tôi cũng sẽ gánh cho em!
Trái tim Chu Tĩnh Hàm chấn động mạnh, dường như trái tim băng giá bị hòa tan trong nháy mắt. Cô không dám nhìn vào ánh mắt của đối phương, sợ rằng bản thân sẽ không thể khống chế nổi nữa. Cô thật sự bị cảm động rồi.
- Không được nhúc nhích, hả, là anh sao? Mau bắt chúng lại!
Đang lúc Tiểu Lâm Ca phát huy thế công mạnh mẽ của mình thì ở phía sau lại truyền tới một loạt tiếng hò hét. Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Vì sao cứ mỗi khi mình thể hiện khả năng diễn xuất thiên phú thì lại đều bị quấy rầy chứ? Chẳng lẽ là ông trời đố kỵ anh tài sao?
Tiểu Lâm Ca rất buồn bực quay đầu lại nhìn thấy ba kẻ đeo mặt nạ, trong tay cầm dao đang chạy về phía mình, phía sau lại có vài tay cảnh sát đang đuổi theo, cầm đầu chính là cái cô bé Long Yên Nguyệt kia, hai tay cầm súng. Vừa rồi chính là cô đã kêu lên. Mà bởi vì cô chạy nhanh khiến cho đôi nhũ phong trước ngực nẩy lên mạnh mẽ, dường như muốn thoát khỏi khống chế của quần áo, khiến đôi mắt của Tiểu Lâm Ca thiếu chút nữa là lòi ra.
- Không được nhúc nhích, nếu không bọn tao đâm chết bọn mày!
Một trong ba kẻ côn đồ kia thấy Tiểu Lâm Ca và Chu Tĩnh Hàm xong, lập tức như hung thần ác sát hướng bọn họ chạy tới.
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra trong nháy mắt. Tiểu Lâm Ca ra vẻ chính nghĩa ngút trời, đẩy Chu Tĩnh Hàm sang một bên, lớn tiếng kêu:
- Em chạy đi, không cần lo cho tôi! Ấy, người anh em, mọi người cứ từ từ nói chuyện, đừng xúc động mà!
Một tên côn đồ đã đưa dao kề lên cổ hắn, lưỡi dao sáng loáng, rất chói mắt.
- Lão đại, đấm cho bọn khốn kiếp này một đấm. Bọn chúng không nhìn rõ Đông Nam Tây Bắc, mà lại dám quấy rầy chuyện tốt của chúng ta, tức chết em mất!
Tiểu Kim la hét ầm ỹ, gần như đã rơi vào trong thái bộc phát.
- Mày biết cái gì chứ? Đây là cơ hội để tao biểu hiện. Nếu tao chỉ một chốc là đánh ngã bọn nó thì làm sao có thể dành được tâm hồn thiếu nữ của em Chu hả? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tiểu Lâm Ca đối với sự ngu ngốc của Tiểu Kim thật sự không còn gì để nói.
- Chuyện này có quan hệ sao?
Tiểu Kim lại hỏi.
Chu Tĩnh Hàm thấy Tiểu Lâm Ca không để ý tới nguy hiểm tính mạng mà đẩy mình ra, bản thân hắn lại rơi vào tay bọn lưu manh thì những ác cảm còn sót lại trong lòng trong nháy mắt liền biến mất. Cô nghẹn ngào kêu lên:
- Các người, các người mau buông anh ấy ra...
Cô hận không thể xông lên mà giải cứu đối phương từ tay đám côn đồ.
- Tĩnh Hàm, em không cần lo cho anh, chạy mau đi!
Tiểu Lâm Ca vờ vịt la hét, dáng vẻ rất khẳng khái, rất dũng cảm, rất mang vẻ tráng sĩ một đi không trở về. Hắn lại còn rất phối hợp với tên lưu manh kia, nhích lại gần hắn thấp giọng nói:
- Các người nâng dao lên cao một chút, cách cổ một chút thôi, như vậy mới có thể uy hiếp được cảnh sát, khiến người ta không tùy tiện làm loạn được!
Hắn nói câu này khiến cho ba tên côn đồ kia thấy ngạc nhiên vô cùng.
Rốt cục ai mới là côn đồ, ai mới là kẻ bắt cóc đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...