Phía đối diện bọn họ là một đám người áo xanh, mặt cũng không có biểu cảm đang đứng tụ lại một chỗ, ba người dẫn đầu chính là ba huynh đệ bọn Mộng Tuyệt Trần, Mộng Phá Thiên. Xung quanh bọn chúng còn có hơn chục người áo xanh, ai ai cũng thần ngưng khí túc, ở trước mặt ba người cũng thoải mái tự nhiên, xem ra thực lực cũng không dưới ba người này! Nếu những người áo xanh khác cũng có thực lực như ba huynh đệ Mộng Tuyệt Trần, vậy thì cỗ thực lực này quá đáng sợ, chỉ sợ còn hơn cả đám người mà huynh đệ Ngọc gia Hồn Phách xuất lĩnh.
Ngọc gia, Tiêu gia, Đông Phương gia, Bắc Minh gia, tùy tiện một cỗ lực lượng thôi cũng vô cùng hùng hậu rồi, mà những người này lại tụ tại một thế trận, liệu có mấy người có thể an nhiên mà đào thoát khỏi sư liên hợp bắt giết của bọn họ! Đây đã hầu như bao gồm tất cả lực lượng tinh anh của các đai thế gia rồi.
Lăng Thiên và Lê Tuyết một đường chạy tới đây, lúc này đang ở sau một gốc cây lớn cách sườn núi ba bốn chục trượng, từ xa chăm chú theo dõi động tĩnh ở bên đó. Trạng thái trước mắt của hai người tất nhiên là không khác gì nhau, đều thu liễm toàn bộ khí tức toàn thân không cho thoát ra ngoài, giống như là dung thành một thể với cây đại thụ nơi họ đang giấu mình, không thể phân biệt nổi đâu là người, đâu là cây. Cho dù có người đi qua hai người, cũng vị tất có thể ngờ rằng, trên thân cây đại thụ này, không ngờ còn ẩn tàng hai người sống.
Cuộc vây bắt với quy mô lớn chưa từng có này, nếu nhất định phải nói rằng có gì đó không hài hòa thì đó chính là những người này tuy tụ tập ở đây, nhưng giữa các bên lại không có một chút lai vãng nào, bầu không khí vô cùng cứng nhắc, giống như là ngưng đọng, từng cỗ địch ý và sát khí tràn ngập ở không trung, dập dềnh qua lại, giống như là hực chất, hết đợt này đến đợt khác trùng kích tâm linh của người ta. Có một số thị vệ tu vi yếu kém tựa hồ như không thể chịu nỗi cố khí thế cơ hồ đã hình thành thực chất này trùng kích, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra. Y phục đã dính chặt vào người, gió núi thổi qua, lạnh toát rất là khó chịu.
Trên đường tới đây, Lăng Thiên đã kinh ngạc phát hiện ra rằng, khinh công của Lê Tuyết không ngờ lại không hề kém mình. Mà điều khiến hắn kinh ngạc nhất lại không phải là tốc độ của Lê Tuyết, hắn đã sớm biết rằng, nha đầu này võ công cao cường như vậy, khinh công nhất định không yếu, cho dù là là tốc độ còn nhanh hơn mình thì Lăng Thiên cũng sẽ không lấy làm lạ. Nhưng, điều thực sự khiến hắn bất ngờ chính là kỹ xảo khinh công của Lê Tuyết.
Kỹ xảo lao nhanh, lắc mình, tung người của nha đầu này phối hợp vô cùng thành thạo, khi động thân đều tính toán trước sau, trái phải một cách rất cẩn thận. Lúc phát hiện ra rằng có người, trong nháy mắt đã ẩn náu một cách rất linh xảo tự nhiên, cùng với năng lực ẩn tàng bằng cách lợi dùng tất cả hoa cỏ cây cối ở xung quanh, mỗi một dạng đều là rất hiếm gặp từ sau khi Lăng Thiên tới thế giới này. Chỉ bằng vào kỹ xảo về phương diện khinh công mà luận, Lê Tuyết tuyệt đối không dưới mình, thậm chí còn hơn cả Thiên Lý địch nhân mạnh nhất đương thời của mình. Đương nhiên, chỉ đơn thuần là phương diện, nếu nói tới tốc độ, thì còn kém một bậc, bất kể là Thiên Lý hay là mình, đều cao hơn nha đầu này một chút. Mà tốc độ khinh công của Lăng Thiên kỳ thực cũng kém hơn Thiên Lý một chút, điều này cũng không có gì là lạ cả, mà kỳ quái nhất là, khinh công của Lê Tuyết tựa hồ như hơi có chỗ tương đồng với công phu khinh công của Lăng Thiên.
