Ngọc Mãn Lâu cả người phát run, lần này Giang sơn lệnh chủ truy sát Lăng Thiên, cục diện tốt đẹp đã xuất hiện. Ngọc Mãn Lâu vì cục diện trước mắt mà đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm lực. Hắn nắm chặt chòm râu, nếu Lăng Thiên mà chết, Thừa Thiên lập tức hỗn loạn, cả Thừa Thiên và ngay cả Lăng Gia liền trở thành vật trong túi Ngọc Gia. Đến lúc hắn ngồi trấn giữ Bắc Ngụy, Thừa Thiên, lại có Tây Hàn Hàn Thiết Hiên ở xa hô ứng, Ngọc Mãn Lâu lập tức khởi binh mưu đồ thiên hạ.
Ngọc Mãn Lâu có hơn tám mươi phần trăm nắm chắc kế hoạch này nhất định thành công! Ngọc Mãn Lâu thậm chí rất nắm chắc, trước thời điểm ngàn năm quyết chiến cùng Thủy Gia có thể lấy thế thu phong tảo diệp quét ngang đại lục Thiên Tinh. Trong vòng hai năm là bình định xong thiên cổ hoàng đồ phách nghiệp.
Vì thế, hắn thậm chí không tiếc hy sinh cháu gái yêu quý Ngọc Băng Nhan, thậm chí còn đỏ mặt cùng Nhị đệ mình tý nữa trở mặt. Ở trong lòng hắn, vì đạt được không tiếc bất cứ thứ gì.
Nhưng lại không nghĩ đến, tại thởi điểm cực kỳ quan trọng này, Thiên Thượng Thiên ẩn cư đã lâu lại cư nhiên đột nhiên xuất hiện ngáng chân mà lại cùng Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý lưỡng bại câu thương! Việc này cho thấy việc truy sát Lăng Thiên tạm thời chưa giải quyết được. Nếu thương thế Tống Quân Thiên Lý nghiêm trọng mà nói thì rất có thể để cho Lăng Thiên trốn thoát khỏi hẹn ước nửa năm này, như thế thì cực kỳ phiền toái!
Ngọc Mãn Lâu tức giận cơ hồ muốn thổ huyết!
Tất cả đều gắn với sự sống chết của Lăng Thiên mà an bài. Nếu thực sự để cho Lăng Thiên trốn qua nửa năm mà quay về Thừa Thiên thì rất phiền phức. Lúc này mặc dù Lăng Gia kiêng kỵ không dám động đến đám người Ngọc Trảm Thủy cùng Ngọc Trảm Không nhưng nếu Lăng Thiên còn sống mà quay về thì sợ rằng gã gia hỏa này sẽ không cấp cho mình nửa điểm mặt mũi! Phải giết, không thể do dự được……
Đến lúc đó, tất cả an bài nhất định sẽ bị đổ bể. Kết quả này Ngọc Mãn Lâu vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận!
Ngọc Mãn Lâu quay lại thong thả đi hai bước muốn nói gì đó nhưng khi thấy sắc mặt hai vị đệ đệ thì lời vừa lên đến miệng lại vội nuốt quay về. Hai đệ đệ mình, một vì nữ nhi nên đối với Lăng Thiên rất có ý tứ chiếu cố. Nếu như không phải là trưởng tử Ngọc Lưu Vân ngoài ý muốn bị sát hại thì tam huynh đệ có thể đã sớm hoàn toàn trở mặt, cho nên muốn đối phó Lăng Thiên mà nói, vạn vạn lần không thể nói với nhị đệ. Còn tam đệ cũng không biết vì sao mà tự giác đứng về phe Lăng Thiên.
Sau khi hít thật sâu một hơi, Ngọc Mãn Lâu mạnh mẽ đè nén sự phẫn nộ trong tim hỏi "việc bố trí các quan viên mới như thế nào rồi".
Ngọc Mãn Đường hơi khom người nói: "Đại ca, ta đã có nhiều kinh nghiệm trong quan trường nên sẽ không xuất hiện vấn đề lớn".
