“Nếu anh Diệp muốn tìm tới nhà họ Mặc thì giờ vẫn chưa phải lúc phù hợp. Ngược lại rất có thể chuốc thêm họa vào thân”, Vương Thiên Hoa khuyên giải.
“Hừm”, thế nhưng Diệp Thiên lại cười hết sức điềm tĩnh. “Cảm ơn cậu Vương nhắc nhở, thế nhưng lần này tôi nhất định phải tới đó”.
“Đúng vậy, đã đến đây rồi thì chúng ta đương nhiên không thể bỏ giữa chừng được”, Long Thi Thanh cũng gật đầu.
“Ừm. Nếu như vậy thì hai người có thể thế này…”, Viên Thiên Hoa nhìn xung quanh một lượt, quả quyết không ai chú ý đến thì mới ghé sát tai bọn họ, hạ giọng nói.
“Thế này cũng được?”, Long Thi Thanh ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, có gì mà không được chứ?”, Viên Thiên Hoa cười đáp.
“Vậy thì cảm ơn cậu nhé”, Diệp Thiên chắp tay nói cảm ơn.
Đã có cách rồi thì bây giờ bọn họ đương nhiên cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Chào tạm biệt Vương Thiên Hoa, cả hai người đi về phía nhà họ Mặc. Chỉ có điều, Vương Thiên Hoa ở đằng sau họ lại để lộ ra nét mặt hết sức phức tạp.
…..
“Diệp Thiên, anh cho rằng chúng ta có thể thuận lợi tìm tới được nhà họ Mặ không?”, Long Thi Thanh hỏi.
“Lẽ nào em không tin vào anh Vương đó?”, Diệp Thiên hỏi lại.
“Không, không, không, nhưng trong lòng em có cảm giác bất an. Hình như, hình như em cảm nhận được có gì đó sẽ xảy ra”, Long Thi Thanh nói với giọng bất lực.
“Vậy sao? Cho dù là gặp phải chuyện gì thì cứ đến rồi biết thôi”, Diệp Thiên không mấy bận tâm.
Cũng đúng, thực lực của anh mạnh như vậy, đương nhiên sẽ không để ý tới những điều này.
Đương lúc mải suy nghĩ, đã thấy Diệp Thiên đi ra ngoài cách mình rất xa rồi. Long Thi Thanh vội đuổi theo.
Đại bản doanh của nhà họ Mặc không nằm ở hòn đảo chính ở Đông Đảo mà nằm ở một hòn đảo nhỏ cách Đông Đảo không quá xa.
Đông Đảo chỉ là cái tên gọi chung thôi.
Ngoài diện tích của hòn đảo chính rộng lớn nhất ra thì Đông Đảo còn có mười mấy đảo lớn nhỏ khác nhau, trong đó hòn đảo lớn nhất chính là nơi nhà họ Mặc sinh sống.
Theo lý mà nói, nếu không có sự cho phép của nhà họ Mặc thì người ngoài không được phép vào đó. Vì vậy, bọn họ tới bên cảng khẩu rồi cứ thế tìm tới một người đàn ông ở đây.
“Các người nhanh tay lên, mau vận chuyển hết hàng lên thuyền cho tôi”, người đàn ông đang chỉ huy rất nhiều công nhân.
“Xin chào, chúng tôi muốn tới gặp nhà họ Mặc”, Diệp Thiên đi tới, nói thẳng.
“Nhà họ Mặc?”, người đàn ông dừng tay. “Lẽ nào mấy người không biết nếu không có lời mời của nhà họ Mặc thì ai cũng không được phép vào đảo sao?”, ông ta nói với giọng chất vấn.
“Nhưng tôi có thể giúp nhà họ Mặc hoá giải những nguy cơ mà họ gặp phải”, Diệp Thiên nói tiếp.
Người đàn ông nghe vậy thì quay người làm tiếp việc của mình. Rõ ràng, ông ta không định lãng phí thời gian của mình.
Nhưng nghe Diệp Thiên nói vậy, ông ta vẫn thấy hơi rùng mình. Cánh tay vừa giơ lên hãy còn khựng lại giữa không trung. Chỉ nghe ông ta nói: “Cậu…thật sự có thể giúp nhà họ Mặc sao?”
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên đáp lại không chút do dự.
Suy nghĩ một hồi, ông ta mới lên tiếng: “Đã vậy thì hai người theo tôi”, nói rồi ông ta dẫn hai người phía Diệp Thiên lên một con thuyền. Ông ta cũng không nói gì thêm, cứ thế điều khiển con thuyền đi về phía hòn đảo cách đó không xa.
Trên cả đoạn đường, ông ta không nói năng gì.
Ông ta đứng vững ở mũi thuyền. Gió biển thổi tới, thổi bạt vạt áo ông ta càng khiến ông ta cảm thấy tỉnh táo hơn.
