Nhà họ Mặc.
Bên bờ biển, Diệp Thiên hiên ngang đứng nhìn. Bên cạnh anh, Diệp Vĩ bị trói chặt, trông là đủ thấy đau đớn lắm rồi.
Gió biển thổi tới, thổi bay vạt áo Diệp Thiên khiến anh có thêm vài phần khí thế khó nói thành lời.
“Diệp Thiên, tôi khuyên anh mau thả tôi ra. Lẽ nào anh thật sự muốn dựa vào sức của một mình mình mà đối đầu với cả nhà họ Diệp hay sao?”, Diệp Vĩ dù đã trở thành tù nhân nhưng khi đối mặt với diệp Thiên, mồm miệng hắn vẫn còn rất mau lẹ.
Diệp Thiên liếc hắn một cái: “Ồ, cậu cho rằng mấy lời sáo rỗng như thế có tác dụng với tôi sao? Thật nực cười”.”
“Anh…”, Diệp Vĩ tức tối nhưng đáng tiếc, ở trước mặt Diệp Thiên, hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Một lát sau, liền thấy một con thuyền đang lại gần, trên mũi thuyền còn có một người đàn ông đang đứng. Người này chính là bố của Diệp Vĩ, đồng thời cũng là trưởng lão của nhà họ Diệp – Diệp Thành Phong.
“Cuối cùng cũng đến rồi”, Diệp Thiên bật cười.
Chẳng mấy chốc mà con thuyền đã lại gần hơn, cảnh tượng bên bờ biển ập vào mắt Diệp Thành Phong.
Cho dù ông ta đã làm công tác chuẩn bị xong xuôi là hy sinh Diệp Vĩ nhưng Diệp Vĩ dù gì cũng là người nhà họ Diệp. Hiện giờ cảnh tượng này đối với ông ta mà nói chẳng khác gì sự sỉ nhục khôn tả.
Chỉ thấy Diệp Thành Phong nhếch miệng, khẽ giật lên. Ông ta tức giận, nói: “Diệp Thiên, xem ra mày khiến việc này đi xa rồi đấy”.
“Có đi xa cũng không bằng các ông”, Diệp Thiên đáp lại hết sức lạnh lùng.
Sâu thẳm trong lòng Diệp Thiên mang theo mối oán hận đối với nhà họ Diệp. Nếu thật sự nói về cảm giác nhớ nhung gì đó thì duy chỉ có thể nói về việc anh đang đi tìm bố mình mà thôi.
Ngoài việc đó ra thì cho dù nhà họ Diệp có diệt vong, anh cũng không có bất cứ cảm giác nào khác.
“Diệp Thiên, nể tình mày là người hà họ Diệp, tao cũng không muốn đối đầu với mày làm gì. Cho nên, chúng ta làm một vụ giao dịch, thế nào? Dùng năm bản đồ chiến đấu của mày đổi lấy tính mạng của người nhà họ Mặc?”
Không ngờ lúc này ông ta lại nói ra những lời như vậy. Nhưng thái độ của Diệp Thiên lại hết sức kiên quyết: “Giao dịch? Ông nghĩ rằng tôi sẽ giao dịch với ông sao?”
“Ha ha ha, tao biết mày muốn làm gì?”
“Mày muốn mời truyền nhân nhà họ Mặc giúp mày tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm phải không? Đáng tiếc, truyền nhân của nhà họ Mặc hiện giờ đang trong tay tao. Nếu mày không thực hiện vụ giao dịch này thì cái mạng cỏn con của bọn họ khó giữ rồi”, Diệp Thành Phong cười gian giảo.
Diệp Thiên cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trông ông ta lúc này lại tự tin đến vậy.
“Ông thật sự cho rằng thủ đoạn này có thể uy hiếp nổi tôi sao?”, Diệp Thiên cười nhạt.
Đôi mắt Diệp Thành Phong hơi nhoà đi. Trong chốc lát, Diệp Thiên đã tới trước mặt ông ta.
Cái gì?
Không ngờ Diệp Thiên lại thoắt ẩn thoắt hiện được như vậy. Chẳng mấy chốc đã tới trước mặt ông ta rồi.
Ngoài ra, trên người Diệp Thiên cũng phát ra luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng bủa vây lấy ông ta.
“Mày, mày muốn làm gì?”, Diệp Thành Phong run rẩy, một cảm giác sợ hãi mà trước nay ông ta chưa từng trải qua đột nhiên ập tới.
“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Diệp Thiên tung một đấm thật mạnh đánh về phía ông ta. “Tiêu diệt hết đám người các ông không phải là có thể cứu người nhà họ Mặc ra sao?”
“Mày…”, đối phương chợt sững sờ.
Trong chốc lát, một bóng hình lao vút lên, ép về phía Diệp Thiên.
Cả hai người đối kháng trực diện, vang lên những âm thanh đánh đấm rất mạnh bạo, đến mức mà cả hai liên tiếp lùi lại sau, suýt chút nữa thì ngã lao xuống biển.
Cũng may Diệp Thiên di chuyển nhanh chóng không khác gì mũi tên, kịp thời vững chân trên bờ. Ngoài ra, anh cũng trông thấy người vừa ra tay cũng đã đáp xuống bờ và đang đứng đối diện với mình.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Chỉ một ánh mắt, Diệp Thiên có thể nhận ra được sự tôi độc, bất thiện của đối phương.
Ngoài người này ra thì đã có thêm gần trăm người cùng xông lên bờ biển. Mỗi người bọn họ đều là cao thủ với cảnh giới tầng thứ chín, thứ mười.
Hơn một trăm người, cũng có nghĩa là hơn một trăm tông sư.
Đối với người thường mà nói thì đó là những đối thủ vô cùng mạnh. Xem ra vì để đối phó với mình mà Diệp Thành Phong đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Đối thủ không chỉ là người nhà họ Diệp. Có lẽ là những cao thủ mà nhà họ Diệp mời tới. Nhưng dù thế nào thì những người này đã đến, vậy thì anh cũng không phải khách khí với bọn họ làm gì.
Cho dù đối phương có thế nào thì chỉ cần tìm tới tận cửa, Diệp Thiên cũng sẽ không chối từ.
“U Hồn Hội, giết nó cho ta”, Diệp Thành Phong đứng trên con thuyền cách đó không xa hét lên ra lệnh.
Sau hiệu lệnh của ông ta, đám người này xông lên như nước thuỷ triều lên. Cái gọi là U Hồn Hội chính là một tổ chức trong thế giới ngầm chuyên giết người.
Số tiền phải bỏ ra để thuê bọn họ rất nhiều. Còn câu nói vừa rồi của Diệp Thành Phong lại không khác gì cơn mưa tiền khiến cho bọn họ có động lực hơn hẳn. Mục đích chính là đối phó với Diệp Thiên.
Giết!
Cả đám người cùng hô hào. Hơn một trăm tên xông tới phía Diệp Thiên.
“Muốn chết thì đến đi”, Diệp Thiên không hề do dự, anh vừa ra tay là đã ra những chiêu sát phạt quyết đoán.
Diệp Thiên bước ra, bàn tay vận nội công và tung đòn liên tiếp về phía đối phương.
Hai bên đánh nhau, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, một thành viên trong U Hồn Hội bay thẳng ra ngoài.
Sức chiến đấu của Diệp Thiên thế nào, sao chúng có thể so sánh được? Đối diện với kẻ địch vừa đông lại hung hãn như vậy, anh thậm chí còn không hề cau mày.
Đối với anh mà nói, việc tiêu diệt đám người này chẳng qua cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Cái gì? Sao có thể?”
“Rõ ràng là võ sĩ tầng thứ mười”, Diệp Thành Phong tỏ vẻ khó tin. Ông ta biết Diệp Thiên rất mạnh cho nên vì nắm chắc phần thắng, ông ta đã tìm không ít võ sĩ tầng thứ mười đến.
Nhưng bây giờ sức mạnh mà Diệp Thiên thể hiện lại vượt xa mọi tính toán của ông ta.
Lẽ nào, thực lực của Diệp Thiên còn mạnh hơn cả võ sĩ tầng thứ mười?
Diệp Thành Phong run sợ.
“Chết”, không nhiều lời. Diệp Thiên cứ thế tung đòn liên tiếp.
Và uy lực của đòn đánh này có thể nói là đủ sức phá núi xẻ rừng. Luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra, cứ thế quét sạch đám người.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên. Ai nấy đều hết sức kinh ngạc. Cho dù là những võ sĩ rất mạnh, dùng toàn bộ sức lực cũng không địch lại nổi.
Nhưng đáng tiếc rằng bọn họ căn bản không phải đối thủ của Diệp Thiên. Giây phút này, chẳng kẻ nào còn cơ hội sống sót.
“Cứu với”, thế nhưng đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên.
Giải quyết xong đám người, Diệp Thiên chợt thấy chột dạ. Anh đảo mắt nhìn một vòng và liền phát hiện tiếng thét đó xuất phát từ phía Long Thi Thanh.
Không biết Diệp Thành Phong lên bờ từ bao giờ. Trong tay ông ta đã có thêm thanh kiếm sắc kề cổ Long Thi Thanh.
Lăng Thiên Chiến Thần
- ------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...