Lê Tuyết thở dài một hơi, nói: "Lăng đại công tử, ngài sắp là người đứng đầu thiên hạ, sao đến đạo lí đơn giản như vậy mà cũng không
hiểu? Trước đây huynh có thể khinh suất mà hành sự, không cần phải băn khoăn lo lắng gì, chỉ cần sảng khoái là ok; nhưng hiện nay thiên
hạ đã được bình định đến một nửa, chỉ đợi tiêu diệt nốt Thiên Thượng Thiên, sau đó lại đánh một trận sinh tử với Ngọc Gia, đến lúc đó có
thể nói thiên hạ sẽ được bình định hoàn toàn rồi. Lúc này sao huynh còn có thể làm bừa theo bản tính được?". Truyền
Thuyết " được
Lăng Thiên bước hai bước, trầm ngâm nói: "Ý của nàng là, mượn chuyện lần này, đả kích Ngọc Mãn Lâu".
"Đâu chỉ là đả kích Ngọc Mãn Lâu mà thôi?". Lê Tuyết có chút tức giận nói: "Vấn đề thật sự cần phải suy nghĩ hiện nay, là xu thế hướng
về của lòng dân thiên hạ! Ngọc Gia làm ra chuyện trời đất căm ghét lòng người oán hận như thế này, nếu như huynh chỉ giết chúng là xong
chuyện, thì chẳng phải là bỏ con cá kình bắt con cá rô sao? Ngược lại còn giúp chúng giết người bịt miệng! Ta nói lần này tốt nhất là bắt
sống, bắt sống hết không để tên nào thoát, sau đó đúng ngày làm lễ khai quốc, đem chuyện này công bố cho dân chúng, sau đó nữa chiếu
theo quốc pháp là luận tội chúng! Đến lúc đó, hoặc là lăng trì, hoặc chặt lưng, hoặc chặt đầu, huynh thích thế nào thì thế. Cùng là chết, làm
như vậy vừa có thể đả kích được Ngọc Gia, vừa có thể lợi dụng những người dân bị giết để tranh th sự đồng tình của quảng đại quần
chúng, càng có thể thể hiện được sự không khoan nhượng với tội ác và chính sách lấy dân làm gốc của đế quốc Thần Châu. Như vậy, cái
lợi thu được hoàn toàn lớn hơn rất nhiều so với việc huynh chỉ đơn thuần là giết vài người. Đừng nói những kẻ đó là đến từ Ngọc Gia, kể
cả là không phải Ngọc Gia, thì cũng phải chụp nên đầu chúng cái tên Ngọc Gia! Sự giác ngộ chính trị của huynh quả thật là quá kém cỏi!".
"Tuy nói đại lễ khai quốc giết người là không nên, nhưng đây cũng là một cách nói, 9 người mười ý mà thôi. Ngày khai quốc, máu của kẻ
thù, tế cờ đế quốc Thần Châu ta, cũng là một cách nói, đồng thời còn có tác dụng khích lệ lòng dân! Huống hồ cuộc đại chiến sắp diễn ra,
tin chắc ai cũng không thể nói có gì không đúng! Hơn nữa nói ta độc đoán, có cho thì người khác cũng không dám nói gì!".
"Chuyện này cần phải hết sức có thể làm thật lớn chuyện, thanh thế càng lớn càng tốt! Cứ như vậy, Ngọc Gia chắc chắn sẽ bị lòng dân
thiên hạ bất bình, chiến sự một khi nổi lên, chỉ dựa vào cơ sở quần chúng mà nói, đế quốc Thần Châu tuyệt đối là có được sự ủng hộ nhiều
hơn Ngọc Gia rất nhiều, sau đó trước lúc chiến tranh bắt đầu, đem cái thứ võ công bàng môn tả đạo của Ngọc Mãn Lâu bố cáo thiên hạ
để cả thiên hạ thảo luận về hắn, đến lúc đó tuy là hai nước tranh bá, nhưng Ngọc Mãn Lâu tự nhiên sẽ bị xem là tà ma ngoại đạo, đến lúc
đó có chuyện này làm đệm lót, so sánh giữa hai bên, đế quốc Thần Châu tự nhiên sẽ trở thành thiên hạ chính thống. Lợi thế như vậy, kể cả
là ta không nói chắc huynh cũng có thể nghĩ ra được".
