Lặng Thinh

Ký túc xá vẫn duy trì nguyên vẹn sáu cái giường trêи dưới không đổi, ba giường dưới đã bị chiếm, Lâm gia chỉ có thể chọn một trong ba chiếc giường còn lại ở tầng trêи. Trước khi cậu mở miệng thì Minh Nhượng đã đoạt lời: “Tôi cần tầng trêи của giường mình để bỏ đồ đạc, em trai đừng suy xét đến nó nữa. ”

Khưu Dặc nghe xong, không chút nghĩ ngợi đã nói: “Giường tầng trêи của tôi không đặt gì cả, cậu có thể ngủ trêи đó. ”

Ánh mắt Lâm Gia lần lượt đảo qua giường tầng trêи của Khưu Dặc và Giang Liễm, “Tôi muốn ngủ ở giường bên trong cùng.” Cậu hỏi Giang Liễm, “Giường tầng trêи của anh có để đồ đạc không? ”

Giang Liễm nói:”Không, cậu nằm đi. ”

Lâm Gia đi ra cửa đến ký túc xá cũ lấy đồ đạc của mình. Valy đã thu xếp xong đặt dựa vào bên tường, Lâm Gia đem cả ga giường và chăn nệm của mình cầm chắc ôm xuống, vắt lên đỉnh valy, kéo đến phòng ngủ mới.

Minh Nhượng và Khưu Dặc đã sửa sang xong giường chiếu, đang nằm trêи giường nghỉ ngơi. Hai tay Lâm Gia trống không leo lên giường, khóe mắt vừa vặn thoáng nhìn thấy Giang Liễm từ trong phòng vệ sinh đi ra, cậu ngồi luôn trêи giường nói với hắn: “Có thể giúp tôi chuyển chăn lên không? ”

Nói xong, theo thói quen nằm úp sấp lên tay vịn cúi đầu nhìn xuống. Lúc trước cậu ngủ giường tầng trêи Hạ Đông Thiền, chiều cao của đối phương còn thấp hơn giường tầng hai ba cm, Lâm Gia muốn nói chuyện với Hạ Đông Thiền, chỉ có thể cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, nên vì vậy cũng đã thành thói quen.

Vậy mà lúc này, khi Giang Liễm cúi người ôm toàn bộ chăn ga từ trêи valy đưa lên, cả cơ thể đứng thẳng dậy, dáng người lại cao hơn giường tầng một chút. Lâm Gia duy trì tư thế cúi đầu tựa ở bên giường hơi bất ngờ, không kịp ngửa ra lui thân thể về sau, chóp mũi gần như đập vào gương mặt gần trong gang tấc của Giang Liễm.

Giang Liễm cũng hơi ngoài ý muốn, động tác hơi dừng lại một chút. Hai giây sau, hắn đẩy chăn ga nệm trong tay tới bên giường, môi khẽ nhếch chậm rãi phun ra một câu.

Lâm Gia không nghe rõ, “Cái gì?

“Tôi nói,” Giang Liễm nâng cằm lên cắn vào bờ môi cậu, thanh âm trầm thấp nhả ra từ chữ giữa răng môi đối phương, “Khoảng cách như vậy, hôn môi rất tiện. ”

Lâm Gia nín thở, trước tiên giương mắt nhìn ra sau lưng Giang Liễm. Sau khi thấy rõ vị trí của tất cả các giường trong ký túc xá xong, khuôn mặt cậu lộ ra vẻ cạn lời.

Chủ nhân ở giường đối diện, người có tầm nhìn tốt nhất có thể thấy rõ mọi động tĩnh của cậu và Giang Liễm không sót cái gì là Minh Nhượng – người duy nhất trong ký túc xá này biết quan hệ của cậu và Giang Liễm, đối phương đang đưa lưng về phía bọn họ nằm lỳ trêи giường chơi điện thoại di động. Người còn lại không biết chuyện gì, lúc này đang nằm trêи giường dưới bên cạnh giường bọn họ, mà vị trí của Lâm Gia và Giang Liễm hoàn toàn là góc chết của đối phương.

Cậu thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, Giang Liễm không phải cố ý chọn cái giường này đấy chứ.

“Tôi còn tưởng rằng,” Môi Lâm Gia khẽ nhúc nhích, lúc lên tiếng nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào môi đối phương, “Anh chỉ quan tâm đến tình cũ chứ. ”


“Xem tình hình mà làm thôi.” Giang Liễm nhếch môi hờ hững cười, răng nhọn cắn lên môi dưới cậu, “Trong ký túc xá nhiều người không tiện, vậy thì nghĩ cách khác là được rồi. ”

Giường dưới bên trái truyền đến tiếng trở mình, ngay sau đó là âm thanh mang giày.

