Trong sự im lặng, đột nhiên chủ soái Tây Môn Tạp gầm lớn một tiếng, máu tươi từ trong mồm phun ra xối xả, thân người gầy gầy từ từ ngã ngửa về đằng sau.
"Đại soái".
"Đại soái".
"Người đâu, đại soái ngất rồi, nhanh truyền quân y". Lập tức tất cả các tướng lĩnh đều hoảng sợ, gào thét lên ầm ĩ, trong những ngày này Tây Môn Tạp đã là trụ cột chính của 20 vạn đại quân này, không những thế hắn còn lãnh đạo những người này vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất, lúc này đã sắp đến được nơi an toàn. Vậy mà trong chính thời khắc then chốt nhất này đại soái lại bị một trận hỏa hoạn do bọn gian tế gây ra làm cho tức giận đến mức cấp nộ công tâm, không còn chịu đựng nổi mà ngã xuống.
Tất cả các tướng lĩnh đều không biết làm thế nào, loạn càng thêm loạn, tiếp theo phải làm thế nào đây?
Đột nhiên những tiếng vó ngựa vang lên chấn động mặt tuyết, những tiếng hô chém hô giết vang đến như núi lở, đại quân của Tiêu Phong Dương toàn quân xuất kích đang đánh đến.
Đây lại là một thời cơ chuẩn xác vừa đúng lúc của Tiêu Phong Dương, nhưng đối với đám tàn binh bại tướng này của Ngọc Gia mà nói, điều đó còn mang tính hủy diệt.
"Dù gì cũng không còn đường sống nữa, liều chết với chúng thôi, liều một trận sống mái". Một tướng quân trong mắt như muốn tóe lửa, vung nắm đấm lên hét lớn.
"Đúng, liều chết với chúng". Tất cả cùng nhau hét lớn.
Chính ngay lúc này cơ thể gầy gò của Tây Môn Tạp bỗng giật giật mấy cái, trong miệng như đang khẽ rên gì đó, từ từ mở mắt ra.
"Đại soái, ngài không sao chứ?". Đám tướng lĩnh vui mừng vây quanh lấy hắn.
"Toàn lực rút quân, nhanh nhất có thể, tiến sát về phía đại quân, đừng làm anh hùng rơm, chỉ 1 ngày đường, nếu như….". Ánh mắt của Tây Môn Tạp lờ đờ, nói câu được câu không, mấy chữ cuối cùng vẫn chưa nói xong, đầu nghiêng sang một bên, lại ngất đi.
Chỉ là ý của hắn, tất cả đều đã nghe rất rõ ràng, lúc này không phải là lúc làm anh hùng rơm.
"Đại soái". Những tiếng gào xé gan xé ruột, ai nấy mắt đều rơm rớm lệ, tính mạng đại soái đã nguy kịch đến mức này, nhưng trong lòng vẫn quan tâm đến sự sống chết của các huynh đệ, một đại soái tốt như này đi đâu để tìm được người thứ hai.
Khoảng mười tướng lĩnh cùng lúc quỳ xuống, giập đầu mấy cái trước cơ thể đã ngất đi của Tây Môn Tạp, trong mắt họ, đều là nước mắt.
Nhất định phải bảo toàn tính mạng của các huynh đệ, bảo vệ đại soái đến nơi an toàn, tất cả các tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau, trong đầu họ cùng chung một ý nghĩ. : TruyệnFULL.vn
"Toàn quân nghe lệnh, tập tức rút lui".
Tiền quân của Tiêu Phong Dương đã tiếp cận đến doanh trại của Ngọc Gia. Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, có thể nhìn thấy rõ vô số kị binh vung đại đao trong tay, ầm ầm lao đến. Lần rút lui khẩn cấp này của 20 vạn đại quân Ngọc Gia có thể nói là gọn nhẹ lên đường, chạy không thể nhanh hơn, không ai mang theo lương thảo hay quân nhu gì cả, có kẻ còn vứt cả giáp mũ, cả quãng đường giống như là đang chạy lũ, ào ào tiến về phía doanh trại của đại quân Ngọc Gia, chỉ là quãng đường 1 ngày, có thể đến được đó là có thể sống sót.
Mà lúc này ở phía quận Yên, cũng vừa khớp xuất hiện những âm thanh long trời lở đất, ba đại binh đoàn trăm vạn đại quân của đế quốc Thần Châu đột nhiên đồng thời phát động thế tấn công mãnh liệt nhất.
Lần tấn công này, không cần biết sống chết, bất chấp tất cả, không tính toán đến tổn thất, tất cả đều bất chấp hết.
Cuối cùng thì trận quyết chiến cũng bắt đầu?!
Vu Diên Hải, Thẩm Như Hổ, Đông Phương Kinh Lôi cả ba người trong lòng đều đang tồn tại một câu nói, đó là câu mà Lăng Thiên dùng màu mực đỏ như máu viết trong bước thư phi ưng đưa đến: Vô kì công vu nhất dịch, chiến định thiên hạ (đã đến lúc kết thúc trận chiến này).
Trực tiếp tổng cộng 10 vạn tay cung tốp đầu tiên đồng thời lên dây lắp tên, vô số mũi tên trong khoảnh khắc bao trùm lấy cả bầu trời lúc sáng sớm, tiếp ngay sau đó là 15 vạn kị binh phóng như điên như dại vào trong doanh trại của Ngọc Gia, tiếp theo đó là lính trường thương, đoản dao, hoành đao tổng cộng hơn 80 vạn quân ầm ầm kéo đến, thế như tức nước vỡ bờ.
4 phương 8 hướng, chiến thuật biển người.
Trận chiến hoàn toàn không thể hiện ra xu thế một phía.
Gần như nhìn ở góc độ nào đó, thế công kích của đế quốc Thần Châu gặp phải sự kiềm hãm, mà còn là một sự kiềm hãm rất mạnh, dưới sự mai phục và cạm bẫy của đối phương, mất đi mấy vạn binh mã, nhưng quân phía sau như không nhìn thấy điều đó vẫn hét lớn tiến lên ầm ầm, phía trước ngã xuống phía sau lại xông lên, hai bên cuối cùng rơi vào trong cuộc chiến kịch liệt đến cực điểm.
Đâu đâu cũng là những ánh đao ánh kiếm đang vung lên, tiếng vó ngựa sục sôi, đầu người lăn khắp nơi, máu chảy thành sông.
Hai trăm vạn đại quân quấn chặt lấy nhau, những tiếng hô hào chém giết gần như vang xa đến mấy dặm.
Những tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên ở phía Tây Bắc, vô số tàn binh bại tướng nét mặt kinh hoàng hãi hùng xuất hiện, sống như một con cự long hoảng loạn đột nhiên lao ra từ trong bóng đêm, điên cuồng lao đến nơi mà nó cho là an toàn.
Tiêu Phong Dương hạ lệnh một tiếng, tốc độ của kị binh lập tức tăng nhanh hơn, những binh sĩ chạy không kịp phía trước liền bị chém nằm chết đầy đường, điều này càng làm cho tinh thần của đại quân Ngọc Gia càng thêm suy sụp, giống như đám vịt đang bị lùa, ra sức lao về phía chiến trường đã đang vô cùng hỗn loạn.
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...