Thực tập sinh đúng lúc khuyên can, nên ẩu đả không xảy ra. Từ đầu đến cuối người thua thiệt nhất vẫn chỉ có Triệu Nhất Thanh.
Lúc Kỳ Hoãn đi đổi trà sữa đụng phải người khác, sẩy tay đổ trà trái cây xuống đất, nước văng lên bắn tung tóe đầy người Kỳ Hoãn và người nọ.
Cậu ta quay đầu muốn nói xin lỗi, lại đối diện với khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Triệu Nhất Thanh. Đại khái là thù mới cộng thêm hận cũ, đối phương giận đến mất kiểm soát, không nói hai lời đã vung nắm đấm lên muốn đánh vào mặt cậu ta.
Kỳ Hoãn tránh né không kịp, cũng may Trình Trì phản ứng nhanh giơ tay lên cản lại. Kỳ Hoãn mặc dù là người đuối lý trước, nhưng cũng tức giận với hành vi ác liệt của Triệu Nhất Thanh, lại ỷ vào việc đối phương là người ra tay trước, thừa dịp lúc Trình Trì ngăn Triệu Nhất Thanh lại, cũng vung nắm đấm đáp lễ vào mặt đối phương.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt, đến khi mọi người phản ứng lại, thì đã là cảnh tượng khuyên can mà Lâm Gia nhìn thấy.
Chuyện ẩu đả nếu có thực tập sinh khác tới ngăn cản thì sẽ qua loa cho xong, Triệu Nhất Thanh giơ tay động thủ trước không nói, nhưng chẳng những không đánh được Kỳ Hoãn, ngược lại còn bị Kỳ Hoãn đấm một cú vào mắt.
Nhân viên công tác chạy tới căn tin rất nhanh, hỏi rõ chuyện đã phát sinh. Triệu Nhất Thanh bụm viền mắt đã dần phát xanh, ý đồ muốn lợi dụng chuyện mình bị đánh cắn ngược lại một cái.
Kỳ Hoãn trong ngày thường được xem làm người có tính cách ôn hòa, nhưng lúc quan trọng thì không phải dễ bị ức hϊế͙p͙, vẻ mặt vô tội giải thích: “Em nghĩ là mình bị đánh, nên theo bản năng đánh trả. Em cũng thật không ngờ, Trình Trì lại đột nhiên ra tay chặn giùm. ”
Suy nghĩ đến sự việc cũng không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn, nhân viên công tác phụ trách hòa giải cuối cùng tiến hành ghi lỗi từng người một, trước khi rời đi cũng nghiêm túc căn dặn không được có lần sau, nếu như còn có lần sau, thì trực tiếp bị loại.
Kỳ Hoãn khéo léo đáp ứng, quay đầu thoáng nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ khó coi của Triệu Nhất Thanh, chẳng những không hề có ý tự kiểm điểm hành vi của bản thân, mà ngược lại còn nghiễm nhiên lộ ra dáng vẻ người bị hại oan ức.
Cậu ta xoay mặt đi, chỉ cảm thấy đối phương quá sức buồn cười.
Lúc đầu mấy người trong ký túc xá còn lo lắng đối phương sẽ làm ra hành vi gì đó càng đáng sợ hơn để trả thù. Nhưng mà hai ngày kế tiếp lúc luyện tập đều sóng yên biển lặng, mọi người cũng dần dần quên đi nỗi lo này.
Trước khi đến buổi công diễn lần thứ hai, tổ tiết mục sẽ không sắp xếp cho nhóm thực tập sinh bất kỳ hoạt động hay quay phim nào, mọi người đều đặt trọng tâm vào việc đánh giá luyện tập và lần công diễn này.
Lâm Gia mỗi ngày đều kiên trì tập luyện hô hấp, lúc thầy thanh nhạc đến dạy bọn họ, cũng rõ ràng nghe ra Lâm Gia đang tiến bộ từng ngày.