Giang Liễm buông Lâm Gia ra lùi về sau, Lâm Gia cũng ngửa ra sau ngồi xếp bằng lại.

Một giây kế tiếp, mặt của Khưu Dặc đã xuất hiện trong tầm mắt, “Đã đến giờ ăn cơm, có đi không? ”

Giang Liễm nháy mắt đáp “Đi”, Lâm Gia ngồi trêи giường cũng nhìn cậu ta mỉm cười.

Trong lòng Khưu Dặc chợt cảm thấy quái dị, nhưng không nói ra được rốt cuộc là quái dị ở chỗ nào.

Hai ngày sau khi chia xong ký túc xá tương đối thong thả.

Tổ đạo diễn thông báo cho tám người đi quay chụp tạp chí buổi chiều thu xếp đồ đạc rồi ra ngoài, chạng vạng lên thuyền rời khỏi đảo đến sân bay, sau đó từ sân bay Hải Thành ngồi chuyến bay buổi tối đến địa điểm quay chụp tạp chí. Còn năm mươi thực tập sinh ở lại căn cứ trêи đảo, tổ đạo diễn đặc biệt thu xếp quay cho bọn họ một vài phân cảnh sinh hoạt hàng ngày.

Nhờ phúc của tám thực tập sinh đi chụp tạp chí, mà bọn họ được tổ đạo diễn trả lại điện thoại di động, cho phép bọn họ lên mạng và liên lạc với người nhà bạn bè, thời gian sử dụng điện thoại di động là hai ngày rưỡi.

Sau khi mọi người nhận được điện thoại, đôi mắt lập tức không giây nào rời khỏi màn hình. Chỉ có tám người ra đảo để chụp tạp chí là phải vội vàng thu dọn đồ đạc khởi hành, nên chưa kịp nhìn được tình hình biến động trêи mạng xã hội. Càng không biết là, lộ trình của bọn họ đã bị lan truyền trêи mạng, quá mức hơn nữa còn có người bắt đầu công khai bán ra tin tức chuyến bay cho người hâm mộ.

Những người hâm mộ cũng không phải lúc nhìn thấy tin tức chuyến bay mới biết được sẽ có tám người trong nhóm thực tập sinh rời đảo. Từ sau một ngày công bố vòng loại kết thúc, rất nhiều người đã tìm đến tài khoản thả dưa để ăn dưa ngoài lề. Chẳng qua lúc đó nguời thả dưa cũng chưa đưa ra chứng cớ xác thực, nên người hâm mộ chỉ là bán tín bán nghi.

Bây giờ sau khi tin tức chuyến bay được xác minh, những người hâm mộ rốt cục ngồi không yên nữa. Chỉ trong ngắn ngủi mấy giờ, bên trong siêu thoại của chương trình tuyển chọn đã đầy bài post rủ đồng bạn đến đón bay và tiễn bay, nhóm trạm tỷ cũng tràn đầy nhiệt huyết mà xắn tay áo lên, chuẩn bị toàn bộ lộ trình bay.

Còn có chị em kinh nghiệm đầy mình nói trong siêu thoại rằng tổ tiết mục không cho phép nhóm thực tập sinh nhận quà cáp.

“Ngoài thư ra, thì bất kỳ quà tặng nào của người hâm mộ cũng không được nhận.” Nhân viên công tác dẫn đội căn dặn tám người sắp rời đảo và mấy người trợ lý đi theo.

“Thiệp cũng không thể nhận sao?” Có người hỏi.


Người dẫn đội lên tiếng: “Không thể nhận.”

Đoàn người lúc này mới gật đầu đáp ứng, sau cùng, còn có người chế giễu nói: “Cũng không biết có người hâm mộ đến tặng quà hay không đây, đêm hôm khuya khoắt, sân bay lại cách khu vực thành thị xa như vậy, nói không chừng người hâm mộ đến tiễn bay chỉ có lác đác vài người thôi ấy chứ. ”

Mọi người ồn ào cười, nhao nhao phụ họa cậu ta: “Nói cũng phải, cũng không phải là siêu sao nổi tiếng gì. ”

Nhưng mà đợi tám người đến nhà ga sân bay, lúc ngồi trêи xe thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, lại bất ngờ bị chấn động mạnh.