"Ngoài ra, còn có một điểm có lợi khác nữa, chỉ cần vạch trần loại võ công tà đạo của Ngọc Mãn Lâu, thì kẻ tự cho mình bảo vệ
nhân gian như Vô Thượng Thiên, kể cả là không muốn cũng sẽ đứng về phía chúng ta, mà đến lúc đó có Vô Thượng Thiên tương trợ,
huynh lại có Liệt Thiêm Kiếm trong tay, thì chả phải là muốn làm gì thì làm sao? Thiên hạ thống nhất trong một ngày không xa! Nếu như
huynh cứ như này giết bừa bãi, thì đến bao giờ mới có điểm dừng? Ngộ nhỡ kẻ què người bị thương thì cả phải là công cốc sao? Đần
độn! Dốt không chịu được! ".
Lăng Thiên bàng hoàng tỉnh ngộ, không hề thấy khó chịu khi nàng giáo huấn hắn như vậy, thật ra Lăng Tuyết lúc nào cũng dám giáo huấn
hắn, thế là hắn liền liên mồm: "Đúng đúng đúng, Tuyết Nhi nói quá đúng, ta đúng là ngốc quá. Kế này quả là diệu kế!". Rồi đột nhiên hắn
bước lên trước một bước, vẻ mặt đầy sự kích động nắm chặt lấy hai tay của Lê Tuyết. Nhè nhẹ vuốt ve, lắc lắc: "Ta có được ái phi, quả
thật giống như là Chu Văn Vương gặp được Khương Tử Nha, Hán Cao Tổ gặp được Trương Tử Phòng! Lưu Bị gặp được Ngọa Long,
Tây Môn Khánh nhìn thấy Phan Kim Liên, nếu như có thể vấn đỉnh Trung Nguyên, xây dựng giang sơn, đều là công lao của ái phi, đúng là
sự may mắn của cả đời ta. Cuộc đời có được người vợ như nàng, ta còn muốn gì hơn, còn muốn gì hơn!".
Để tiện cho việc mượn có sàm sỡ, hắn vừa nói nhảm vừa nắm chặt lấy hai bàn tay ngọc ngà của Lê Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt ngây
ngất đắm say.
Lê Tuyết lúc đầu còn cho rằng tên tiểu tử này thật sự là kích động trong lòng, nhất thời không kiềm được lòng, nhưng nhìn cái vẻ mặt của
hắn, rõ ràng là bộ dạng của tên háo sắc, bất giác nàng mềm nhũn người; tiếp đó liền đột ngột phát nộ, dùng lực rút tay ra khỏi hai bàn tay
hắn, nói: "Những điều này huynh từ lâu đã nghĩ ra? Cố ý để muội nói ra để cố tình trêu chọc muội phải không?".
"Ớ? Đâu có, đâu có, ta làm sao có tài trí mưu lược như Tuyết Nhi". Lăng Thiên làm bộ dạng ngơ ngác, lần này đúng thật là hắn không cố
tình ra vẻ khiêm tốn, mà chính xác những lời mà Lê Tuyết nói ra này, trong lòng hắn cũng chỉ là có sự dự định không rõ ràng, nhưng đã ra
lệnh giết sạch những kẻ đó, cho nên hắn cũng không muốn suy nghĩ gì thêm, quả thật Tuyết Nhi đã cho hắn sự nhắc nhở rất lớn.
"Vậy huynh còn….". Lê Tuyết tức giận nhìn hắn, vốn dĩ là muốn làm bộ dạng trí giả để nói ra cái chủ ý hay này, hi vọng hắn có thể có cảm
giác như được cảnh tỉnh, bản thân mình cũng có thêm chút cảm giác thành tựu, không ngờ cái tên này lại vô tâm đến mức độ này, không
những thế còn giở trò cợt nhả.