Ngọc Mãn Lâu ừ một tiếng, trầm tư một lúc rồi đột nhiên vỗ tay, phát ra hai thanh âm ba ba rõ ràng.
Một hắc y nhân tùy theo tiếng vỗ tay này mà chậm rãi xuất hiện trong Chỉ điểm giang sơn các, đên trước mặt ba huynh đệ rồi cung tay cung kính đưa qua một tờ giấy trắng viết đầy chữ
Ngọc Mãn Lâu lãnh đạm hỏi "Kết quả như thế nào?"
Hắc y nhân nọ cung kính nói: " Bẩm báo gia chủ, hễ là quan viên bị sát hại thuộc hạ đều cẩn thận tra xét qua một lần, ban đầu kết luận có sáu người là do Thiên Phong chi Thủy phái đến Bắc Ngụy chúng ta làm nội ứng. Còn có mười mấy người nữa thân phận ám muội, lai lịch bất minh, vô pháp xác định được. Số người này toàn bộ đã từng hướng đến Bắc Ngụy hoàng thất mà hiệu trung".
"Hả?" Ngọc Mãn Đường cùng Ngọc Mãn Thiên đồng thời cả kinh: " Thiên Phong chi thủy?"
"Quả nhiên là Thủy Gia! Nguyên lai sự thật lại là vậy". Ngọc Mãn Lâu băng hàn triệt cốt cười: "Ta nghi ngờ oan uổng cho Lăng Gia rồi". Sau khi chậm rãi đi thong thả hai bước, trên mặt Ngọc Mãn Lâu xuất hiện một tia sát khí nói: "Nếu Thủy Gia bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa! Truyền lệnh, hai ngày sau, đêm khuya giờ tý, đem toàn bộ quan viên mới nhậm chức này toàn bộ xử tử, một người cũng không lưu lại!".
"Đại ca, việc này không thỏa đáng?" Ngọc Mãn Đường nhăn mặt nói: "Số lượng người có đến bốn năm mươi người, chẳng lẽ toàn bộ đều là người của Thủy Gia hay sao. Nếu vạn nhất sát hại nhầm người thì há không phải.."
Ngọc Mãn Lâu cười lạnh một tiếng: "Giết nhầm người? Như vậy thì như thế nào? Người làm đại sự không cần câu nệ tiểu tiết, cho dù thực sự là giết nhầm một hai người cũng là vì đại nghiệp của Ngọc Gia mà tận tâm!".
Ngọc Mãn Đường, Ngọc Mãn Thiên cùng yên lặng không nói gì, bọn hắn cũng không biết nói gì, cho dù có lòng muốn phản đối nhưng cũng vô dụng a.
Ngọc Mãn Lâu nhìn vẻ mặt do dự của hai người thì không khỏi thất vọng hừ một tiếng, lãnh đạm nói: " Lúc này vô luận thế nào Ngọc Gia chúng ta cũng đã mở ra vài chiến tuyến, dưới tình huống có người hữu tâm hoặc vô ý, nhất là có người hữu tâm cổ động mà khiến cho chúng ta đã trở thành cái đích cho thiên hạ mọi người chỉ trích! Thậm chí có thể nói đây là thởi khắc sinh tử tồn vong, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể đi về phía trước. Các ngươi có thể lấy việc Lưu Vân thân vong mà xem. Ta biết các ngươi đối với ta có điều bất mãn, không nói về việc hôn sự của Băng Nhan chất nữ hoặc là chuyện ta nhằm vào Lăng Gia làm một số việc, ta cũng biết xác không phù hợp nhưng ta tự hỏi cuối cùng mọi việc cũng đều xuất phát từ tiền đồ của gia tộc mà lo lắng. Ta hy vọng, không quản trong lòng các ngươi đến tột cùng có nhiều ít bao nhiêu bất mãn với ta nhưng ngay lúc này các ngươi nhất định phải nghe lời ta! Các ngươi và ta, cũng là con cháu Ngọc Gia, cùng chính là biểu hiện cho sự tồn vong hưng vượng kéo dài của Ngọc Gia, mọi việc khác cũng không đáng nhắc đến. Không muốn nói là giết nhầm vài người, cho dù là đem cả Minh Ngọc thành đồ sát cũng không có gì đáng tiếc! Vì nhất tướng công thành vạn cổt khô, đại để đây chính là tình trạng trước mắt a!"