Bên ngoài nhà ga sân bay bóng đêm dày đặc, trong lầu lại đèn đuốc sáng trưng. Những người hâm mộ chen chúc nhau ngăn ở ngoài cửa kϊƈɦ động nhìn xung quanh, liếc mắt qua chỉ có thể thấy dòng người như nước thủy triều, người người nhốn nháo khắp nơi. Rất nhiều thực tập sinh trước khi tham gia tiết mục đều là dân nghiệp dư nhịn không được ló người ra cửa sổ, nét mặt đầy vẻ mới lạ.

Nhân viên công tác lúc này cũng quay đầu lại, mỉm cười nói với bọn họ: “Tuy nói còn chưa phải là siêu sao nổi tiếng gì, nhưng dù sao cũng là thực tập sinh top đầu của lớp A, sao lại không có người hâm mộ đến tiễn bay được. ”

Trợ lý trước đó đã đi lấy vé máy bay cho bọn họ. Xe buýt hai tầng chở thực tập sinh chậm rãi dừng lại ở ngoài nhà ga sân bay, bảo vệ sân bay tiến lên trước cửa xe mở đường đến thông đạo gần nhất cho bọn họ, nhân viên công tác quay đầu vỗ tay nhắc nhở: “Mọi người mang đủ đồ đạc cá nhân của mình theo, chúng ta phải xuống xe. ”

Mọi người tự giác dựa theo thứ tự ngồi trong xe xếp thành một hàng dài, Giang Liễm đứng đầu, Lâm Gia ở cuối cùng. Trong tám người có người đội mũ, có người đeo khẩu trang, chỉ có Lâm Gia là không mang theo cái gì, lộ cả khuôn mặt đi ra.

Nhóm thực tập sinh một người tiếp một người, dưới sự bảo vệ của nhân viên công tác và an ninh lặng lẽ theo thứ tự xuống xe vào trong sân bay. Người hâm mộ đến tiễn bay tuy nhiều, nhưng nhân số nếu tính theo bình quân đầu người thì cũng không đến tám phần. Mấy người Giang Liễm đi tuốt đằng trước là có nhiều nguời hâm mộ bám theo nhất, đường cũng bị chen chật cứng. Ôn Miễn và Lâm Gia đi cuối đội ngũ, ngược lại là hai người đi thoải mái nhất.

Trêи đường đi xếp hàng kiểm tra an ninh, nửa sân bay gần như bị chen chật như nêm cối. Trong tầm mắt không đếm nổi có bao nhiêu điện thoại di động và máy ảnh chỉa vào, càng ngày có càng nhiều người qua đường quay đầu gia nhập vào đội ngũ người hâm mộ, một bên quay đầu hỏi đây là nhóm nhạc nam nào, một bên giơ điện thoại di động lên điên cuồng nhấn play.

Lâm Gia và Ôn Miễn song song đi về phía trước, có một vài người hâm mộ yêu thích bọn họ đi sát bên cạnh, lúc thì quay video, khi lại chụp hình, giữa chừng vẫn không quên bày tỏ với hai người, có thể nói là hết sức nhộn nhịp.

Có một cô gái trẻ tuổi mang khẩu trang hồng nhạt ăn mặc kiểu học sinh, lặng lẽ đi đến cạnh Lâm Gia nhẹ giọng hỏi: “Ca ca nhận thư được không? ”

Lâm Gia sửng sốt một giây, rũ mắt nhìn về phía đối phương.

Cô gái mang khẩu trang ngượng ngùng trốn tránh ánh mắt, cúi đầu lấy một bức thư màu hồng từ trong túi xách ra, đưa tới tay Lâm Gia, đôi mắt trông mong nhìn cậu, “Ca ca em thật sự rất thích anh, bức thư này anh nhận được không? ”


Lâm Gia vẫn không nói gì, cũng không đưa tay nhận lấy bức thư trong tay đối phương.

Dường như bị ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm đến vô cùng mất tự nhiên, cô gái một bên khẩn trương nhét bức thư vào trong lòng Lâm Gia, một bên vội vã để lại một câu “Ca ca xin lỗi, em thật sự rất thích anh”, sau đó quay đầu chui ra khỏi đoàn người.

Ôn Miễn bàng quan nhìn toàn bộ quá trình nhướng mày hỏi cậu: “Đây là fan hâm mộ của cậu? ”

Lâm Gia lưỡng lự một giây, lại ma xui quỷ khiến không tiếp lời.

Ôn Miễn lại hỏi: “Tổi tiết mục không phải nói có thể nhận thư sao? Cô gái nhà người ta đưa cho cậu sao cậu không nhận? ”

Lâm Gia suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi là ca ca. ”

Ôn Miễn hơi kinh ngạc, “Người hâm mộ không phải đều gọi chúng ta là ca ca ssao? Cô gái kia nhìn qua cũng còn rất nhỏ. ”

Lâm Gia không nói gì.