Không đúng, Lê Tuyết trong lòng cảm thấy không hiểu, bản thân mình có thể nghĩ ra, dựa vào tài trí của Lăng Thiên chắc chắn là không
thể không nghĩ được những điều này, nhưng tại sao hắn không đưa ra quyết định này? Sau khi mình đề xuất ra, tại sao lại có cái bộ dạng
XXX như vậy?
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Lăng Thiên căn bản không muốn làm như vậy!
Sắc mặt của Lê Tuyết bỗng trở nên nghiêm túc, nàng nhìn Lăng Thiên, ánh mắt có chút lạnh lùng, sắc nhọn: "Lăng Thiên, huynh có phải là
đến lúc này vẫn xem việc tranh bá thiên hạ này giống như một trò chơi không? Không những thế huynh còn muốn tiếp tục chơi nữa?".
Lăng Thiên im lặng, hồi lâu không nói câu gì.
Lê Tuyết bước hai bước, mặt lên nhìn hắn, nói: "Trước đây, huynh xem cuộc đời như trò chơi, xem việc tranh bá thiên hạ, xem chiến
tranh như một trò chơi mà mình có thể khống chế được, có lẽ là cũng không ai trách được gì; nhưng lúc này, nếu như huynh vẫn muốn làm
như vậy, thì là sai hoàn toàn! Bởi vì hiện nay, do có sự tồn tại của huynh, thế giới đã xuất hiện bước ngoặt xắp được thống nhất, hiện nay
bất luận là mục đích ban đầu khi muốn tranh bá thiên hạ của huynh là gì, đã đều không còn quan trọng nữa. Bởi vì hiện nay mọi chuyện đã
diễn biến thành huynh bắt buộc phải vì thiên hạ này, vì lê dân bách tính chịu trách nhiệm! Có thể sớm kết thúc chiến tranh ngày nào, lê dân
bách tính sẽ sớm một ngày kết thúc sự khổ nan! Cho nên…". Lê Tuyết lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng tiếp tục chơi đùa nữa!".
"Dù cho huynh vốn dĩ không phải là linh hồn của thế giới này, nhưng huynh cũng không thể quay về được! Kể cả là tư tưởng của huynh
nằm ngoài thế giới này, nhưng hiện nay đã không còn là ngươi có thể định đoạt. Cho nên, tư tưởng này của huynh đã đến lúc bắt buộc phải
thay đổi. Nếu không kể cả làhuynh làm được thiên hạ chí tôn, cũng sẽ không quan tâm đến nỗi thống khổ của dân chúng, sẽ chỉ trở thành
một vị bạo quân mà thôi! Sẽ chỉ để lại mầm mống hậu họa cho con cháu đời sau!".
"Huynh rất ích kỉ! Ít nhất đến thời điểm hiện nay chính là lúc đêhuynh phải lựa chọn! Thiên hạ! Muôn dân!". Lê Tuyết nhìn Lăng Thiên
không chớp mắt, nói.
Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nói gì cả.
Những lời này của Lê Tuyết, đối với Lăng Thiên mà nói, cũng giống như là gõ đầu răn đe vậy!
Có thể nói, Lăng Thiên từ lúc sinh ra trên thế giới này, cho đến tận bây giờ, tư tưởng của hắn chính là trôi dạt bên ngoài thế giới này! Chưa
từng thật sự hòa nhập!
Lăng Thiên luôn cảm thấy, so sánh với cái thế giới này mà nói, bản thân hắn là người địa cầu, một linh hồn hoàn toàn khác biệt, còn về họa
phúc cuối cùng của thế giới này…có can hệ gì đến hắn?
Cho nên Lăng Thiên bất luận là làm chuyện gì, đều là sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ độc định, chưa từng do dự, chưa từng run tay! Bởi vì,
bản thân hắn với những người này hoàn toàn không giống nhau, giết đi thì có gì đáng tiếc?!. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hôm nay, những lời nói của Lê Tuyết làm hắn đột nhiên bừng tỉnh! Ta căn bản cũng là một phần tử của thế giới này! Chẳng nhẽ ta còn
mong ước cao xa gì nữa? Đợi chờ điều gì nữa?.
Vì thiên hạ, vì bách tính, vì muôn dân trăm họ!
