Lặng Thinh

Lúc Minh Nhượng vào phòng học lớp A, thì đụng phải Khưu Dặc ở phòng học sát vách qua đây chơi. Vừa lúc Giang Liễm đang ngồi bên tường nghỉ ngơi, hắn kéo đối phương dậy đi tới bên cạnh Giang Liễm ngồi xuống, nhưng không trực tiếp nói với Giang Liễm chuyện của Lâm Gia, mà là dùng giọng hóng chuyện nói với Khưu Dặc: “Lúc tôi đến đây, có nhìn thấy Lâm Gia trêи hành lang đấy. ”

Khưu Dặc lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh, “Nghe anh nói vậy, hình như cũng mấy ngày rồi tôi không gặp qua cậu ấy.” Cậu ta hồn nhiên nhấc khuỷu tay lên đụng vào Giang Liễm, ý muốn đối phương xác nhận, “Đúng không? ”

Giang Liễm khẽ rũ mí mắt xuống, không phản ứng lại cậu ta.

Khưu Dặc bị làm lơ mà ngại ngùng, sau đó mới bắt đầu nghĩ đến hắn và Lâm Gia hình như có xảy ra cãi vả, trong mắt thoáng xẹt qua xấu hổ, lập tức quay mặt sang Minh Nhượng, “Anh nói tiếp đi. ”

“Hình như là có người gửi thư nặc danh tố cáo cậu ấy,” Minh Nhượng nhếch nhếch khóe môi, “Cậu ấy bị đạo diễn gọi đi nói chuyện riêng rồi.”

Khưu Dặc lộ vẻ mặt nghi hoặc, “Tố cáo? Tố cáo cậu ấy cái gì? ”

Minh Nhượng thuận miệng nói: “Nói là cậu ấy vụng trộm yêu đương với nhân viên công tác trong căn cứ thì phải.”

Khưu Dặc nghe vậy, vẻ mặt buồn cười mà nhướng mày, “Cái này chứng minh có người chơi xấu sau lưng cậu ấy nhỉ? Lâm Gia có yêu đương lén lút hay không, chúng ta từng làm bạn cùng phòng, cũng từng hợp tác qua với cậu ấy là rõ ràng nhất.” Cậu ta nói xong, lại theo bản năng muốn quay đầu đi hỏi Giang Liễm, lúc lời đến bên môi lại nhớ tới, Giang Liễm hơn một nửa chẳng những không phản ứng, mà còn có thể sẽ không đáp lại, nên dứt khoát nuốt câu nói kia vào bụng, sau đó nhìn về phía Minh Nhượng, “Đúng không? ”

Minh Nhượng cũng không đáp bất kỳ câu trả lời nào cho cậu ta, mà trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Giang Liễm.

Khưu Dặc mù tịt không rõ, cũng theo ánh mắt của đối phương nhìn sang Giang Liễm. Trêи sàn nhà từ lúc nào đã trống trơn, nhưng trong tầm mắt lại xẹt qua một mảnh bóng đen. Lúc ánh sáng chiếu vào mắt lần nữa, lại giương mắt lên, cậu ta thấy Giang Liễm đã đứng dậy, con ngươi nhíu lại ra khỏi phòng học.

Khưu Dặc sững sờ một lát, sau đó mới hoàn hồn kinh ngạc nói: “Quan hệ của anh ta và Lâm Gia đã kém đến nổi, ngay cả nghe chuyện có liên quan đến Lâm Gia, cũng phải ghét cay ghét đắng mà đứng dậy rời đi, tai không nghe tâm không phiền rồi sao? ”

Minh Nhượng vỗ một cái vào ót cậu ta thay cho câu trả lời, còn kèm thêm một câu: “Tên ngốc.”

Trêи đường đi đến khu làm việc, Lâm Gia đã suy nghĩ rất nhiều. Ví dụ như là người tố cáo trong tay thật sự có chứng cứ, hay chỉ nghe bóng nghe gió để lừa cậu. Lại như người của tổ tiết mục hiện tại đã biết được bao nhiêu rồi, cậu còn có khả năng kéo Giang Liễm ra khỏi chuyện này hay không, để tổ tiết mục chỉ xử lý một mình cậu.

Một giây khi bước vào khu làm việc kia, cậu thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý một mình mình sẽ rời khỏi cuộc thi.


Nhưng mà người của tổ tiết mục từ đầu đến cuối vẫn không hề nhắc tới tên Giang Liễm, người tố cáo gửi email không phải là chuyện của cậu và Giang Liễm, mà là một mối quan hệ yêu đương bịa đặt khiến người khác cười ra nước mắt. Lâm Gia đối diện với ánh mắt sắc bén của tổ đạo diễn trong phòng họp, đợi mồ hôi lạnh dưới lớp quần được gió dần dần hong khô, mới cầm lấy tấm hình trêи mặt bàn nhìn hai lần.

Người trong hình là cậu và cô gái trẻ đêm đó đến tìm cậu nói xin lỗi, có thể dễ dàng nhận ra, địa điểm là trong cầu thang, nơi đó không có bất kỳ người nào, cũng không có bất kỳ cameras nào. Ảnh chụp đều đã cố ý chọn góc độ, từ góc độ này nhìn sang, sẽ nghĩ đến cậu và đối phương đang hôn nhau, hoặc là đang thân mật thì thầm với đối phương.

Đạo diễn ngồi tựa lưng vào ghế quan sát cậu, giọng nói lạnh lẽo: “Ảnh chụp đều ở đây, cameras bên ngoài hành lang phòng học cũng quay được đêm đó cậu rời đi với cô ta, Đồng Tinh Châu đêm đó đồng thời ở trong phòng học cũng đã thừa nhận, hoàn toàn chính xác có người tới tìm cậu. Cậu muốn giải thích thế nào? ”

Lâm Gia nhíu lông mày lại, “Ảnh chụp này là cố tình chọn góc chụp, các anh có thể đi kiểm tra âm thanh mà video giám sát thu được, cô ta tới tìm tôi là muốn nói chuyện tai nghe ở lần công diễn trước. ”

Trong mắt đạo diễn bùng lên một chút lửa giận, chỉ đang coi cậu giãy giụa không muốn thừa nhận, bảo những người khác phát video giám sát ra, trong video hai câu trước đối phương đều dùng âm lượng bình thường, Lâm Gia nghe rất rõ. Nhưng đến lúc đề cập đến chuyện tai nghe công diễn, thanh âm lại chợt hạ thấp đến mức không thể nghe được.

Lâm Gia lại hỏi: “Vậy hai câu trước đó đối phương đã giải thích thế nào? ”

Giọng nói của đạo diễn rất kém: “Cô ta nói cậu muốn đơn phương chia tay với mình, cho nên mới đi tìm cậu. ”

Lâm Gia rốt cuộc ý thức được, cái này mặc dù là một vụ hãm hại không hề có căn cứ, mà người bày ra chuyện này cũng đã đoán trước cậu sẽ không thể giải thích rõ ràng được. Cậu càng không quá chắc chắn, loại chuyện giả dối này còn có thể giải quyết và làm sáng tỏ được hay không, hay là cậu chỉ có thể nén giận ngậm bồ hòn bị ép chịu tiếng xấu này.

