Thuật dị dung thay đổi khuôn mặt đương nhiên là Diệp Thiên biết. Đối với người khác thì có thể coi là phức tạp nhưng đối với anh lại dễ như trở bàn tay.
Chẳng mấy chốc mà đã thấy cả đoàn người đã tới cửa vào lớn nhất của đại hội trên Đông Đảo.
Lúc này ở đây đã có rất nhiều người tề tụ về, bọn họ đều là những võ sĩ từ khắp nơi tới tham dự cuộc so tài.
Đã là một đại hội lớn tầm cỡ thế này, đương nhiên được tổ chức rất quy củ và nghiêm ngặt cho nên người vào đây đều phải qua cửa kiểm tra.
Những người phía Diệp Thiên không ngoại lệ. Bọn họ đi theo Mặc Trần Huy và những đệ tử của nhà họ Mặc tới đây.
Nếu không phải ở đây cấm không cho dùng điện thoại hay máy quay thì có lẽ những người tới đây lần đầu đã chụp ảnh để lưu lại rồi.
Khu tổ chức đại hội rất rộng rãi, bước chân vào đây, ai nấy đều choáng ngợp trước không gian sáng bừng nơi đây.
“Trong thời gian diễn ra đại hội chúng ta không được có bất cứ liên hệ nào với thế giới bên ngoài.”, Mặc Trần Huy lên tiếng nhắc nhở.
Hôm nay là ngày mọi người đến thăm quan, ngày mai mới chính thức diễn ra đại hội do vậy mà mọi người có thể đi lại tự do.
Ở đây là khu liên hợp, trong đó có cả khu nghỉ ngơi, khu bơi lội, tập bắn, thư viện, khu lên mạng, khu mua sắm, v…v cho nên mọi người có thể mắc sức thăm quan.
Diệp Thiên rất lâu rồi không bắn súng nên hiện giờ đương lúc nhàn rỗi, anh hỏi Mặc Trần Huy: “Mặc gia chủ, ông có hứng không? Chúng ta tới khu tập bắn nhé?”
Mặc Trần Huy nghe vậy thì tỏ ra hưởng ứng: “Được thôi”.
Chẳng mấy chốc, Mặc Trần Huy lại tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu Diệp, không ngờ cậu lại biết bắn súng?”
Diệp Thiên cười nói: “Trước đây tôi từng dùng súng”.
Đối với Mặc Trần Huy mà nói, Diệp Thiên không có thái độ phòng bị nhưng dù sao ông ta cũng có thân phận khá đặc biệt nên Diệp Thiên vẫn giữ lại những gì không nên nói.
Hai người cùng tới khu tập bắn và phát hiện nơi này có không ít người tới thăm quan. Xem ra khu này đối với võ sĩ mà nói lại rất có sức hấp dẫn.
“Bên kia còn một vị trí, chúng ta qua đó xem”, Diệp Thiên đảo mắt một lượt, rất may nhìn tới một vị trí trống.
Bọn họ tới đó, nhưng đương lúc chuẩn bị cầm súng lên thì phát hiện có một đoàn người từ xa đi tới.
“Chỗ này từ bao giờ đến lượt các người. Mau tránh ra, đây là địa bàn của anh Trịnh”, một giọng nói tôi độc vang lên.
Người nói là một tên thân hình béo mập, tên này cũng không biết là người ở đâu nhưng nói năng lại rất ngông cuồng.
“Anh Trịnh?”, Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy đám người kia rẽ làm hai bên, có một người bước ra.
Người này dáng người cao to, bộ dạng cao ngạo nhìn hai người phía Diệp Thiên.
“Tôi là Trịnh Khôn, hai vị, vui lòng nhường đường”, giọng nói của hắn nghe rất trầm.
Diệp Thiên nghe xong thì bật cười: “Cậu bạn, việc gì cũng phải có tuần tự trước sau, chúng tôi đến đây trước, không phải là thuộc về chúng tôi sao?”
Anh biết những người đến đây trông không hề có ý gì tốt đẹp nhưng vẫn nói năng lịch sự.
Có điều tên béo kia nghe vậy thì lại hắng giọng: “Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt? Anh Trịnh của chúng tôi thích gì thì không đến lượt loại như cậu được trả giá đâu”.
Ở bên lại có vài thên chêm vào: “Đúng vậy, tôi khuyên cậu tốt nhất mau tránh ra, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo”.
Mọi động tĩnh của bọn chúng đều kéo theo sự chú ý của những người xung quanh. Không ít người bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Anh Trịnh là ai mà lại hùng hổ thế?”
“Cậu không biết sao? Anh ta chính là nhân vật nổi danh ở phía Nam, nghe nói bước chân vào chiến đấu võ thuật, có đến cả hàng nghìn người phải bại trận dưới tay anh ta rồi”.
Nghe vậy, tên Trịnh Khôn kia nhếch miệng cười lạnh lùng, tỏ vẻ châm chọc Diệp Thiên, hắn nhìn Diệp Thiên như kẻ bề trên nhìn tôi tớ vậy.
Có điều Diệp Thiên thấy vậy thì lại không coi hắn ra gì: “Tôi tưởng anh giỏi giang lắm, hoá ra cũng chỉ đến vậy mà thôi”.
Diệp Thiên dứt lời, Trịnh Khôn tối sầm mặt lại: “Cái gì? Mày chán sống phải không?”
Những người xung quanh thấy Diệp Thiên nói vậy thì chợt tỏ ra kinh ngạc, bàn tán xôn xao
“Tiểu tử này ngông cuồng quá rồi đấy”.
“Đúng vậy, anh Trịnh là nhân vật thế nào, còn cậu ta là cái thá gì mà dám nói năng như thế chứ?”
Lúc này bọn họ nhìn Diệp Thiên như thể nhìn một kẻ ngu ngốc vậy, và rõ ràng ai cũng tập trung về phía này đợi xem trò hay.
Trịnh Khôn tức tối ra mặt nhưng có lẽ vì giữ thể diện nên hắn ta mới chưa hùng hổ xông lên đánh Diệp Thiên luôn.
Có người đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết rồi, hoá ra là gia chủ nhà họ Mặc chống lưng cho cậu ta à?”
“Ồ? Người này là Mặc Trần Huy sao?”
“Đúng là trẻ thật, không giống với trong tưởng tượng của tôi”.
- ------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...