Lặng Thinh

Công diễn kết thúc lúc mười giờ tối, người hâm mộ lưu luyến bịn rịn mà rời đi, nhìn tất cả thực tập sinh lên xe buýt trở về nơi ghi hình, mới tụm năm tụm trở lại khách sạn.

Nhân viên công tác ở trêи xe bus tuyên bố ngày thứ hai được nghỉ, nhóm thực tập sinh cùng nhau nhảy nhót hoan hô, tâm tình phấn khởi không hề buồn ngủ chút nào, sau khi xuống xe lại hẹn nhau cùng đến căn tin ăn bữa khuya, chúc mừng công diễn kết thúc mỹ mãn.

Các thầy hướng dẫn chống đầu ngồi cạnh cửa xe nghe vậy lập tức thần thái sáng láng, hét to đòi chiêu đãi mọi người tiệc nướng và bia.

Cameraman của tổ tiết mục cũng vội vàng đi theo.

Một trăm thực tập sinh nhét đầy hơn nửa cái căn tin, Khưu Dặc là thực tập sinh có tửu lượng tốt nhất cởi giày đạp lên ghế, nắm chai bia hô lớn: ” Đêm nay chúng ta không say không về, chiến đấu đến hừng đông mới được đi. ”

Nhóm thực tập sinh nhao nhao hưởng ứng đứng dậy, tiếng chạm cốc bên tai không dứt.

Các thực tập sinh ngồi cùng bàn cùng nhau cụng ly, hô không say không về, Khưu Dặc lại nói: “Phải uống cạn hết cho tôi, một giọt cũng không thể chừa lại. Người nào không uống cạn, là đang khinh thường 99 anh em còn lại. ”

Nhóm thực tập sinh đã ngồi xuống bàn thổn thức một trận: “Cậu uống trước! Cậu uống cạn chúng tôi sẽ uống sau. Cậu không uống cạn chai này, là đang khinh thường 99 người chúng tôi. ”

Khoé miệng Khưu Dặc khẽ co rút, tránh né kéo mình ra khỏi trung tâm câu chuyện, “Sao tôi có thể là người uống đầu tiên chứ? Người đầu tiên uống phải là C vị siêu ngầu của chúng ta. ” . Đọc Truyện

Nhóm thực tập sinh hứng thú ngẩng cao nhìn xung quanh, không hẹn mà cùng nhau tìm bóng dáng Giang Liễm trong đám người, trong miệng giật giây nói: “Nói không sai, lão đại uống trước! ”

Giang Liễm bình tĩnh mà đứng dậy, nhìn về phía đám người giơ ly bia trong tay lên, ngửa đầu uống cạn.

Nhóm thực tập sinh rất cho mặt mũi ra sức vỗ tay, tung hô: “Lão đại đúng là lão đại! ”

Giang Liễm mỉm cười, định khom lưng ngồi xuống.

Nhưng Khưu Dặc lại bất ngờ mở miệng: “Khó có dịp đông đủ như vậy, không bằng bây giờ chúng ta chụp một bức ảnh tập thể đi! ”

Nhóm thực tập sinh đồng loạt hưởng ứng.

Khưu Dặc xoay người kêu nhân viên công tác ngồi trong góc: “Thầy ơi, có thể phiền thầy chụp cho bọn em một bức ảnh tập thể không, cảm ơn thầy! ”

Nhân viên công tác cầm cameras đi tới.

Nhóm thực tập sinh đứng dậy tụ tập lại. Mỗi bàn ăn ngồi mười người, mọi người kề vai sát cánh nhét chung một chỗ, có người ngồi trêи đùi người khác, cũng có người chỉ ngồi được nửa cái ʍôиɠ lên ghế, một nửa kia treo lủng lẳng ở ngoài.

Giang Liễm đứng chính giữa nâng cao ly bia trong tay, 99 thực tập sinh còn lại ngồi ở trước bàn cũng cầm ly hướng về phía Giang Liễm bày ra tư thế chạm cốc.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía màn hình trong tay nhân viên công tác.