Thầy còn thẳng thắn mà khen cậu: “Là một cậu bé thông minh. ”
Lâm Gia khom lưng nói cảm ơn thầy thanh nhạc, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trực tiếp nhìn về phía Giang Liễm. Thật ra cậu không được coi là thông minh, bốn chữ “cậu bé thông minh” trong miệng đối phương, cũng chỉ vẻn vẹn là vì cậu được tiếp nhận sự hỗ trợ và hướng dẫn đến từ Giang Liễm mà thôi.
Đến phiên thầy vũ đạo đứng lớp, cậu lại không thể lần nữa nhận được sự tán thành của thầy trêи phương diện vũ đạo mình am hiểu nhất như mấy ngày trước.
Thầy vũ đạo phân tích cặn kẽ cho toàn bộ thành viên trong nhóm các động tác khó trong bài < Tùng lâm ánh trăng >. Nhìn sơ qua mọi người có thể giữ vững sự đồng bộ lúc nhảy nhưng nếu xét trêи góc độ và biên độ của động tác thì lại chưa đủ đồng đều.
Thầy dừng lại hỏi: “Các em có từng nghiêm túc suy nghĩ tới, vì sao khả năng cảm nhịp của nhóm các em đều rất ổn, nhưng nếu nhìn từ góc độ bên ngoài lại vẫn không thể đồng đều không? ”
Nhóm thực tập sinh im lặng.
“Trong tám người thì có tới ba thực tập sinh đến từ lớp A, điều này tuyệt đối không tìm được ở nhóm khác. Vấn đề không phải ở thực lực của các em, bình quân thực lực của các em cũng không kém, mà là ở chỗ tiêu chuẩn trong lòng mỗi người các em không giống nhau.” Thầy vũ đạo nhìn về phía bọn họ, “Từ giờ trở đi, tám người các em đều phải lấy động tác của cùng một người để làm tiểu chuẩn cho mình. ”
Nhóm thực tập sinh gật đầu đáp ứng.
Sau khi tỉ mỉ thương lượng qua, mọi người nhất trí quyết định lấy động tác vũ đạo của Giang Liễm làm tiêu chuẩn luyện tập. Sau khi lập ra tiêu chuẩn động tác xong, các thành viên trở lại luyện tập động tác phối hợp, rõ ràng đã thuận lợi hơn rất nhiều.
Thầy vũ đạo không cho bọn họ thời gian luyện tập nhiều lắm, lại gọi mỗi người trong nhóm đi ra, tại chỗ kiểm duyệt động tác nhảy solo của bọn họ.
Các đồng đội đều không có vấn đề quá lớn, đến phiên Lâm Gia nhảy xong, thầy vũ đạo lại suy nghĩ thật lâu. Cảm xúc trong lòng Lâm Gia vốn dĩ bình thản, nhưng dưới sự im lặng trong thời gian dài của đối phương dần dần nổi lên bồn chồn.
Sau một lát, thầy lắc đầu nói: “Nói thật, lần công diễn đầu tiên lúc tôi đến hướng dẫn cho các em, biểu hiện của Lâm Gia làm tôi cảm thấy có chút bất ngờ, thế nhưng lúc này, biểu hiện của em lại khiến tôi hơi thất vọng. ”
Tâm trạng Lâm Gia triệt để chìm xuống.
Thầy tiếp tục nói: “Phần solo của em cũng không phải chỉ cần nhảy tốt là đủ, kỹ thuật vũ đạo tốt hơn nữa cũng chưa chắc sẽ gánh nổi đoạn vũ đạo này, em còn cần phải khiến người khác không thể rời mắt khỏi đoạn vũ đạo mà em nhảy. ”
Lâm Gia hỏi: “Là biểu cảm khuôn mặt sao? ”
Thầy không lắc đầu, cũng không gật đầu, “Kỹ năng biểu diễn không phải chỉ dựa vào biểu cảm khuôn mặt và thần thái trêи sân khấu, mà hơn cả điều đó, chúng ta còn cần phải thông qua ngôn ngữ hình thể. ”
“Kỹ năng biểu diễn và vũ đạo của chúng ta là một khối chặt chẽ không thể tách rời.” Thầy vũ đạo nói vô cùng trực tiếp, “Nếu như em không có đầy đủ kỹ năng biểu diễn, vậy thì tôi cho rằng vị trí main dancer này ai cũng có thể đảm nhận được, không nhất thiết phải dành riêng cho em. Bàn về thực lực và thái độ, thành viên trong nhóm cũng không hề thua kém so với em.”