“Cậu bạn này, cậu chắc chắn giúp được nhà họ Mặc chứ?”, ông ta quay người lại nhìn Diệp Thiên như muốn xác nhận lại lần nữa.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên điềm tĩnh đáp lời.
Thế nhưng khi nhìn người đàn ông, Diệp Thiên nhận ra rằng trong ánh mắt ông ta hãy còn run run. Đôi mắt đó lại mang theo ánh nhìn sắc lạnh nghiêm nghị. Khi hai người nhìn nhau, anh thậm chí còn thấy được sự hoang mang trong nét mặt ông ta.
“Chú à, chúng ta không phải tới nhà họ Mặc sao?”, Long Thi Thanh nhìn xung quanh, phát hiện ra con thuyền đi không đúng hướng.
Người đàn ông không trả lời.
Long Thi Thanh lại hỏi tiếp nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
“Cẩn thận”, đột nhiên Diệp Thiên lao như tên bay về phía trước, kéo Long Thi Thanh về phía sau mình.
Vì người đàn ông kia bất ngờ rút con dao găm ở hông ra, chĩa về phía Long Thi Thanh.
Roẹt!
Vẫn là Diệp Thiên nhanh tay. Anh lập tức giúp Long Thi Thanh gạt đi nhát chém này.
Giỏi lắm… . truyện kiếm hiệp hay
Diệp Thiên thầm nhủ.
Long Thi Thanh tái mét mặt: “Rốt cục có chuyện gì vậy chứ?”
Diệp Thiên lạnh lùng cười đáp: “Vì người này căn bản không phải là người nhà họ Mặc”.
“Cái gì?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
Người đàn ông đó bị Diệp Thiên khống chế một tay, nhưng tay còn lại của ông ta lại không hề để thảnh thơi.
Roẹt!
Lại một ánh sáng sắc lạnh vút qua. Con dao thứ hai được rút ra, đâm về phía Diệp Thiên.
“Dám giở trò trước mặt tôi à?”.
Diệp Thiên không nhiều lời, anh tung một đạp về phía bụng của người đàn ông kia.
Ông ta kêu lên thất thanh, mắt trợn trừng, thân hình lảo đảo bay ra ngoài, ngã văng vào mạn thuyền.
Bịch!
Con thuyền chòng chành.
Người đàn ông như bao cát nặng, ngã vật ra và không còn sức đứng dậy nữa.
“Mày, mày…”, ông ta lẩm bẩm.
Thế nhưung ông ta chỉ nhìn thấy không biết bao nhiêu máu tươi ứa ra.
“Người này không phải người nhà họ Mặc? Vậy ông ta là…?”, Long Thi Thanh định thần trở lại.
Diệp Thiên lôi tay áo đối phương và phát hiện trên tay trái ông ta xăm hình đầu lâu.
“Bạch Cốt Hội…”
Xem ra mọi thứ đã tỏ tường.
Long Thi Thanh hoang mang: “Diệp Thiên, người nhà họ Mặc có phải là gặp nạn khó lường rồi không?”
Lúc này, Diệp Thiên mới điều chuyển phương hướng, lái con thuyền đi về phía hòn đảo nhà họ Mặc.
Dần dần, cả hai người đi tới gần hòn đảo hơn.
Trên đảo, cây cối rất rậm nhưng Diệp Thiên thấy rằng đây lại chính là một nơi nguy cơ giết chóc rất cao.
“Anh không biết, nhưng có một điểm có thể khẳng định rằng, tiếp theo chúng ta phải đối mặt với một mối hoạ vô cùng lớn”, nói rồi, anh nhìn sang Long Thi Thanh. “Hay là giờ anh đưa em quay về?”
“Em không về”, Long Thi Thanh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên kiên định. “Anh đi đâu em theo đấy”.
“Em không sợ sao?”
“Có gì mà sợ. Anh không biết trong tay em có bao nhiêu thứ hay ho đâu. Võ sĩ tầng thứ chín bình thường cũng không phải là đối thủ của em”, Long Thi Thanh vỗ ngực nói.
Cũng đúng. Diệp Thiên bật cười. Nha đầu này lanh lợi thông minh, còn tự chế ra chiếc xe bay. Ai mà biết được trong tay cô bé có những thứ đồ chơi kỳ quái gì chứ?
“Đã vậy thì em chú ý an toàn. Nếu như lát nữa đánh nhau thật thì chưa chắc anh đã tới kịp để cứu em đâu”.
“Anh yên tâm, em nhanh lắm”.
Cả hai người cứ thế nói chuyện mà tới bến cảng lúc nào không hay.
Hòn đảo này không lớn bằng hòn đảo chính nhưng diện tích không phải là nhỏ. Dù sao cũng là một hòn đảo riêng nên quy mô chắc chắn không thể bằng hòn đảo chính được.
Có điều lúc này trên đảo lại không có lấy bóng người. Bầu không khí thậm chí còn mang mùi máu tươi.
- ------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...