Những lời này vốn dĩ là cách nói kiểu máu chó ở đời trước của hắn! Thế nhưng, đời này, ngày này, lúc này đã trở thành vấn đề mà hắn phải
nghiêm túc đối mặt!
Lúc này không giống như ngày trước, cục diện hiện nay có lợi như vậy, Lăng Thiên, cũng đã đến lúc cần phải thay đổi!
Lăng Thiên tự cười chế giễu bản thân hắn, đột nhiên cảm thấy cảm giác cô liêu, trong ánh nắng mùa xuân đẹp như vậy, mà trong lòng hắn
không hiểu sao bỗng cảm thấy lành lạnh trong lòng, hắn không kìm được lòng ôm lấy Lê Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: "A Tuyết, đa
tạ sự nhắc nhở của nàng, cám ơn nàng".
Lê Tuyết không nói gì, ngả người vào lòng hắn, dịu dàng nói: "Huynh và muội đồng tâm, điều mà muội vui nhất, chính là có thể lúc nào
cũng được nhìn thấy huynh, giúp được huynh, chỉ như vậy mà thôi".
"Hihi…" Lăng Thiên khẽ cười một tiếng, Lê Tuyết cảm giác được một cách rõ ràng ngực của Lăng Thiên đang rung động một cách khe
khẽ, nàng bất giác nhắm hai mắt lại, dựa đầu vào ngực hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thời gian dường như ngừng lại ngay khoảnh khắc này!
Lăng Thần không biết đến tự lúc nào, nàng không lên tiếng, nàng lặng lẽ đứng ở một bên, nhìn hai người đang thân mật với nhau, trong mắt
có một chút gì đó sự ngưỡng mộ, một chút gì đó sự ghen tuông.
Tuy nàng biết là không nên nghĩ như vậy, nhưng quả thật nàng không khống chế được trái tim mình.
Lăng Thiên quay đầu lại, kéo tay Lăng Thần ôm luôn cả nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy hai giai nhân, thở dài một hơi rất thỏa mãn,
nói: "Vinh hoa phú quý, ngôi vị chí tôn, trong lòng ta, chỉ là mây khói thoảng qua. Chỉ có tình cảm của các nàng, mới là thứ đáng quý nhất
cả đời này của ta".
Hai nàng đều có thể nghe ra, câu nói này của Lăng Thiên là thật sự được phát ra tự đáy lòng! Hai nàng ngước mắt nhìn nhau, khóe miệng
lộ ra nét cười hiền thục, lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Vốn dĩ có bất kì ai trong hai nàng, đã là phúc phận lớn nhất kiếp này của ta, quả thật là làm tủi thân các nàng quá". Lăng Thiên khẽ than
thở.
Lăng Thần có lẽ không biết ý của câu nói này là gì, còn Lê Tuyết thì hiểu rất rõ, dùng đầu cọ sát vào ngực hắn, thấp giọng, nói: "Có huynh
bầu bđâu có gì là khổ". Ngừng một lát, nói tiếp: "Càng không có gì là tủi thân".
Lăng Thiên thấy nóng ran trong lòng, bất giác hai cánh tay dùng lực ôm hai nàng càng chặt hơn.
Cũng không biết cứ thế trong bao lâu, tiếng bước chân từ xa vang đến, Lăng Kiếm đem theo một đám tiểu huynh đệ chạy vội đến.
Đám đông vừa bước đến đây, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp lòng người này, lập tức cùng nhau dừng bước, nín thở, dường như sợ làm phiền
đến khoảng trời riêng này của ba người.
Hồi lâu, hai nàng đỏ mặt giãy ra khỏi vòng tay của Lăng Thiên, tuy là lưu luyến ham mê cái cảm giác này, nhưng có một đám người đứng
nhìn xung quanh, cái cảm giác đó tự nhiên biến thành có chút quái dị.
Năm mươi người, bao gồm Lăng Kiếm trong đó, sừng sững đứng ở đó, kẻ còn thiếu duy nhất chỉ có Tây Môn Tạp, hiện nay hắn vẫn
đang ở Ngọc Gia; Lăng Thiên nhìn từng người một, trên mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện, những người này đều là những thành viên nòng
cốt nhất của Lăng Thiên.
Quyển 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...