Lăng Thiên Truyền Thuyết
Hiện tại Lăng Không đang ở đông viện ngồi trên ghế như trên bàn châm. Sáu năm tâm huyết mới thành lập được Cuồng Phong Bang vậy mà hành động lần này thất bại không làm gì khác hơn đành phải đưa những nhân vật trọng yếu ra khỏi kinh thành. Chẳng khác nào đưa một cơ nghiệp lớn như vậy hai tay tặng người. Nghĩ vậy khiến lòng hắn đau đớn một trận.
Có nằm mơ cũng không nghĩ đến lần này Lăng Thiên xuất môn lại đem theo Thiết Huyết Vệ! Mà chính mình ở trong Lăng Phủ cũng là một nhân vật lớn thế mà không biết một chút gì. Một đám nhân vật giang hồ, ô hợp thì làm sao có thể chống lại Thiết Huyết Vệ từng trải qua trăm trận chiến đây?
Đáng chết là bị Lăng Thiên bắt giữ mười hai người, tất nhiên bọn chúng sẽ cung khai tất cả những gì chúng biết để giữ mạng. Đây mới là nguyên nhân chính mà sau khi Lăng Không nhận được tin tức liền ra lệnh cho những tên tâm phúc trong Cuồng Phong Bang rời khỏi ngay. Nếu Lăng Phủ đã biết tin thì Cuồng Phong Bang sẽ bị tiêu diệt, khi đó tất cả sẽ bại lộ ra ngoài. Lăng Không đau lòng không phải là ít. Nhưng đối với chính mình cũng rất bội phục. Ngoại trừ Lăng Không hắn thì ai có phách lực như vậy chứ?
Chỉ là tổn thất một Cuồng Phong Bang thì trong tương lai sẽ mất đi rất nhiều trợ lực nên cần phải suy nghĩ kế hoạch lại một lần nữa mới được. Lăng Không suy nghĩ thật lâu độ nhiên nghĩ đến một việc khiến cả người đổ mồ hôi lạnh: Lăng Thiên lần này rời phủ mang theo cả Thiết Huyết Vệ nhưng tại sao mình lại không biết một chút nào cả? Chẳng lẽ trong phủ có một cái by nhằm vào mình?
Nghĩ đến đây, Lăng Không thiếu chút nữa muốn thu thập hành lý chạy trối chết. Sau khi nghĩ lại thì với tính tình của hai cha con Lăng Chiến Lăng Khiếu mà mình biết thì sớm đã giết đến cửa rồi, nhưng hiện tại vẫn còn rất bình tĩnh sao? Cho dù không hoài nghi mình cũng hoài nghi trong phủ có nội gian mà thôi. Xem ra lần hành động này mình tự đưa đầu ra chịu đạn rồi.
Nói không chừng mình thế tội người khác! Lăng Không ảo nảo không thôi! Bất quá một khi Lăng Phủ bắt đầu hoài nghi có nôi gian thì sau này mình hành động cần phải cẩn thận một chút.
Đôi mắt ưng của Lăng Không có hàn quang chớp hiện, bộ dáng như đang suy tư.
Lăng lão phu nhân hành động cực nhanh. Sau khi ra lệnh thì hạ nhân bận rộn vô cùng.
Đầu tiên là chuyện Lăng Phủ biệt viện. Sau khi Lăng Thiên đưa ra bản thiết kế thì Lăng lão phu nhân dứt khoát phi thường ra lệnh cho Lăng Khiếu lợi dụng chức quyền phái ra ba nghìn người đi thu thập phối hợp với chỉnh tu biệt viện. Nói là chỉnh tu nhưng thật ra là phải xây dựng lại hoàn toàn, do toàn bộ kiến trúc bị đổ nát và với yêu cầu kiến tạo của Lăng Thiên. Lăng lão phu nhân cũng ra chỉ thị: Không cần biết tôn bao nhiêu ngân lượng nhưng phải trong bốn tháng hoàn thành.
Những lệnh này vừa đưa ra khiến cho quản gia của Lăng Phủ gấp gáp vô cùng. Công trình thật lớn như vậy mà chỉ được hoàn thành trong bốn tháng cẩn phải làm ngày làm đêm. Không thể làm gì khác hơn đành phải gia tăng nhân thủ tiến hành xây dựng khắp mọi nơi.
Dưới yêu cầu của Lăng lão phu nhân thì diện tích nơi đó so với Phúc Vương biệt viện lúc đầu muốn lớn hơn gấp đôi!
Theo ý tứ của Lăng Thiên thì chỉ cần gia tăng chỉnh tu có thể miễn cưỡng chứa đủ người để huấn luyện không phải chậm trể là được. Nơi đó bất quá chỉ là một trụ sở mà thôi. Nhưng sau khi hắn nói vậy liền bị Lăng lão phu nhân hung hăng giáo huấn cho một trận. Lý do rất đơn giản: Làm như thế sẽ mất mặt Lăng gia ta.
Lăng Thiên nghe xong liền co quắp thân thể một trận.
Về phần binh khí xưởng của Tiêu gia thì Lăng lão phu nhân lại càng không chút khách khí nào. Tất cả đều được hành động trong âm thầm. Lăng lão gia tử còn chưa biết gì thì chủ nhân của xưởng đã thay đổi. Ngoại trừ lưu lại một ít công tượng có kinh nghiệm phong phú ra thì gần tám ngàn người trong đó đều phải ra ngoài thành dựng lều vải ngủ.