Sau khi thầy hướng dẫn giảng bài kết thúc, Lâm Gia có chút không tập trung và sa sút tinh thần. Trong phòng học đồng đội đều đã lần lượt rời đi, vội vàng đến căn tin ăn cơm.
Lâm Gia ở lại một mình trong phòng học hạ eo ép chân, Hạ Đông Thiền kết thúc luyện tập đến rủ cậu đi ăn cơm, Lâm Gia lười biếng nằm xuống nền nhà, nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.
Hạ Đông Thiền đi tới, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cậu, một tay nâng cằm lên, cười hì hì hỏi: “Bị thầy hướng dẫn mắng? ”
Lâm Gia quay mặt lại liếc nhìn cậu ta một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận, một bộ dáng cam chịu.
“Lâm Gia, cậu thật sự thay đổi rất nhiều.” Hạ Đông Thiền khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn cậu, “Lúc chúng ta mới tới, trong lần đánh giá năng lực ban đầu, cậu thậm chí không hề có bất kỳ phản ứng gì với lời phê bình của PD Thẩm. ”
Bên môi cậu ta vẫn luôn nở nụ cười, nhưng mang theo vài phần ý tứ hàm xúc, “Nhưng bây giờ, cậu lại vì bị thầy hướng dẫn nói mấy câu, mà ngay cả cơm tối cũng không muốn ăn. ”
Lâm Gia giật mình, trong đầu hiện ra cảnh tượng lần đánh giá năng lực ban đầu, vô tình cảm thấy, thời gian vừa xa xôi không thể chạm tới, lại vừa gần gũi như mới ngày hôm qua.
“Tôi cũng đâu nói mình sẽ nhịn ăn.” Hồi lâu sau, cậu cười đứng lên vỗ vỗ quần, vươn một tay ra hướng về phía Hạ Đông Thiền đang ngồi dưới đất, “Đi thôi, cơm tối vẫn phải ăn chứ. ”
Cơm nước xong trở về, người trong phòng học còn chưa tới đông đủ, hai ba người đồng đội ở trước gương sửa động tác vũ đạo cho nhau, khung cảnh rất yên lặng, không phát sinh bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.
Lâm Gia ngồi dựa vào phòng học im lặng quan sát, nhân lúc bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, đi tới xin ý kiến của họ về cái nhìn đối với kỹ năng biểu diễn trêи sân khấu.
“Thứ gọi là kỹ năng biểu diễn trêи sân khấu này, tôi cũng không biết nên nói thế nào, vì nó rất trừu tượng.” Đồng đội nói xong, lại nhỏ giọng an ủi cậu, “Thầy đối xử hơi nghiêm khắc với cậu thôi, khả năng biểu diễn của cậu không hề kém, còn tốt hơn tôi nhiều. ”
Lâm Gia nghe vậy chỉ cười cười.
Đối phương lại nói đến trọng tâm, “Tuy tôi không biết nói thế nào, nhưng vẫn có thể lấy một ví dụ cho cậu xem.” Cậu ta hơi suy nghĩ một chút, “Mượn Giang Liễm nói đi!”
Nghe được tên Giang Liễm, Lâm Gia đột nhiên ngước mắt.
Đồng đội hỏi: “Mỗi lần xem Giang Liễm nhảy thì cậu đang nghĩ gì?”