Trên thế giới này, từ trước tới giờ chưa có ai có thể sánh vai với mình về khinh công. Cho dù là Thiên Lý, nếu chỉ luận về khinh công thì mình tuyệt đối có thể thắng hắn, nhưng tu vi khinh công của Lê Tuyết không ngờ lại tinh diệu như vậy, thậm chí so với mình cũng không kém là bao. Mà điều khiến Lăng Thiên thực sự kinh ngạc cũng chính là đây, khinh công mà mình tu luyện chính là sự tích lũy mấy ngàn năm võ công Trung Hoa tiền thế, nhờ việc quanh năm bị địch nhân truy sát mới có thể bồi dưỡng ra phần năng lực đặc thù này, nhưng Lê Tuyết thì sao?
Người không thể đứng trên đỉnh cao của quyền lực vĩnh viễn không thể thể hội được khoái ý quân lâm thiên hạ (vua đối mặt với thiên hạ), một tài chủ ăn ngon mặc đẹp, chưa từng gặp cảnh nghèo túng cũng vĩnh viễn không thể thể hội được sự khổ sở của những khất cái quanh năm không được ăn no. Đồng dạng, nhân vật không thường bị truy sát, không ở trong ranh giới giữa sinh và tử cũng vĩnh viễn không thể chân chính thể hội được cách tiềm tung nặc tích sau khi trải qua muôn ngàn thử thách được. Bất kể là ngươi tu luyện võ công bí tịch tuyệt thế cao thâm mặc chắc gì đi chăng nữa, hoặc là thiên thư của bản thân siêu phàm nhập thánh như thế nào. Đây cũng giống như võ công của Thiên Lý qua thực là hơn xa Lăng Thiên, có bản lĩnh siêu nhân mà người thường khó có thể tượng tượng được. Nhưng bởi vì chiến thắng quá nhiều danh nhân cao sĩ mà thiếu một phần xúc giác nhất định đối với nguy cơ, đây cũng là một chỗ dựa lớn mà nhờ đó Lăng Thiên có thể nhiều lần thoát khỏi tay hắn.
Lê Tuyết, nữ tử mỹ mạo tuổi còn rất trẻ này chẳng lẽ cũng có những tế ngộ giống như mình ư? Nếu không vì sao có thể luyện được khinh công siêu việt tuyệt luân như thế này? Còn có loại xúc giác tránh xa nguy cơ như vậy nữa? Loại phản ứng bản năng sinh tử quan đầu này nửa điểm cũng không thể miễn cưỡng, cũng không thể tận tâm ẩn tàng được, chỉ khi tất cả những điều này đều đã trở thành phản ứng bản năng của thân thể, tất nhiên sẽ không chịu sự khống chế mà lộ ra ngoài.
Lê Tuyết, rốt cuộc là ai? Lập tức, bóng người yểu điệu ở trước mặt đó trong lòng Lăng Thiên lại tỏa ra một lớp sương mù. Nữ tử thần bí quá, thần bí đến mức khiến người ta khó có thể đoán được.
Xem ra, đợi chuyện ở đây x cần phải dò xét lai lịch của nha đầu này. Lăng Thiên thầm nghĩ trong lòng. Đang nghĩ tới chuyện này thì trong tai vang vọng tiếng người nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Có phải đang cảm thấy rất kỳ quái đúng không?"
"Tụ âm thành tuyến! Võ công của nha đầu này rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào rồi?"
Lăng Thiên toàn thân bất động, đồng thời cũng truyền âm nhập mật lại: "Kỳ quái cái gì?" Trong lòng cười thầm. Giữa hai người chẳng qua chỉ cách nhau có một xích, không ngờ lại dùng loại phương pháp truyền âm nhập mật này để đối thoại. Phương thức đối thoại này, có thể nói là quá xa xỉ rồi.