Ánh mắt như điện của hắn quét qua Ngọc Mãn Đường và Ngọc Mãn Thiên, hai người cùng cúi thấp đầu xuống. Đối với điều Ngọc Mãn Lâu vừa nói, hai người cùng có suy nghĩ và cảm giác tựa hồ có chút cực đoan nhưng trong lòng hai người cũng biết cho dù là chuyện gì so với sinh tử tồn vong của Ngọc Gia thì xác thực là không đáng nói tới. Tại thời khắc này cho dù là người nào cũng có thể bị hy sinh, cho dù là chuyện gì cũng có xảy ra, cho dù chân chánh phải hy sinh Ngọc Băng Nhan hay hủy diệt Lăng Gia cũng không phải là không thể. Mục tiêu chỉ có một, đó là lợi ích gia tộc.
Nhưng mà tình thế lúc này đã thực sự đến mức như Ngọc Mãn Lâu nói chưa, đã thật sự nghiêm trọng đến thế sao. Không chỉ trong lòng hai người thầm tính toán mà ngay cả Ngọc Mãn Lâu trong lòng cũng đồng dạng đang tính toán. Thiên Thượng Thiên xuất hiện ngoài dự liệu ngáng chân rồi lại có tin truyền nói đã cùng Giang sơn lệnh chủ, thiên hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lý lưỡng bại câu thương. Nếu vậy thì kẻ hắn đang truy sát là Lăng Thiên lúc này đã không còn nửa điểm nguy hiểm, chẳng lẽ thực sự là thả hổ về núi sao. Như vậy mà nói thì mọi an bài của mình há không phải là đều uổng phí? Hơn nữa cần xem xét lại thực lực của Thiên Thượng Thiên. Tiêu Gia tài lực trong thiên hạ tuyệt không ai địch nổi, nay lại có Thiên Thượng Thiên với võ lực mạnh mẽ hỗ trợ thì xu thế nhất định trở thành một đại địch phi thường mạnh mẽ.
Tiêu Gia xu thế nhất định sẽ trở thành một kình địch trong quá trình tranh giành thiên hạ của mình.
Bước tiếp theo là cần toàn tâm toàn lực đối phó với Lăng Thiên! Dù sao lực sát thương của gia hỏa này trước mắt mà nói là đáng sợ nhất, nhất là vị trí mà hắn chiếm giữ lại là quan trọng nhất đại lục. Nếu Tống Quân Thiên Lý không thể giết chết được Lăng Thiên thì Ngọc Gia ta tự thân ra tay cũng không sao. Để đạt được mục tiêu, cần gì phải quan tâm tới thủ đoạn nào.
Nhưng, hai gã đệ đệ này của mình rõ ràng là có cảm tình phi thường đặc thù đối với Lăng Thiên lần này một khi phát động hai người bọn hắn lại không thể được tham dự, không thì không những không được bọn hắn trợ giúp mà thậm chí có thể phá hư sự tình! Không như, ân, cái này như là một đá ném hai chim a.
"Nhị đệ, có một sự tình cần người đi làm. Vi huynh cũng không yên tâm để ngươi một mình bôn ba…" Ngọc Mãn Lâu vẻ mặt ngưng trọng nói "Việc này hết sức quan trọng đối với sinh tử tồn vong cùng tiền đồ phách nghiệp của Ngọc Gia chúng ta, ngươi cần phải hết sức tận tâm hoàn thành việc này. Có vậy, Ngọc Gia chúng ta mới có thể không cần lo lắng".
Thấy ngữ khí của Ngọc Mãn Lâu rất trịnh trọng, trong lòng Ngọc Mãn Đường cũng khẩn trương lên "Mời đại ca nói, tiểu đệ sẽ hết sức cố gắng vì gia tộc xuất lực, gan não lầy đất cũng cam lòng, có chết cũng không hối!"