Nhân viên công tác một bên focus, một bên hỏi bọn họ: “PD có đẹp không? ”

Mùi vị đa cấp của đoàn tham quan đập thẳng vào mặt, nhóm thực tập sinh dựa vào người đồng đội cười đến run tay run chân, nhưng vẫn trăm miệng một lời rống lên: m “Đẹp! ”

Hình ảnh ấy vĩnh viễn dừng lại ở giây phút kia.

Không biết là người nào mở miệng trước: “Ngày kia sẽ công bố người bị loại, bức ảnh mang tính chất thế kỷ như thế này, sau này cũng không thể chụp lần nữa! ”

Có người nói tiếp: “Tối nay là một lần duy nhất của chúng ta, cũng là lần cuối cùng ngồi chung của một trăm người. ”

Cũng có người nói: “Hai ngày sau, dù muốn chúng ta cũng không thể tập hợp đầy đủ một trăm người nữa. ”

Thậm chí có người chân thành mà bộc bạch: “Sang năm tôi đã 29 tuổi. Tôi biết, ngoại hình tôi không đẹp, tuổi tác lại không nhỏ, fan cũng ít hơn các cậu nhiều. Nhưng tôi vẫn đến đây. Là vì tôi muốn cho chính mình một cơ hội cuối cùng. Bất kể kết quả ra sao, tôi cũng là người đã đứng chung một sân khấu với các cậu rồi. Dù ngày kia có bị loại, tôi coi như là không uổng phí một lần đi, coi như không để lại tiếc nuối. ”

Tiệc ăn mừng sau khi kết thúc lần công diễn đầu tiên lập tức biến thành đại hội biệt ly trước vòng loại thứ nhất. Mười phút trước đã từng thốt lên lời nói đùa “Không say không về” đến lúc này lại thật sự cùng chí hướng mà không say không về.

Ngay cả Lâm Gia là thực tập sinh có vòng xã giao không tính là lớn cũng bị rất nhiều thực tập sinh có khuôn mặt quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi tên ôm lấy, lấy lý do “Cũng không biết về sau còn có cơ hội uống rượu với nhau hay không” mà uống thêm vài ly.

Sáu người tổ A < Mắt bão > vừa vặn ngồi cùng một bàn, Lâm Gia nuốt bia ngậm trong miệng xuống, một tay chống đầu, không tập trung mà nghe Ôn Miễn và Trình Trì nói chuyện.

Trong đầu hiện lên lại là hình ảnh cậu ngăn Giang Liễm trong phòng rửa tay mấy giờ trước.

Giang Liễm còn chưa cho cậu bất kỳ câu trả lời rõ ràng nào, Lâm Gia cũng không ngờ rằng lúc đó nhân viên vệ sinh lại đi vào dọn vệ sinh. Hai người nghe được động tĩnh nên lùi lại, nhìn nhân viên vệ sinh kéo thùng vệ sinh đi vào, giọng nói nghi hoặc: “Sao lại tối như vậy? Đèn hỏng rồi sao? ”

Lâm Gia giữ im lặng.

Hai phút sau, cậu và Giang Liễm một trước một sau mà trở lại phòng đợi, thấy Kỳ Hoãn ngẩng đầu hỏi: “Toilet đông người lắm hả? ”

Lâm Gia lắc đầu nói: “Có hai cái toilet, cậu đi về trước một đoạn, chỗ đó không có người. ”

Kỳ Hoãn nói cảm ơn cậu, kéo Trình Trì nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Từ lúc đó đến bây giờ, Lâm Gia vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện riêng với Giang Liễm.

Cậu theo bản năng nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Giang Liễm đang ngồi bên cạnh.

Người kia lại tựa như cảm nhận được mà nhìn qua, nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu, rơi vào trêи người Minh Nhượng ngồi cạnh bàn Lâm Gia.


Lâm Gia buông mí mắt, không nhìn hắn nữa.