Tiêu Phong Hàn sau khi biết tin này thiếu chút nữa đã nỗi điên. Nếu để cho Thừa Thiên Vương Quốc biết được trong một binh khí xưởng của Tiêu gia ẩn dấu tám ngàn tinh binh thì sợ rằng Tiêu gia gia chủ hắn sẽ bị giam lỏng ở đây rồi nuốt lấy tám ngàn người này của hắn lập tức. Kế trục khách này quả thực rất ác độc.
Bất quá đây chính là ý của Lăng Thiên. Lăng Thiên sợ Tiêu Phong Hàn ở lại lâu đêm dài lắm mộng. Vị gia gia kia của mình vạn nhất đem toàn bộ một nhà mình cho Tiêu Phong Hàn hắn đi chứ.
Tiêu Phong Hàn không thể làm gì khác hơn đành phải cáo từ rời đi. Như cá lọt lưới mang theo nhân mã đi trong đêm. Trước khi đi Tiêu Phong Hàn còn gặp Lăng Thiên một lần nhưng không nói gì cả. Lăng Thiên cũng không nói gì. Tất cả đều là người thông minh, mặc dù không nói gì nhưng hai con hồ ly già trẻ này đều đạt được trình độ ăn ý nhất định.
Động tác thứ ba của Lăng lão phu nhân là gọi Lăng Khiếu đến. Đầu tiên tìm một cái cớ dạy dỗ hắn một phen. Sau đó không cho hắn một cơ hội tranh cãi nào liền đem ba tiểu đội Thiết Huyết Vệ cho lại đây.
Lăng Khiếu bị mẫu thân mắng khiến cho đầu óc căng ra mà vẫn không hiểu mình chọc mẫu thân chổ nào lại bị trách mắng như vậy. Bị mắng một lúc lâu sau Lăng lão phu nhân đưa ra yêu cầu thì Lăng Khiếu không suy nghĩ gật đầu đáp ứng để sớm có thể thoát thân, thậm chí còn chưa kịp phản ứng. Đợi đến khi đầu óc hắn bình thường thì đã bị Lăng lão phu nhân đuổi ra khỏi phòng. Về phần quay lại tranh cãi với mẫu thân thì Lăng Khiếu còn chưa có dũng khí đó. Hắn vuốt nước bọt bị mẫu thân phun lên đầu mà trong lòng vẫn còn
Không còn cách nào khác đành phải than ngắn thở dài quay về quân doanh. Vừa đi vừa suy nghĩ nên lấy cớ như thế nào để đem ba tiểu độ này bỏ mình hay là mất tích khiến cho hắn đau đầu vô cùng. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Chỉ vì yêu cầu này của Lăng lão phu nhân mà ba đội nhân mã Thiết Huyết Vệ từ nay về sau bị xóa tên khỏi quân tịch khiến cho Lăng Khiếu sầu khổ không thôi. Tạm dùng thì không sao, đằng này lại muốn chiếm lấy cả đời. Không tìm được biện pháp ổn thỏa sợ rằng sẽ lưu lại hậu hoạn khôn cùng. Lăng Khiếu than ngắn thở dài leo lên ngựa đi.
Lăng Khiếu vừa mới rời khỏi thì Lăng Thiên đã thập thò từ sau tấm màn che trong phòng Lăng lão phu nhân đi ra. Hai tổ tôn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một chút liền nở nụ cười đắc ý.
Dưới lầu bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ, Lăng lão gia tử đích thân đến hỏi tội. Hắn cùng với bái đệ đang vui vẻ thì đột nhiên Tiêu Phong Hàn cáo từ đi suốt đêm rời khỏi kinh thành. Lăng lão gia tử sau một phen tra hỏi mới biết được chuyện này là do phu nhân mình gây ra liền giận dữ cực kỳ.
Lăng lão gia tử vừa lên lầu chưa kịp mở miệng đã bị Lăng lão phu nhân đem Tiêu Phong Hàn ra mắng to. Nói hắn vong ân phụ nghĩa, nói không giữ lời, ngang ngược... Cuối cùng cấp cho Lăng lão gia tử một thông điệp: Trừ khi Tiêu Phong Hàn lập tức quay lại cầu thân thì tất cả sẽ khôi phục như cũ. Bằng không thì tử lão đầu này cũng đừng đến phiền ta.
Ngụ ý rất rõ ràng: Toàn bộ là do lỗi của huynh đệ ngươi, ta lấy hắn một cái xưởng đã thua thiệt nhiều rồi. Một cái xưởng này lão thân còn chưa đủ để lão thân đặt trong mắt! Hơn nữa lão thân có chiếm thì như thế nào?
Lăng lão gia tử khi lên lầu tràn ngập lửa giận nhưng ai ngờ một câu còn chưa kịp mở miệng liền bị phủ đầu như vậy. Kết cục sau đó giống như con mình, trong lòng tràn đầy buồn bực, trên mặt đầy nước miếng hận hận quay lưng rời đi.
Nhìn thấy gia gia rời khỏi thì Lăng Thiên đang trốn một bên âm thầm tặc lưỡi không thôi. Đối với vị nãi nãi mình hết sức tôn sùng vươn một ngón tay cái lên thật lâu chưa buông xuống.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...