Ngọc Mãn Lâu thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói vừa xa xôi vừa cô đơn nói: " Nhiều năm trước, ta từng cùng một trong tám đại thế gia tại Nguyệt Thần Quốc, Lôi gia gia chủ Lôi Chấn Thiên có tiếp xúc qua vài lần. Lôi gia từng muốn tiến vào Thiên Tinh nội lục nhưng nếu Lôi gia tiến vào nội lục thì thế cân bằng của Thiên Tinh đại lục lập tức bị phá vỡ cho nên ta cuối cùng không có đáp ứng! Nhưng lúc này, Ngọc Gia ta bị Tiêu Gia, Đông Phương Gia, Lăng Gia và Thủy Gia, các phương thế lực nhìn chăm chú, đối với gia tộc chúng ta nhìn thèm thuồng, thậm chí có thể xảy ra tình huống vây công, trong khi đó chúng ta lại đang gặp tình thế nội ưu ngoại hoạn, tình thế cực kỳ hiểm ác, thật sự là ngàn năm hiếm thấy! Một khi không cẩn thận thì nhất định là mất toàn bộ".
Ngọc Mãn Đường cúi thấp đáp ứng một tiếng nhăn mặt cau mày trầm tư. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Mà thực lực của Ngọc Gia ta trước mắt lại đang bị phân tán, một khi xảy ra biến cố sẽ nhất định đầu đuôi khó chiếu cố lẫn nhau" Ngọc Mãn Lâu tiếp tục nói "Cho nên, ngay lúc này cấp bách cần có một thế lực mới tiến vào, khuấy cái vũng nước đục này lên khiến các phương thế lực chú ý vào đó mà bớt chú ý đến Ngọc Gia chúng ta, khiến chúng ta có thể vững như thái sơn! Ngay cả không thể dời thị tuyến của các phương đi nhưng nếu có một thế lực mới tiến vào Thiên Tinh thì cũng nhất định khiến cho các phương thế lực phải đề phòng. Đến lúc đó chính là cơ hội của Ngọc Gia chúng ta. Mà thế lực của Tiêu Gia hơn xa dự đoán ban đầu của chúng ta, nhất định phải có lực lượng mới chế hành, mà Lôi gia chính là nhân tuyển thích hợp nhất. Minh Ngọc thành đang xảy ra việc nhưng nếu để người khác đi thì một là ta không yên tâm, hai là phân lượng cũng không đủ, nếu ta tự thân đi thì trong nhà lại không có người tọa. Cho nên, ta nghĩ cũng chỉ có nhị đệ tự thân đi một chuyến thì Lôi Chấn Thiên mới coi trọng việc này".
Ngọc Mãn Đường cau mày nói: " Đại ca, việc này sợ rằng có chút không ổn thỏa. Một là ta lấy danh nghĩa gì mà mời Lôi gia đến, cho dù đại ca cấp cho ta thực quyền thì ta cũng chưa nhất định có thể làm chủ việc này. Hai là chúng ta cần phải trả giá nhiều ít bao nhiêu chỗ tốt hoặc giả chấp nhận điều kiện gì của Lôi gia. Lần này hoàn toàn khác lần trước, dù sao, chúng ta là bên chủ động đưa ra lời mời mà lại muốn lợi dụng bọn hắn để chế hành Tiêu Gia thực lực cao thâm khó lường, nếu trả giá không đủ thành ý thì rất khó đạt được sự cộng tác. Ba là mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, một khi nguy cơ của chúng ta được giải trừ thì Lôi gia này sẽ như thế nào? Nếu để cho bọn hắn tiến vào Thiên Tinh nội lục thì sợ rằng sau này sẽ có hậu hoạn rất lớn, không thể không đề phòng việc đuổi sói cửa trước đón hổ cửa sau. Nếu không cẩn thận là lộng xảo thành chuyết, cái này..".
Quyển 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...