Giang Liễm cách cậu gọi tên Minh Nhượng, Minh Nhượng nghe tiếng nghiêng đầu, miễn cưỡng hỏi: “Sao vậy? ”

Giang Liễm nói:”Trêи bàn còn thừa đôi đũa nào không? ”

Minh Nhượng thuận tay cầm lên một đôi đũa chưa bỏ giấy, giơ lên đưa hắn, “Cậu cần? ”

Giang Liễm nói: “Cần. ”

Minh Nhượng nghiêng người muốn đưa cho hắn, Lâm Gia vừa vặn ngồi giữa hai người. Ôn Miễn nhìn cả quá trình không khỏi làm trò trêu cậu nói: “Lâm Gia, cậu có cảm thấy mình ngồi chỗ đó hơi bị dư thừa không? ”

Lâm Gia nâng mắt cười, phối hợp đáp: “Hình như là có hơi bị thừa. ”

Ôn Miễn chừa ra chỗ bên cạnh, vỗ vỗ vị trí trống chớp mắt nói với cậu, “Đến đây đi, ngồi cùng tôi. ”

Lâm Gia nói: “Ok. ”

Nói xong dự định đứng dậy.

Giang Liễm lại như không nghe thấy cậu và Ôn Miễn nói gì, một giây trước khi cậu đứng lên, động tác rất tự nhiên mà giơ một tay ra đặt lên bả vai cậu làm điểm tựa, tay kia lướt qua, chuẩn xác cầm lấy đôi đũa Minh Nhượng đưa tới.

Lâm Gia quay đầu liếc hắn một cái, không cử động nữa, tùy ý để tay trái Giang Liễm chống lên bả vai mình.

Đối phương tiếp nhận đôi đũa từ trong tay Minh Nhượng, đè bả vai Lâm Gia xuống chậm rãi ngồi thẳng. Trong nháy mắt gò má hai người giao nhau đó, Lâm Gia nghe thấy Giang Liễm thấp giọng nói: “Đêm mai tới ký túc xá tìm tôi. ”

Rạng sáng ba bốn giờ, rốt cuộc có thực tập sinh chịu không nổi nữa mới lục tục quay về ký túc xá.

Lâm Gia đứng dậy đi tìm Hạ Đông Thiền, “Chừng nào cậu về?”

Hạ Đông Thiền đầu váng mắt hoa mà vịn Lâm Gia đứng lên, nói với cậu: “Đi bây giờ! ”

Lâm Gia giơ tay dìu cậu ta, nhịn không được nhíu mày, “Cậu uống bao nhiêu? ”

Hạ Đông Thiền dựa vào bả vai cậu cười khẽ, “Thắng nhóm đối thủ, tôi rất vui. ”


Lâm Gia hiểu rõ gật đầu, buông Hạ Đông Thiền đã đứng vững ra, ánh mắt liếc qua hai người bạn cùng phòng chung công ty khác đang ngồi phía sau, “Có cần kêu bọn họ cùng về không? ”

Nếu là ngày thường, lúc này Hạ Đông Thiền có lẽ đã chủ động đi qua gọi, nhưng bây giờ lại chỉ nhìn theo ánh mắt cậu liếc mắt nhìn, thờ ơ đáp: “Tùy cậu. ”

Vẻ mặt Lâm Gia khựng lại, sau đó vẫn nhấc chân đi về phía hai người kia. Đến gần mới phát hiện thực tập sinh ngồi cùng bàn đang uống bia cùng hai người kia còn có Triệu Nhất Thanh và Dương Húc, Lâm Gia nhớ rất rõ ràng, hai người kia không ở cùng nhóm với Triệu Nhất Thanh và Dương Húc. Nhưng không biết bốn người này đã bắt đầu trở nên quen thuộc như vậy từ khi nào.

Đè xuống kinh ngạc nơi đáy lòng, cậu gọi tên bạn cùng phòng chung công ty: “Tôi và Hạ Đông Thiền định trở về ký túc xá, các cậu có muốn cùng đi không? ”

Người bị gọi nghe tiếng quay đầu lại, lúc thấy Lâm Gia thì có lệ xua tay, “Các cậu về trước đi! Bọn tôi sẽ về cùng bọn Triệu Nhất Thanh. ”

Thái độ của đối phương khác một trời một vực với mấy hôm trước lúc cùng nhau ăn trưa, rõ ràng là muốn xa lánh bọn họ. Trong lòng Lâm Gia dần dần sáng tỏ, cũng không để bụng, gật đầu với đối phương, xoay người rời đi.