"Khinh công của muội, một nữ tử yếu đuối, không ngờ lại có khinh công cơ hồ là ngang ngửa với Lăng đại công tử, huynh không cảm thấy kỳ quái ư?" Trong giọng nói của Lê Tuyết tựa hồ như pha chút đắc ý, rất có một loại cảm giác như một tiểu nữ hài đột nhiên có được một loại năng lực kỳ dị nên vội vàng muốn khoe khoang.
"Khinh công? Kỹ xảo khinh công của nữ hài tử trước giờ đều hơn nam tử. Khinh công của cô nương cho dù là thượng giai thì cũng có gì mà quái lạ đâu? Cô nương có chút hơi thiếu kinh nghiệm đó!" Lăng Thiên trong lòng cười thầm, mình còn chưa hỏi, nha đầu này lại đã không nhịn nổi rồi, không ngờ lại lên mặt tự sướng.
Lê Tuyết cũng cười thầm trong lòng, tên gia hỏa này sao lại thích cãi bướng như vậy nhỉ. Trong lúc cảm xúc cuộn trào, nhất thời lại giống như là nhớ tới những ký ức xa xưa nào đó, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ, không ngờ lại không phản bác câu nói cố ý gây xích mích của Lăng Thiên.
Lăng Thiên kinh ngạc nhìn nàng ta, cảm thấy câu nói gây hấn vừa rồi của mình, giống như là một quyền giáng vào chỗ trống không, có điều trước mắt cũng không rảnh để để ý tới nàng ta nữa, bởi vì trong trường đột nhiên xuất hiện một nhân vật ngoài ý liệu.
Một vị đại hán khôi ngô dẫn theo mấy chục người từ trên núi đi xuống, không ngờ chính là Nam Cung thế gia gia chủ Nam Cung Thiên Long! Chỉ thấy lão ta mặt mày trầm trọng, cả người đầy âm chí chi khí. Không ngờ rằng lại cũng tới đây. Lăng Thiên trong lòng cười lạnh, Nam Cung thế gia, tao ngộ ở Thừa Thiên vẫn chưa khiến cho các người trở nên ngoan ngoãn ư? Đã mò tới đây rồi, vậy thì chuẩn bị cho tốt đi.
Mắt nhìn các phương thế lực đang tụ tập ở trước mặt, Lăng Thiên trong lòng sát cơ trào dâng, sự hung tàn tích súc nhiều ngày cơ hồ không thể không chế thêm được nữa rồi.
Thực sự là quả buồn cười! Trong đó có Tiêu gia có thể nói là tâm đầu ý hợp, thế giao nhiều năm của Lăng gia, cũng có Ngọc gia vừa mới đưa của hồi môn tới, cũng có Đông Phương thế gia khá là hữu hảo, cơ hồ đã kết thành minh hữu, còn có Nam Cung thế gia xưa kia đã từng là minh hữu, lại thêm Bắc Minh thế gia trước giờ nước sông không phạm nước giếng, chưa từng qua lại. Toàn bộ đều tụ lại một chỗ, tuy mỗi người trong lòng đều mang ý xấu, tính toán của riêng mình, nhưng mục đích chủ yếu tới đây lại tương đồng, đó chính là giết chết Lăng Thiên!
Đám người các ngươi đã đều muốn giết ta, vậy thì, ta nếu như không báo đáp các người thật tốt, há chẳng phải là quá có lỗi với tâm ý của các vị sao?
Lúc này, Đông Phương Kinh Lôi đột nhiên cười dài một tiếng, phá vỡ sự tĩnh mịch đã lâu. Chỉ thấy hắn đứng dậy, trước tiên ôm quyền hành lễ về phía Tiêu gia, mỉm cười nói: "Sự ái hộ của các vị tiền bối Tiêu gia đối với Kinh Lôi và Đông Phương thế gia, Kinh Lôi trước tiên xin được đa tạ, các vị tiền bối nhiều năm không xuất hiện ở giang hồ, hôm nay lại may mắn được gặp tại đây, Kinh Lôi thực sự là tam sinh hữu hạnh. : TruyệnFULL.vn
Mộng Tuyệt Trần an nhiên ngồi tại chỗ, không đứng dậy, mỉm cười nói: "Đông Phương nhị gia khách khí rồi, chỉ bất quá là cử thủ chi lao mà thôi, hà tất phải nhắc đến."
Đông Phương Kinh Lôi cười ha ha, vẻ mặt vô cùng kính cẩn, đang định mở miệng nói tiếp thì Nam Cung Thiên Long ở bên cạnh cất tiếng: "Đông Phương nhị gia, lúc trước ngươi truyền ra tin tức, nói là muốn hỏa thiêu hoang sơn, bức Lăng Thiên phải ra mặt. Hiện tại nhân mã các phương đều rút ra khỏi núi hết rồi, không biết hành động mà nhị gia nói đã triển khai được chưa?"
Đông Phương Kinh Lôi hơi biến sắc, cười cười: "Nam cung gia chủ đừng nói quá như vậy, lời nói trước kia chẳng qua là một kế tạm thời hòng bức bách Lăng Thiên phải hiện thân mà thôi. Ta vốn cho rằng Lăng Thiên nếu thực sự lo lắng tới an nguy của bách tính, tất nhiên sẽ hiện thân, nhưng cho tới hiện tại Lăng Thiên vẫn còn chưa hiện thân, có thể thấy hắn coi trọng sự an nguy của bản thân mình hơn ngàn vạn sinh linh sinh tử, quả nhiên là hạng người lòng lang dạ sói. Nhưng kế hoạch không có công hiệu, Kinh Lôi thực sự rất xấu hổ, còn chuyện phóng hỏa đốt núi, chúng ta sao có thể làm theo hạng mất trí như Lăng Thiên được? Chuyện này dẫu sao cũng liên lụy tới n vạn sinh mệnh, Kinh Lôi sao dám tùy tiện làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy?"
Nam Cung Thiên Long cười lạnh: "Một cái cớ thật là đường đường chính chính. Nói như vậy, kế này của Đông Phương nhị gia, chẳng lẽ chỉ là để đùa cợt đám người chúng ta thôi sao?"
Nam Cung Thiên Long lúc này vô cùng bực bội, từ lúc quyết định báo cừu cho nhi tử, tự mình dẫn ba trăm cao thủ tinh nhuệ vào Thừa Thiên, nơi nào cũng bị quản chế, lúc nào cũng gặp vấp váp, cơ hồ như không thể thở nổi, tới sau cùng gần như toàn quân bị tiêu diệt. Trước mắt, mình và nhị đệ Nam Cung Thiên Hổ, nữ nhi Nam Cung Ngọc tại Thừa Thiên trên danh nghĩa là đồng minh, nhưng trên thực thế căn bản giống như bị giam lỏng, tra ra nguyên nhân thì hoàn toàn là bởi vì Dương gia và Lăng gia. Đặc biệt Lăng gia lúc về sau không ngờ lại thiết kế để gia tộc của mình và Dương gia chém giết nhau, còn bọn họ thủ tụ thủ bàng quan. Khiến cho những cao thủ tinh nhuệ còn lại của Nam Cung thế gia đều bị tiêu diệt trong phút chốc. Nỗi oán khí này cơ hồ khiến cho Nam Cung Thiên Long phải phát bệnh. Tới sau cùng nhân cơ hội Ngọc gia đến phía Nam, Lăng gia không rảnh để để ý tới hắn, cuối cùng cũng rút ra khỏi thành Thừa Thiên, lúc này bên người ngoại trừ Nam Cung Thiên Hổ và Nam Cung Ngọc ra, cao thủ bên mình không ngờ chỉ còn lại bảy người, hộ tống mình về Kim Bích thành của Nam Trịnh.
Đả kích trọng đại lần này, cơ hồ khiến thực lực của Nam Cung thế gia thoáng chốc đã bị hủy diệt hơn một nửa! Thân là gia chủ của một trong bát đại thế gia, Nam Cung Thiên Long sao có thể nuốt trôi được cục tức này. Dương gia tuy bị diệt, nhưng Lăng gia thì vẫn còn tồn tại. Lăng gia bất kể là già hay trẻ, nam hay nữ cũng đều không có một ai là người tốt, đều là một đám bụng đầy ý xấu cả. Vừa nghe thấy Lăng Thiên bị Giang Sơn Lệnh Chủ tử vong truy sát, thời khắc này, trong lòng Nam Cung Thiên Long thực sự là vô cùng được an ủi, tự mình dẫn mấy cao thủ tới. Lúc này nghe thấy Đông Phương Kinh Lôi không ngờ lại dễ dàng buông bỏ kế hoạch đối phó với Lăng Thiên, trong lòng không khỏi vô cùng bất mãn, nhịn không được mà mở miệng chế giễu. Nếu không phải là Nam Cung Thiên Long hiện tại quá hận Lăng Thiên, vô luận là từ thân phận của Đông Phương Kinh Lôi, hay là tình cảnh lúc này, Nam Cung Thiên Long đều không thể lên tiếng một cách không suy nghĩ như vậy.
Giọng nói của Đông Phương Kinh Lôi trong nháy mắt cũng biến thành lạnh lùng: "Nam Cung gia chủ có lẽ không biết, trong mảng núi rừng này, ngoại trừ Lăng Thiên ra còn có Giang Sơn Lệnh Chủ cũng đang ở bên trong. Nếu lửa này đổi cho Thiên Long huynh đi phóng, liệu huynh có dám hay không?"
Nam Cung Thiên Long t cũng là gia chủ trong bát đại thế gia, nhưng thực tế Nam Cung thế gia nhân tài điêu linh, thực lực yếu kém, chỉ sợ là còn kém hơn Tây Môn thế gia do Tây Môn Tạp chèo chống, cho nên Đông Phương Kinh Lôi không thèm nể mặt mũi hắn.
Nam Cung Thiên Long cười ha ha, hèn mọn nói: "Giang Sơn Lệnh Chủ thì làm sao? Lẽ nào hắn không phải là người à? Tống Quân Thiên Lý? Thực sự cho rằng hắn chính là 'thiên lý' sao? Lửa lớn kéo dài mấy trăm dặm, chẳng lẽ hắn may mắn thoát được ư?"
Lời này vừa được nói ra, mắt của đám người Mộng Tuyệt Trần, Mộng Phá Thiên ở phía Tiêu gia đồng thời sáng rực lên như đèn pha. Vẻ mặt như muốn động, đồng thời nhìn về phía những thùng dầu hỏa ở bốn phía.
"Bốp bốp bốp bốp!" Bốn tiếng nhanh liên tục gần như thành một tiếng vang lên, một bóng người lóe lên cực nhanh, Nam Cung Thiên Long gào lên một tiếng, khoa chân mua tay lăng không ngã ra, thân còn đang ở trong không trung liền oa một tiếng, miệng phun máu như điên. Mấy mảnh gì đó trăng trắng xen lẫn với máu đỏ, lạch cạch rơi xuống đất. Đám người có mặt ở đây đều là nhân vật có số má đương thời, nhãn quang sắc bén, sắc mặt đồng thời trắng bệch: hơn chục mảnh trăng trắng đó chính là răng của Nam Cung Thiên Long!
Ở chỗ mà lúc trước vốn là Nam Cung Thiên Long đang đứng, có thêm một người mặc áo xanh phất phơ trong gió, lặng lẽ và hờ hững đứng ở đó. Tuy đứng giữa tầm mắt của hơn ngàn người, nhưng lại vẫn mang ý vị đạm bạc xuất trần, tựa hồ như trong mắt hắn, hơn ngàn cao thủ ở trước mặt, căn bản là không hề tồn tại.
Không thèm để bất kỳ một ai ở trong mắt!
Hơn một ngàn người có mặt ở đây, có hơn trăm người là cao thủ cấp bậc tiên thiên, không ngờ lại không một ai có thể nhìn thấy hắn tới như thế nào, tới vào lúc nào, và dùng phương thức nào, thủ pháp nào để xuất thủ với Nam Cung Thiên Long, từ lúc nào đã đứng ở giữa trường. Trong mắt mọi người, thân ảnh áo xanh lãnh đạm này chính là một núi đá sừng sững mãi mãi tồn tại, nguyên bản vẫn tồn tại, luôn luôn tồn tại, cùng thiên địa là một thể, cùng sinh ra với nhật nguyệt.
Giang Sơn Lệnh Chủ! Tống Quân Thiên Lý!
Trong thoáng chốc, hơn một ngàn người đều lặng ngắt như tờ.
Quyển
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...