Lâm Gia lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Không đợi cậu trả lời, đồng đội hơi ngượng ngùng bổ sung: “Mặc dù không biết cậu có loại cảm giác giống tôi hay không, nhưng mỗi lần tôi nhìn anh ta nhảy, trái tim sẽ có cảm giác đập bình bịch. Cũng không hoàn toàn là bởi vì cảm thấy anh ta nhảy rất đẹp trai rất ngầu, mà là vì bị kϊƈɦ thích bản năng muốn đứng trêи sân khấu nhảy thỏa thích nhảy đến đổ mồ hôi đầy mặt. ”
Lâm Gia nói: “Tôi hiểu được ”
Đồng đội kinh ngạc, “Cậu thật sự hiểu được? ”
Lâm Gia gật đầu, “Tôi cũng có loại cảm giác này. ”
Đồng đội lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, rồi nhịn không được khẽ thốt lên kinh ngạc: “Vậy đây đại khái là kỹ năng biểu diễn sân khấu độc quyền của Giang Liễm đi. ”
Đối thoại của Lâm Gia và đồng đội kết thúc rất nhanh, đối phương lần nữa hết sức chăm chú mà vùi đầu vào luyện tập. Cậu cũng không ở lại phòng học chính nữa, mà xoay người đơn độc đi đến phòng học phụ.
Lúc đẩy cửa tiến vào, mới phát hiện Giang Liễm cũng ở bên trong. Cameras ở góc tường vẫn trong trạng thái đóng, dường như bắt đầu từ cái đêm cậu và Giang Liễm làm trong phòng học kia, cameras phòng học phụ vẫn chưa từng mở lại.
Một chân Giang Liễm duỗi ra đặt trêи sàn nhà, một chân khác cong lên, ngồi dưới bệ cửa sổ chơi điện thoại. Ngọn đèn trêи trần nhà chiếu lên sườn mặt lạnh lùng anh tuấn của hắn,vẽ ra đường nét rõ ràng, rồi lại ẩn giấu trong khuôn mặt hắn, cả người như một bức ảnh được cắt ra từ một trang báo nào đó.
Lâm Gia nhìn đến ngơ ngân, đứng ở cạnh cửa không hề cử động, thậm chí ngay cả khi Giang Liễm đi tới trước mặt cũng không hề phát hiện ra.
Đối phương bất ngờ đưa tay ra kéo cậu vào đặt ở cạnh cửa hỏi: “Đứng ngẩn đây làm gì? ”
Đột nhiên từ trong ánh sáng mờ ảo bị kéo vào ánh sáng rực rỡ bên trong, Lâm Gia hơi hơi hốt hoảng, ánh mắt không tự chủ được trượt lên hốc mắt đẹp đẽ và đôi mắt sắc bén đen nhánh của Giang Liễm.
“Nếu như cậu đang nghĩ đến những lời thầy hướng dẫn nói lúc nãy,” Giang Liễm giơ tay vén tóc mái lộn xộn trêи trán cậu sang hai bên, lòng bàn tay thờ ơ cọ vào cái trán trơn bóng của cậu, giọng nói hỡ hững mà trầm lắng,”Thầy ấy nói không sai. Yêu cầu đối với thực tập sinh thông thường và yêu cầu đối với main dancer không giống nhau, cậu đã đạt đến tiêu chuẩn của một thực tập sinh trong lòng thầy ấy, nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn một main dancer mà thầy mong muốn. ”
Lâm Gia im lặng hai giây, thấp giọng nói: “Tôi không phải đang nghĩ đến những lời thầy hướng dẫn đã nói. ”
Giang Liễm nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trêи mặt cậu, “Vậy cậu đang nghĩ gì? ”
Lâm Gia im lặng một lát rồi lặng lẽ nâng lên khóe môi,”Tôi đang nghĩ, cơm tối hôm nay ở căn tin hình như ăn không ngon lắm. ”
Lời của tác gải: Lâm Gia: Ngày nào cũng bị sắc đẹp mê hoặc ( 1/ 1)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...