Trong ba người chung công ty cùng đến đây, Lâm Gia và Hạ Đông Thiền quen biết nhau lâu nhất nên người có quan hệ tốt nhất với cậu cũng là Hạ Đông Thiền. Còn hai người khác, lúc trước ở công ty gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi như đồng nghiệp bình thường.

Cậu mặc dù không biết hai người kia vì sao lại đột ngột chuyển biến thái độ như vậy, nhưng cũng không có ý định lãng phí thời gian đi tìm hiểu lý do trong đó. Lại không ngờ rằng hai người kia đã sớm rùm beng với Hạ Đông Thiền trong ký túc xá rồi.

Nguyên nhân gây ra là do hai người kia lúc sáng sớm trở về ký túc xá phát ra tiếng ồn quá lớn. Lúc Lâm Gia trở về tắm gội đi ngủ đã qua hai ba giờ sáng, lại bị tiếng nói chuyện và ánh đèn của hai người kia đánh thức. Cậu lật người xoay mặt vào tường, kéo chăn trùm lên đầu.

Trong lúc mê man nghe thấy Hạ Đông Thiền mở miệng nói: “Các cậu không ngủ được, ký túc xá còn có người muốn ngủ, có thể an tĩnh một chút hay không. ”

Hai người kia không biết đã nói cái gì.

Ngay cả Hạ Đông Thiền quán triệt nguyên tắc “Làm tốt việc của mình, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, quyết không xé mặt cùng bất luận kẻ nào” cũng rốt cuộc khẽ mắng ra một câu thô tục.

Một trong số hai người đó lập tức cao giọng: “Cậu nhìn thử vẻ mặt này của nó xem, ỷ vào ôm được bắp đùi Giang Liễm, có thể xuất hiện trong ống kính phỏng vấn riêng của Giang Liễm, sau lưng lại còn leo lên giường của cao tầng công ty, có công ty làm chỗ dựa vững chắc như vậy, sợ là hận không thể ra mắt ở C vị ngay ngày mai ấy chứ. ”

Tên còn lại phụ họa: “Người ta là thái tử gia của công ty, chúng ta chẳng qua chỉ là thư đồng chạy việc cho toàn bộ lộ trình của thái tử gia mà thôi. ”

Hạ Đông Thiền cười lạnh: “Thư đồng chạy việc? Triệu Nhất Thanh tẩy não các cậu như thế? ”

Trong hai người có người nói: “Cảnh quay của cậu nhiều như vậy, dám nói không phải là công ty dùng tiền mua cho? ”

Hạ Đông Thiền gật đầu, “Các cậu nói không sai, công ty thật sự là muốn nâng tôi, nên mua ống kính cho tôi, Giang Liễm cũng vui vẻ duỗi bắp đùi ra cho tôi ôm. Các cậu vừa không có ống kính, lại không có bắp đùi Giang Liễm để ôm, còn bị Triệu Nhất Thanh lợi dụng, chạy đến trước mặt tôi làm một con gà bệnh. ”

Sắc mặt hai người chớp mắt sa sầm, tiến lên muốn lôi Hạ Đông Thiền từ trêи giường xuống.

Lâm Gia vén chăn lên ngồi dậy, dằn mặt, “Đánh nhau trong ký túc xá, là muốn bị tổ tiết mục mời đi sao? ”

Hai người kia lui ra phía sau, ngửa đầu nhìn cậu đang ngồi trêи giường, giữa chân mày còn chứa giận dữ, “Công ty muốn nâng Hạ Đông Thiền, cậu cũng giống với chúng tôi làm một kẻ chạy việc bị loại bỏ bất cứ lúc nào thôi. ”

Lâm Gia nằm úp xuống lan cang giường lơ đễnh cười, “Đó không phải càng hợp ý tôi sao? ”

Hai người bị chận nghẹn họng không còn lời nào để nói, vẻ mặt tức giận lại không có chỗ xả ra, cuối cùng cầm áo lông một trước một sau mà đạp cửa đi ra.