Chính xác là cậu đã không biết nên giải thích thế nào, chỉ nhếch nhẹ khóe môi bình tĩnh đáp: “Tôi không có. ”

Đạo diễn không kiên nhẫn mà giương mắt, “Chứng cứ đều bày ra ở đây, cậu cảm thấy tôi sẽ tin ảnh chụp hơn hay là tin cậu hơn?” Mỗi lần hỏi một câu, thanh âm của anh ta lại nghiêm khắc thêm một phần, ở giữa còn chen lẫn không ít lửa giận, “Cậu nói cậu không có, nhưng cậu cũng chỉ nói miệng không bằng chứng, ai tới đảm bảo rằng cậu không phải vì sợ mà không thừa nhận mình nói láo? ”

Giây kế tiếp, một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào: “Tôi đảm bảo. ”

Giọng nói vừa dứt, Giang Liễm đã bước qua cửa đi vào, dừng lại trước mặt mọi người, vẻ mặt thản nhiên nói: “Tôi đảm bảo cho cậu ấy. ”

Nếu như đổi lại là những người khác, muốn xung phong tới đây đảm bảo cho Lâm Gia, sẽ không có tác dụng gì quá lớn. Chẳng qua Giang Liễm không giống như vậy, hắn muốn bảo đảm cho bất kỳ ai từ chỗ của đạo diễn thì lại là việc không thể đơn giản hơn. Huống chi, chuyện này của Lâm Gia cũng chính xác còn có chỗ đáng ngờ, thậm chí có thể nói là không có chứng cớ xác thực.


Đạo diễn không làm khó dễ Lâm Gia nữa, bọn họ tìm đến cô gái công tác trong căn cứ kia, thoáng uy hϊế͙p͙ hai câu, cô gái trẻ đôi mươi đã chống đỡ không nổi, thẳng thắn nói ra toàn bộ sự việc, không dám giấu giếm chút nào mà khai ra Lịch Nguyên.

Tổ tiết mục quyết định sa thải cô ta, lúc đề cập đến phương thức xử lý Lịch Nguyên, đạo diễn nhăn da mặt phun ra ba chữ: “Buộc rút lui.”

Phó đạo diễn lại không gật đầu, chần chờ mấy giây, “Hai tháng nay đã loại bốn người, có thể tạo ảnh hưởng không tốt lắm đến toàn bộ chương trình hay không? Hơn nữa,” Trong lời nói của đối phương đều mang ý ám chỉ, “Cứ như vậy mà loại, cũng không tiện trình bày với công ty cậu ta cho lắm. ”

Đạo diễn cân nhắc nửa ngày, cuối cùng giải quyết dứt khoát nói: “Vậy hãy để cậu ta ở lại cho tới lúc công bố vòng loại đi. ”

Lâm Gia đi theo phía sau Giang Liễm ra khỏi tòa nhà, Giang Liễm nhìn qua không quá muốn nói chuyện với cậu, trực tiếp nhấc chân đi về hướng tòa nhà luyện tập. Lâm Gia cũng không chủ động tiến lên bắt chuyện, chỉ im lặng không nói gì mà đi cách sau lưng đối phương một khoảng nhất định.

Giang Liễm không chọn đi đường chính, mà là băng qua mảnh rừng cây nối liền với tòa nhà luyện tập và tòa nhà làm việc kia. Xanh hoá bên trong căn cứ được làm tương đối tốt, khắp nơi đều là cây xanh mọc thành cụm. Lúc Lâm Gia mới vào đây vẫn là mùa đông, trong rừng cây tìm không ra một bông hoa hay bất kỳ chồi non nào, lúc đầu cậu còn tưởng rằng trong rừng toàn trồng loại cây thường xanh bốn mùa, sau đó mới phát hiện thì ra ở giữa còn trồng vài cây ra hoa.

Trong rừng cây nối liền với cửa của căn cứ trồng đầy cây đào, sau khi mùa xuân tới, trêи đầu cành sẽ nở đầy hoa đào màu hồng nhạt. Lúc này bọn họ xuyên qua cánh rừng, trêи nhánh cây cũng đã có từng chùm hoa đào màu hồng nhạt e ấp nở rộ.

Gió nhẹ thổi qua khu rừng, lúc này đã đến cuối kỳ nở hoa, từng cánh hoa hồng nhạt héo tàn xoay tròn từ trêи không trung rơi xuống, dính vào trong phần tóc sau ót của Giang Liễm. Lâm Gia nhìn thấy, bước nhanh một bước đuổi kịp đối phương, muốn lặng yên không tiếng động giơ tay lên lấy cánh hoa kia xuống.

Dường như là nghe thấy tiếng bước chân phía sau tới gần, Giang Liễm chợt dừng bước xoay người lại.

Lâm Gia phanh lại không kịp đập vào trêи lưng hắn, cũng làm cánh hoa nhỏ sau ót Giang Liễm rơi xuống. Lâm Gia theo bản năng khép lại lòng bàn tay đưa lên đón lấy, im lặng nhìn vào cánh hoa mỏng manh tươi đẹp rơi vào lòng bàn tay mình,vẻ mặt Giang Liễm lại tựa như không quá kiên nhẫn, rốt cuộc cũng nhìn cậu mở miệng, ngắn gọn phun ra hai chữ: “Có việc? ”

Lâm Gia xòe cánh hoa trong lòng bàn tay cho hắn xem, “Có cánh hoa đào dính lên tóc anh. ”

Giang Liễm rũ mắt khẽ liếc một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Đây không phải là hoa đào. ”


Lâm Gia vô cùng kinh ngạc giương mắt lên, có vẻ nghe không hiểu lời hắn nói, “Cái gì? ”

Giang Liễm nhíu mày, vẻ mặt khó chịu lặp lại: “Đây không phải là hoa đào, đây là hoa anh đào. ”

Lâm Gia chậm rãi nhấc cánh hoa kia lên, không tập trung gật đầu nói: “Vậy à? ”

Giang Liễm không trả lời lại, định xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Một bàn tay đưa tới bắt lấy cánh tay hắn, Lâm Gia bình bĩnh lại nỗi lòng nhìn về phía hắn, “Chuyện ngày hôm nay, cám ơn anh. ”

“Không cần cảm ơn.” Giang Liễm nhếch môi mỉm cười, “Tôi không phải là giúp cậu, mà là lẽ phải. ”

Lâm Gia nghe vậy, quả nhiên không nói thêm nữa, mà là nói đến chuyện bỏ phiếu mấy ngày trước, “Vì sao anh không bỏ phiếu loại tôi? Anh nói anh sẽ loại tôi, tôi cũng nghĩ rằng anh sẽ làm vậy. ”

Vẻ mặt Giang Liễm lạnh lùng, “Minh Nhượng nói cho cậu biết?”

Lâm Gia không nói gì.

Trong lòng Giang Liễm đã có đáp án, cũng không muốn nghe câu trả lời từ miệng cậu nữa, “Cậu so với Lịch Nguyên, tôi càng không muốn nhìn thấy cậu ta hơn. ”

“Chỉ có thế thôi.” Hắn nói.

Nghe được lời nói của đối phương, trong lòng Lâm Gia vậy mà lại cảm thấy được an ủi. Chí ít ở trong mắt Giang Liễm, cậu tốt hơn Lịch Nguyên, cũng không làm người ta chán ghét như Lịch Nguyên. Trong lòng cậu tự an ủi chính mình, ngước mắt lên nhìn vào mắt Giang Liễm, còn muốn nói nữa, nhưng lại nghe thấy ven rừng vang lên mấy tiếng bước chân liên tiếp.

Có người giẫm lên bùn đất và cánh hoa úa tàn, đi về phía rừng cây.

Giang Liễm đẩy bàn tay cậu đang bắt lấy cánh tay mình ra, tựa như đã làm như vậy rất nhiều lần, bàn tay lật lại nắm lấy cổ tay cậu một cách tự nhiên, động tác cực nhanh mà kéo cậu đến trốn sau một thân cây to, kề sát vào chặt chẽ đặt người trêи thân cây.

Cây kia là cây đại thụ hai cánh tay người ôm, có thể hoàn toàn che giấu được hai người trưởng thành. Giang Liễm vẫn không rời khỏi người Lâm Gia, mà là vây chặt cậu trong lòng. Hai người mặt đối mặt cách nhau rất gần, hô hấp quấn quýt ánh mắt lồng vào nhau. Tiếng hít thở của Lâm Gia vang lên bên tai một cách rõ ràng, lại tựa như trực tiếp rơi vào đầu quả tim hắn. Con ngươi Giang Liễm không tự chủ được nhẹ nhàng khẽ động, tiếp theo lập tức hoàn hồn, đưa tay che đi bờ môi và mũi của cậu.


Hai, ba người đứt quãng nói chuyện với nhau, bước chân lộn xộn đi ngang qua thân cây bọn họ núp, rất nhanh đã biến mất ở cuối rừng cây. Nghe giọng nói và nội dung nói chuyện của bọn họ, có lẽ là nhân viên công tác trong căn cứ.

Lâm Gia lặng lẽ thở phào, lúc này mới nhớ tới, cậu và Giang Liễm chỉ là đứng nói chuyện trong rừng cây mà thôi, không làm ra chuyện gì vi phạm nội quy cả, nên không cần phải cố ý trốn đi.

Một khắc chạm vào ánh mắt của cậu kia, như là đã biết cậu muốn nói gì, Giang Liễm cúi đầu lên tiếng chặn lại: “Lẽ nào chuyện của Lịch Nguyên còn chưa đủ cho cậu nhận ra mình bị đâm sau lưng sao? Cẩn thận một chút không bao giờ thừa. ”

Lâm Gia tự biết đuối lý, theo bản năng muốn gật đầu, lại quên mất bàn tay Giang Liễm còn đang che trêи miệng mình. Theo động tác gật đầu lên xuống, môi của Lâm Gia cũng khẽ ma sát qua lại lòng bàn tay ấm áp của đối phương. Đôi môi mềm mại chạm vào đường chỉ tay thô ráp trong lòng bàn tay, khiến hai người đồng thời có chút hoảng hốt.

Lấy tay kia ra đặt lên đầu vai của Lâm Gia, Giang Liễm cũng không định kéo khoảng cách ra với cậu, mà đôi mắt khẽ buông, ánh mắt không chớp rơi vào gương mặt Lâm Gia.

Lâm Gia mím môi không nói, có thể cảm giác được rất rõ ràng, ánh mắt sâu không thấy đáy của Giang Liễm đang bắt đầu đặt trêи trán cậu, giống như sư tử đực sau khi kết thúc công thành chiếm đất xong thì nâng móng vuốt bước đi thong thả dò xét lãnh địa của mình vậy, từng tấc từng tấc dọc theo đôi mắt chuyển xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại rất lâu trêи bờ môi cậu, sau đó không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Trước đây Lâm Gia đã sớm thấy qua, đây là dáng vẻ thuowfng thấy ở đối phương trước mỗi lần hôn môi.

Cậu biết mình đã không còn quan hệ gì với đối phương nữa, cũng biết mình không được xem thường, cũng không nên dễ dàng sa vào, nhưng trái tim vẫn không điều khiển được mà khẽ mở đôi môi.

Giang Liễm chính xác là muốn hôn cậu.

Ý định đột nhiên nổi lên trong đầu đó sau khi nhìn thấy Lâm Gia chủ động phối hợp, tựa như vết dầu loang dần dà càng trở nên mãnh liệt.

Hắn cũng buông thả chính mình xuôi theo mà hành động.

Chỉ là một giây trước khi chạm vào môi Lâm Gia kia, trong đầu lại chợt nhảy ra lời nói đêm đó Lâm Gia nói muốn kết thúc với mình.

Giang Liễm thừa nhận mình luôn canh cánh trong lòng không nguôi.

Hắn đột nhiên dừng động tác lại, gắng gượng đè xúc động muốn hôn này trong lòng xuống, thả Lâm Gia ra.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui