Lúc Lâm Gia mười bảy tuổi ở bên đường bán xâu cá mực nướng bị anh Tinh coi trọng, người nọ mua năm mươi tệ cá mực nướng, thừa dịp lúc cậu cầm bột tiêu ở phía sau sờ vai cậu. Lâm Gia cho là bị bệnh nhân tâm thần trốn trại ra gây chuyện, suýt chút nữa rắc chai bột tiêu lên khuôn mặt chữ điền của đối phương.
Người kia trái tránh phải né, bột tiêu rơi vào áo vest mới tinh thẳng thớm, cũng không tức giận, chỉ cười híp mắt hỏi cậu: “Cậu đã từng học nhảy?”
Lâm Gia nói từng học.
Khi còn bé lúc ba mẹ vẫn còn, trong nhà không hề thiếu ăn thiếu mặc, người lớn trong nhà lại khát vọng con cái thành tài, nên cái gì Lâm Gia cũng học qua. Đàn dương cầm, đàn ghi-ta, học vẽ, học nhảy, học liên tiếp rất nhiều năm. Cho đến mấy năm trước đây ba mẹ cậu qua đời vì tai nạn xe cộ mới ngừng lại.
Anh Tinh cầm năm mươi tệ ngồi ở ven đường ăn cá mực nướng cho tới khi bầu trời tối đen Lam Gia dẹp quầy, đi tới gần hỏi cậu: “Cậu rất kẹt tiền phải không?”
Lâm Gia sống cùng với bà nội tuổi đã cao, mặc dù không phải rất thiếu tiền, nhưng cũng không đủ để cậu tiếp tục đến trường. Anh Tinh coi trọng gương mặt và khả năng vũ đạo của cậu, dùng một cái miệng đem thực tập sinh ra mắt làm thần tượng, thu nhập một tháng một triệu cũng không hề nói điêu, Lâm Gia còn chưa chân chính bước vào xã hội, cái thiếu nhất là khả năng phân biệt phải trái trắng đen, cái hiểu cái không đi theo anh Tinh.
Làm thực tập sinh làm được hai năm.
Lâm Gia nhận tiền lương cơ bản, nhịn ăn nhịn xài mà gửi cho bà nội, lại chỉ có ngày lễ ngày tết mới có cơ hội về nhà. Lâm Gia dần dần hiểu được, so với việc lãng phí thời gian ở chỗ này, không bằng tiếp tục về nhà bán quán ven đường, mỗi đêm sau khi dẹp quầy còn có thể về nhà ăn cơm cùng bà nội.
Hợp đồng công ty cuối năm sẽ kết thúc, cách cuối năm còn ba tháng, bà nội Lâm Gia bởi vì bệnh phải nằm viện. Lâm Gia xin phép công ty nghỉ, công ty nhìn ra cậu có ý muốn rời đi, không hề đề cập tới kỳ hạn hợp đồng, thậm chí còn ném ra một phần hợp đồng khác cho cậu, “Cậu ký cái này, tôi lập tức cho cậu nghỉ phép ba tháng.”
Lâm Gia không nói gì.
Lãnh đạo còn nói: “Người nhà cậu không phải là bị bệnh đang nằm viện sao? Thiếu tiền có thể mượn công ty.”
Lâm Gia nghe xong, không nói hai lời đặt bút ký.
Lúc kéo valy vào bệnh viện, còn vô cùng vui vẻ mà nói với bà nội: “Chờ sang năm cháu kết thúc thực tập trở về là có thể chăm sóc bà.”
Ai biết bà nội lại không thể sống hết năm nay, thậm chí còn không thể sống qua ngày đông giá rét.
Lâm Gia lo liệu hậu sự cho bà nội xong, phủ vải chống bụi lên đồ đạc trong nhà, lại kéo valy trở về công ty.
Sau tết nguyên đán, công ty đưa cậu và ba người khác đến một đảo nhỏ ghi hình.
Phòng ở ký túc xá là dựa theo tên công ty để chia, Lâm Gia ở cùng người trong công ty mình, cộng thêm hai người nữa đến từ công ty khác.
Đây là chương trình âm nhạc tuyển chọn 101, trong một trăm người chỉ mười một người còn lại mới có thể tạo thành một nhóm ra mắt. Quyền đi hay ở của tất cả mọi người nằm trong tay người hâm mộ, thực lực và độ yêu thích chiếm tỷ lệ như nhau. Ngày đầu tiên lên đảo, năm bạn cùng phòng kể cả ký túc xá sát vách đều tràn đầy phấn khởi đến phòng ăn tranh thủ gặp thầy hướng dẫn, chỉ có Lâm Gia còn nằm giường trêи ngủ mê man.
Cậu không muốn thi đấu cũng không muốn ra mắt, cậu thầm nghĩ phải về nhà nhanh một chút. Cậu đã hứa với bà nội sẽ ở bên cạnh bà.
Hạ Đông Thiền và Lâm Gia ở cùng công ty hai năm nay cũng là bạn cùng phòng giúp cậu mang cơm nước trở về, đi nửa đường năm người bị người ở ký túc xá khác kéo vào chơi giết ma sói, Hạ Đông Thiền không thể phân thân, gọi điện thoại báo ra số phòng, gọi Lâm Gia tự mình tới lấy.
Lâm Gia ở trêи giường chơi điện thoại trong chốc lát, mới xuống giường mở cửa đi ra ngoài. Men theo ký ức một đường từ hành lang tìm qua, cuối cùng dừng lại trước cửa ký túc xá đối diện, gõ cửa đi vào.
Đập vào mắt là một người đang chống đầu ngồi trêи ghế sa lon, người còn lại cong chân quỳ gối giữa hai chân người nọ, hai tay khoát lên đầu vai người nọ, cúi người nghiêng đầu tới gần mặt người nọ, lại bị người nọ dùng tay kẹp cằm, chặn lại.
Loại hình ảnh này ở trong ký túc xá công ty đã nhìn thấy rất nhiều nhưng lại không có ai lên tiếng.
Lâm Gia bình tĩnh xin lỗi, lúc muốn đóng cửa rời khỏi, lại thấy người đang ngồi đẩy người quỳ ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Gia liếc mắt, hàm dưới đẹp đẽ mà sắc bén giơ lên, “Nhìn mặt cậu tôi đã chướng mắt, cái cửa kia còn miễn cưỡng nhìn được.”
Người quỳ theo tiếng hắn đưa mắt qua, đuôi mắt rút đi tình ý nhiễm vào địch ý rõ ràng.
Lâm Gia hơi sửng sờ, đáy lòng nổi lên một chút không ổn, lại không muốn vô cớ gây chuyện. Lùi một bước ra sau muốn đi, chân sau lại đạp lên mũi giày người sau lưng.
Cậu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện còn có một người hai tay ôm ngực đứng ở ngoài cửa, lặng lẽ cười không một tiếng động xem náo nhiệt.
Lâm Gia xoay người vòng qua người xem náo nhiệt đi ra ngoài, trong đầu đan chồng lên các loại trai đẹp từ trước đến nay nhìn thấy, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh hàm dưới giương lên và đôi mắt đảo qua của người ngồi trêи ghế sa lon ở bên trong cửa.
Một giây kế tiếp, chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
Lâm Gia nhận điện thoại, trong tiếng hỏi 'Có tới không' của Hạ Đông Thiền bước nhanh hơn, ngược lại đem khúc nhạc đệm mới vừa rồi cùng người nọ quên mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...