Những người hâm mộ cùng đi bên cạnh rốt cục phản ứng kịp, lập tức có người cất giọng vang dội la lên: “Bảo bối xin lỗi! Ngày hôm nay sau khi bọn chị biết tin tức chuyến bay đã hơi trễ, cho nên chưa kịp chuẩn bị quà cho em. Chờ ngày em trở về, bọn chị nhất định sẽ chuẩn bị! ”

Lâm Gia cười cười nhìn các cô, “Không thể nhận quà. ”

Người nọ vẻ mặt mất mác, một lát sau lại bình tĩnh nói: “Không sao! Không cho nhận thì thôi! Vậy chờ ngày em trở về, sẽ đưa cho em một sấp thư như vậy! Bảo bối em chờ chị nha! ”

Lâm Gia nhịn không được mỉm cười.

Tám người kiểm tra an ninh xong rất nhanh, sau đó vào phòng chờ đợi máy bay. Bọn họ xem như là đang chạy đua thời gian, cũng không có thời gian ngồi nghỉ ngơi lâu trong phòng, đã trực tiếp lên máy bay. Nhóm thực tập sinh lên máy bay thì đồng loạt ngồi xuống, Lâm Gia chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Giang Liễm ngồi bên cạnh cậu.

Tiếp viên hàng không đi qua lối đi ở giữa, nhắc nhở mọi người thắt chặt đai an toàn. Lâm Gia thuận tay đặt bức thư trêи đùi, cúi đầu tìm đai an toàn nằm bên cạnh mang vào. Giang Liễm rũ mắt liếc nhìn bức thư màu hồng trêи đùi cậu, “Fan hâm mộ đưa thư cho cậu? ”

Lâm Gia bình tĩnh gật đầu.

Giang Liễm lại hỏi: “Không mở ra xem sao? ”

“Xem chứ.” Cậu đưa tay mở bìa thư ra.


Nội dung trong thư cũng không nhiều, cách bìa thư có thể thấy rất rõ ràng, bên trong chỉ có một tờ giấy viết thư mỏng manh. Bìa thư và giấy viết thư đều mang phong cách thiếu nữ màu hồng mộng mơ, chỉ mới rút một nửa bức thư ra, chóp mũi đã ngửi thấy mùi hoa khô thơm nhàn nhạt.

Lâm Gia bỏ bìa thư xuống, chậm rãi mở giấy viết thư ra.

Trong khoảnh khắc ánh mắt rơi vào nội dung trêи giấy, đôi con ngươi cậu khẽ ngưng đọng.

Lâm Gia mang vẻ mặt bình thường mà thả thư vào lại trong bìa thư.

Giang Liễm vô cùng kinh ngạc quay đầu, ánh mắt khẽ lướt qua bức thư trong tay cậu, cuối cùng bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt cậu, hơi nhíu mày, “Cậu xem xong rồi? ”

Lâm Gia đối diện với ánh mắt của hắn,”Xem xong rồi. ”

Chân mày Giang Liễm càng nhíu chặt hơn, “Trêи đó viết cái gì? ”

Bỏ bức thư ngay ngắn vào bìa thư, Lâm Gia nhếch môi cười, “Không có gì đáng nói. ”

Giang Liễm không nói gì, đột nhiên khom lưng tới gần, rũ mi xuống chăm chú nhìn cậu, tiếng nói trầm thấp: “Làm trong phòng vệ sinh trêи máy bay sẽ tương đối kϊƈɦ thích. ”

Đôi mắt Lâm Gia tràn đầy kinh ngạc, trong nhất thời lại không phân biệt được, đối phương đang nói thật hay đùa.

Đợi lúc phản ứng lại, Giang Liễm đã lấy bức thư từ trong tay cậu đi.

Hắn mở bức thư người hâm mộ viết cho Lâm Gia ra.

Nội dung trong thư rất ít, chỉ có ngắn ngủi một câu. Chữ viết rất đẹp, nhưng nội dung lại hết sức khó coi —

“Thằng phế thải đừng bυ" fame ca ca của tao nữa cảm ơn. ”

Vẻ mặt Giang Liễm chợt sa sầm xuống, trong lòng dâng lên nỗi tức giận không biết từ đâu đến.

Lời của tác giả: Dưa chủ: Giang Liễm và Lâm Gia lén lút tỏ ra không quen nhau đã được chứng minh, ngày hôm nay đến sân bay toàn bộ hành trình hai người không giao lưu với nhau nửa chữ, khoảng cách còn xa vạn dặm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui