Ta chửi! Ngọc Tam gia trong lòng mắng lớn! Đây là năm người huynh đệ của ngươi sao? Mẹ kiếp, quả là năm tiểu ác lang mà!
Ngọc Mãn Thiên liếc mắt một cái đã nhìn ra, năm thiếu niên trước mắt này mỗi người đều là một nhân vật lợi hại. Sát khí như thế kia chứng tỏ cho dù kém một chút so với Lăng Kiếm nhưng cũng chỉ là hơn nhau một bậc mà thôi. Người nào nhìn cũng là thần tinh khí đủ, thần quang ẩn hiện trong mắt, rõ ràng tất cả đều là nội ngoại kiêm tu thật tốt! Ở độ tuổi này, làm sao có thể tu luyện được như vậy? Chẳng lẽ thiên hạ này những thiên tài như thế ktrở nên rẻ rúng hết rồi sao? Lão thiên a!
"Tam gia, người sợ sao? Công tử nhà ta có nói qua, nếu như Tam gia không nắm chắc có thể đối phó ba người một lúc thì để hai người đi. Nhưng ta nói thật, ba người bọn họ liên thủ căn bản không phải là đối thủ của công tử nhà ta, nếu Tam gia không đấu lại họ, vậy thì cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm công tử nhà ta làm gì nữa. Đương nhiên, nếu như Tam gia có tâm lý hoài nghi, ta cũng có thể để bọn họ từng người một từng bước lãnh giáo bản lĩnh của ngài, chỉ cần ngài thắng cả năm người như vậy cũng có thể xem như vượt qua kiểm tra rồi!" Lăng Kiếm ung dung dựa vào thân cây thản nhiên nói giọng đầy châm chọc.
"Cái gì? Tên tiểu tử hỗn đản kia! Từng người từng bước lãnh giáo cũng tính vượt qua kiểm tra?! Không cần ba người một sao? Quá coi thường Tam gia ta rồi. Để cả năm người bọn họ lên cùng một lượt đi!" Hào khí của Ngọc Mãn Thiên bỗng nhiên đại khởi, vung tay lên giọng đầy tự tin.
"Tam gia không nên quá tự tin như vậy, mọi người dù sao cũng có chỗ quan hệ quen biết, ta không muốn đánh một hồi khiến cho ai nấy quần áo bẩn dính đầy bùn đất. Ta là người làm chủ ở đây, cứ như vậy cũng không hay. Làm sao nhỉ?..." Lăng Kiếm vừa nói nhưng vẻ mặt như đang suy tư, giống như chỉ vì muốn tốt cho Ngọc Mãn Thiên mà lo lắng: "Thế này đi, ta để năm người bọn họ lần lượt lên đấu với Tam gia để ngài kiểm tra công lực của họ, sau đó mới quyết định một lần đấu mấy người. Vậy được không? Tuy nhiên Tam gia không được hạ sát thủ, bọn họ đơn đả độc đấu khẳng định không phải đối thủ của ngài. Nếu những huynh đệ này bị thương tổn, ta rất khó giải thích với công tử!"
Ngọc Mãn Thiên vừa nghe, cảm kích vô cùng: "Huynh đệ nói không sai. Công tử ngươi có thể địch ba người bọn họ nhưng cũng là do hiểu rõ bọn họ như lòng bàn tay. Nếu Tam gia ta bốc lên mà liều lĩnh một chút thì thật có chút không công bằng! Yên tâm đi, Tam gia ta là người đại lượng, há có thể chấp nhặt cùng mấy tiểu tử xấu xa các ngươi!"
Lăng Kiếm thần sắc không đổi, hướng bọn Lăng Trì quát lên: "Nghe rõ chưa? Tam gia muốn chỉ điểm võ công cho các ngươi, còn không mau qua tạ ơn? Tam gia đây chính là tuyệt đỉnh cao thủ cấp bậc tiên thiên, đánh khắp Thừa Thiên không tìm thấy đối thủ, các người nhất định phải thật cố gắng, không được làm xấu mặt công tử!"
Năm người đồng thời dạ ran, quay đầu nhìn về phía Ngọc Mãn Thiên chắp tay cảm tạ nhưng trong mắt ai cũng lóe lên sự háo hức
"Trình tự xuất chiến năm người các người tự quyết định với nhau đi!" Lăng Kiếm thản nhiên nói.
Thanh âm của Lăng Kiếm vừa dứt, cả năm người đã đồng loạt vọt lên trước, năm thanh trường kiếm cũng nhất tề rời vỏ, chỉ nghe đồng thanh một tiếng "choang" vang vọng! Đúng là chẳng ai chịu nhường ai. Ngọc Mãn Thiên thấy vậy lại càng hoảng sợ! Đâu có kiểu đơn đả độc đấu gì mà cả năm người lên một như vậy? Cả năm tên nhìn thấy mình như cọp đói nhìn thấy miếng thịt béo. Không lẽ mình lại được hoan nghênh như vậy?
Lăng Kiếm hừ lạnh một tiếng! Sắc mặt năm người đồng thời biến đổi, thoáng nhìn nhanh sang đồng bọn rồi không hẹn mà cùng thu kiếm vào vỏ. Thân ảnh cũng một trận rối loạn nhưng cũng nhanh chóng đạt được thỏa thuận bằng mắt, có vẻ như thứ tự được phân chia theo tuổi tác. Bất quá Ngọc Mãn Thiên nhìn cũng không hiểu được mấy người này đã bàn bạc xong chưa!
Bọn năm người Lăng Trì sớm đã biết người trước mặt chính là cao thủ lúc trước thiếu chút nữa giết chết Lăng Kiếm, tâm lý người nào cũng đã tràn đầy phấn khích. Năm người này không biết trong lòng đã mắng chửi cái tên Ngọc Mãn Thiên kia bao nhiêu lần rồi, giờ nhìn thấy tận mặt, làm sao có thể khách khí được nữa đây?
Người ứng chiến đầu tiên là Lăng Phong. Hắn đắc ý nhìn qua bốn huynh đệ rồi chậm rãi từng bước tiến lên. "Keng" một tiếng, trường kiếm rời vỏ, Lăng Phong hai tay ôm kiếm thi lễ: "Xin mời Tam gia chỉ điểm!"
Nét mặt Ngọc Mãn Thiên cũng trở nên ngưng trọng. Bản thân lão mặc dù cuồng ngạo nhưng sâu trong xương cốt chính là một tên võ si, cho tới giờ cũng chưa bao giờ xem thường bất cứ đối thủ nào của mình. Hơn nữa thiếu niên trước mắt này lại đang tạo cho lão một cảm giác nguy hiểm cực kỳ, trong mắt hắn mơ hồ ẩn hiện sát khí, xem ra đang hận không thể đem mình một kiếm chém thành hai nửa. Sát khí này dường như không dưới hắc y tiểu tử kia! Phát hiện này khiến lão ngẩn người! Lúc này chợt nhớ ra vừa rồi tên tiểu tử kia còn nói mình không được sát thương hắn, nhưng cái vẻ mặt này chắc gì đã không dùng sát chiêu với mình đây? Nghĩ vậy không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Kiếm một cái.
Lúc này toàn bộ mọi người đều không phát giác, vừa rồi khi Lăng Phong rút kiếm tiến lên đã xuất hiện một bóng đen lặng lẽ không một tiếng động bay vào trong rừng. Bóng đen này bay lên một cành cây rậm rạp trên cao, đôi mắt tinh quangchớp nhìn chiến cuộc phía dưới. Hình như rất quan tâm tới cuộc chiến giữa hai người này!
Người này đúng là Lăng Thiên!
Cuộc chiến hôm nay Lăng Thiên vốn không định tới, hết thảy giao cho Lăng Kiếm chủ trì như sau khi thu được tin tức của Lăng Kiếm hắn lại thay đổi chủ ý, bí mật chạy tới quan sát.
Chỉ là khinh công của Lăng Thiên đã đạt tới cảnh giới cực điểm cao thâm, tất cả mọi người ở dưới không ai phát hiện ra, ngay cả tiên thiên tuyệt đỉnh cao thủ Ngọc Mãn Thiên cũng không phải là ngoại lệ.
Đối với năm người Lăng Trì, Lăng Kiếm không thể nghi ngờ là một huynh trưởng tốt, một thủ lĩnh lý tưởng. Hơn nữa bản thân hắn võ công cũng đã tiến vào cảnh giới thứ bảy, xứng đáng là đệ nhất nhân dưới trướng Lăng Thiên. Lăng Thần mặc dù võ công cao nhưng tính tình quá ôn hòa, Lăng Thiên cũng không hy vọng nàng dính dáng quá nhiều tới máu tanh, cho nên chưa bao giờ giao cho nàng một nhiệm vụ giết người nào cả. Lăng Kiếm là một sát thủ cực kỳ xuất sắc nhưng lại không phải một sư phụ tốt! Trong mắt hắn chỉ luôn chú trọng tới kết quả, không quan tâm gì tới quá trình! Điều này đương nhiên cực kỳ tốt đối với một sát thủ nhưng lại là uy hiếp cực kỳ lớn với các huynh đệ mỗi khi hắn ra tay giáo huấn bọn họ. Đây cũng chính là khó khăn nhất khiến Lăng Thiên đau đầu mãi không thôi.
Lăng Phong cùng mấy người kia lần lượt từng người đối chiến với Ngọc Mãn Thiên, tất nhiên bọn họ sẽ đánh một trận hết mình, cũng sẽ lộ ra ưu điểm, nhược điểm của mình. Đây cũng chính là cơ hội ngàn năm có một để họ tăng thêm công lực, nhất là khi Ngọc Mãn Thiên không hạ sát thủ mà bọn họ lại có thể toàn lực ứng chiến, không kiêng nể cái gì, sát chiêu cũng có thể tung ra. Thật là khó mà có thể tìm được một cái bia lý tưởng như vậy. Chính vì thế Lăng Thiên cuối cùng cũng quyết định tới xem náo nhiệt!
Lăng Phong xuất chiêu kiếm ảnh như mưa rào, ỷ vào thân pháp nhẹ nhàng khéo léo của mình từ bốn phương tám hướng tiến công không ngừng, xa xa nhìn lại giống như một con ngân xà lấp lánh vây quanh thân thể Ngọc Mãn Thiên, mỗi một lần công kích đều giống như sóng trào biển động, khí thế ngút trời.
Ánh mắt Ngọc Mãn Thiên ngưng trọng, thanh kiếm trong tay đâm chém, đỡ gạt nhưng thủy chung cũng chỉ là thủ mà không công, đâm chém cũng chỉ công để hoàn thủ. Tuy vậy thân thể lão nhìn rất tự nhiên, như nước chảy mây trôi, mặc cho đối thủ chuyển động như phong ba, ta bất động!
Lăng Thiên than thầm, vừa mới chiến không lâu, ngươi công không thèm thủ, liên miên không ngừng công kích, công lực, khí lực tiêu hao gấp bội so với đối thủ nhàn nhã đứng thủ. Hơn nữa người ta là tiên thiên cao thủ, công lực dồi dào, tiêu rồi lại sinh, lại tỉnh táo áp dụng chiến thuật đánh lâu dài, giữ sức cho những trận sau. Tình hình này Tiểu Phong tất bại trong vòng năm mươi chiêu!
Mười chiêu! Hai mươi chiêu! Bốn mươi chiêu! Rốt cuộc Ngọc Mãn Thiên bắt đầu thực sự phản kích trở lại, trường kiếm mơ hồ rống lên như tiếng sấm nổ, khí thế trầm hùng mãnh liệt! Thân kiếm không ngừng tỏa ra kình phong áp bức đối thủ.
Thân hình Ngọc Mãn Thiên cũng chậm rãi từng bước tiến lên, kình phong tạo ra cũng ngày một lớn. Lão vận nội lực khiến cho kiếm thế của Lăng Phong trở nên tán loạn, trường kiếm trở nên mất mục tiêu, lúc này chỉ còn dựa vào thân thể linh hoạt, miễn cưỡng chống đỡ mà vô phương công kích lại.
Thế nhưng cục diện này chứng tỏ rằng kinh nghiệm chiến đấu của Ngọc Mãn Thiên vô cùng phong phú. Lão biết rõ sắp tới ba người hợp chiến mới là quan trọng cho nên trận đầu tiên này cố ý bảo lưu thực lực, cũng cố ý quan sát kiếm thế, kiếm lộ của Lăng Phong để từ đó tìm phương pháp hóa giải. Cho đến sau bốn mươi chiêu, lão đã tự tin hiểu rõ võ công của Lăng Phong mới đột nhiên ra tay phản kích.
"Tranh!" Một tiếng vang nhỏ cất lên, trường kiếm của Lăng Phong đã rời tay bay ra!
Chín chiêu! Kết quả này dù sao cũng ngoài định liệu của Ngọc Mãn Thiên!
Bốn mươi chiêu trước chỉ là thăm dò võ công của Lăng Phong, cũng có ý làm tiêu hao khí lực của hắn nên chỉ thủ chứ không công. Cuối cùng là mất đúng chín chiêu, Ngọc Mãn Thiên đã phát huy bảy thành công lực, lấy thần tốc để đánh bại Lăng Phong. : TruyệnFULL.vn
Điều bất ngờ ở đây chính là mặc dù dùng bảy thành công lực có thể bức Lăng Phong tiêu hao đại bộ phận khí lực nhưng đến chiêu cuối cùng thì Ngọc Mãn Thiên lại phải sử dụng đến tám thành công lực mới có thể đánh bay kiếm của Lăng Phong.
Một tên "vô danh tiểu tử" mà có thể bức Ngọc Mãn Thiên sử dụng tám thành công lực, chống được được gần mười chiêu. Cái này mà lộ ra ngoài thì Lăng Phong hoàn toàn có thể vang danh thiên hạ
Có thể kịch đấu với đại cao thủ cấp bậc Kim ngọc của Ngọc gia qua gần năm mươi chiêu, lấy tuổi của Lăng Phong hiện nay mà nói, là một chuyện thật khó tin!
Nhưng điều này cũng không khiến Ngọc Mãn Thiên quá ngạc nhiên mà lão chính thức kinh dị chính là việc thiếu niên này sau khi thua bị đánh bay kiếm, trên mặt không hề lộ vẻ thất bại, tinh thần sa sút hay hưng phấn gì cả. Tất cả vẫn là một vẻ thản nhiên như cũ, tựa hồ vừa rồi không phải hắn bị người ta đánh bại vậy. Trừ dáng điệu nặng nề cùng với tiếng thở dốc với hai mắt đỏ rần biểu hiện của một hồi kịch chiến, thân thể hắn nhìn không khác một kẻ mới thong dong đi dự tiệc trở về vậy! Chỉ tính riêng khả năng tu dưỡng bậc này cũng khiến cho người khác phải phi thường bái phục rồi!
"Ta thất bại! Tam gia quả nhiên cao minh!" Lăng Phong đối mặt với Lăng Kiếm, khoanh tay đứng thẳng, thản nhiên nói.
Lăng Kiếm chau mày: "Bại trước hắn cũng không có gì lạ, ngươi đứng sang một bên, kế tiếp là ai?"
Lăng Phong dạ một tiếng, quay lại nhặt kiếm của mình rồi đi tới đứng cùng mấy huynh đệ, nhắm mắt vận công điều tức trong tư thế đứng thẳng!
Người thứ hai là Lăng Vân lúc này cũng đã rút trường kiếm cuốn lấy Ngọc Mãn Thiên rồi!
Quyển 3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...