Hạ Đông Thiền từ bên giường đứng lên, không chớp mắt nhìn cậu, “Loại ở vòng đấu đầu tiên rất hợp ý cậu? ”

“Giả.” Lâm Gia thu lại nét mặt tươi cười, nhìn cậu ta, “Tôi lừa bọn họ. ”

Hạ Đông Thiền nở nụ cười, “Hợp đồng công ty đưa tôi ký hoàn toàn không quá giống với các cậu. Nhưng mà, nói ôm bắp đùi Giang Liễm, là giả. ”

“Tôi biết.” Lâm Gia đáp rất ngắn gọn, còn ở trong lòng bổ sung, cậu mới là người thật sự ôm bắp đùi Giang Liễm đây.

Hạ Đông Thiền hỏi cậu: “Cậu đi tìm Giang Liễm chưa? ”

Vẫn không ngờ tới đối phương còn nhớ rõ chuyện này, trước đây lúc công bố thứ hạng, cậu cho rằng Hạ Đông Thiền chỉ là thuận miệng nhắc tới, Lâm Gia hơi dừng lại một chút, “Chưa. ”

Hạ Đông Thiền lộ vẻ mặt tiếc nuối, “Cậu không đi tìm anh ta nói chuyện, quyền cứu người trong tay Giang Liễm hơn năm mươi phần trăm sẽ không dành cho cậu. ”

“Anh ta không cho tôi thì cho ai?” Lâm Gia nằm ở trêи lan can giường suy nghĩ, “Tôi nhớ ngày công bố thứ hạng hôm đó, thành viên nhóm bọn tôi thứ hạng đều ở tầng giữa hoặc trêи đó. ”

Hạ Đông Thiền giương mắt nhìn cậu, “Cậu không biết? ”

Lâm Gia nói: “Tôi phải biết cái gì?”

“Thứ hạng của Nhan Thường Phi,” Cậu ta dừng một lát, “Cậu không nhìn thấy sao? ”

Lâm Gia ngẩn ra, không tự chủ được chống lan can đứng thẳng lưng lên, “Tôi không nhìn thấy. ”

“Thực lực của cậu ta không kém, nhưng ngoại hình và tính cách lại không dễ kết nạp fan, cộng thêm ống kính gần như bằng không, thứ hạng còn thấp hơn cậu mấy bậc. Nếu như cậu dự định cạnh tranh công bằng với cậu ta để dành được quyền cứu trong tay Giang Liễm, tôi nghĩ phần thắng của cậu không lớn.” Hạ Đông Thiền híp mắt suy nghĩ, “Nếu như để tôi chọn giữa cậu và Nhan Thường Phi, tôi cũng sẽ chọn giữ Nhan Thường Phi lại. ”

Lâm Gia im lặng không nói.

Trong lòng cậu không phải đang nghĩ đến việc mình có thể bị loại hay không, mà là thứ hạng của Nhan Thường Phi trong miệng Hạ Đông Thiền.

Cậu không ngờ rằng thứ hạng của Nhan Thường Phi còn thấp hơn mình. Trong tất cả thực tập sinh, tuyệt đối sẽ không có người nào càng chăm chỉ càng nỗ lực hơn so với Nhan Thường Phi. Mình và Nhan Thường Phi càng là kém quá xa.

Lâm Gia ngẩng đầu nhìn biểu ngữ của chương trình dán trêи tường.

Thì ra dù nỗ lực đến đâu, cũng không nhất định sẽ càng thêm ưu tú.

Cậu không biết mình còn cần đi tìm Giang Liễm nữa không. Hạ Đông Thiền tuy nói rất trực tiếp, nhưng lại đúng trọng tâm. Đối phương nói không hề sai, nếu như là cậu và Nhan Thường Phi giành lấy quyền cứu kia, cậu gần như thua tuyệt đối. Thực lực và nỗ lực của Nhan Thường Phi lại rõ ràng như ban ngày, cậu càng không nguyện ý dùng giao dịch của mình và Giang Liễm để loại Nhan Thường Phi.

Lúc cậu nghĩ sự lựa chọn đã đặt trước mắt gây khó khăn cho mình, cậu lại không hề phòng bị mà ngờ rằng, còn có lựa chọn càng khó khăn hơn đang chờ đợi mình phía sau.

Lâm Gia cảm giác mình đã lâm vào cảnh khó cả đôi đường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui