“Mày, mày còn chưa chết?”, Trương Linh Phóng trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt.
Người đó không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.
Từ sau khi ông ta bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi, kể cả ông ta ăn hay ngủ, trong đầu cũng chỉ toàn hình ảnh của Diệp Thiên. Ông ta ôm nỗi hận thấu xương tuỷ.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc ông ta chỉ muốn giết chết kẻ thù của mình. Nếu không phải Diệp Thiên huỷ đi tu vi của ông ta thì bây giờ ông ta cũng sẽ không nhếch nhác như vậy, thậm chí không biết bao giờ sẽ chết.
Tất cả, tất cả mọi thứ đều là do Diệp Thiên gây ra cho nên lúc này khi thấy Diệp Thiên còn sống, Trương Linh Phóng suýt chút nữa thì phun ra cả máu.
“Ông mong tôi chết lắm à?”
Diệp Thiên bật cười đi tới trước mặt Trương Linh Phóng. Anh cúi đầu nhìn đối phương, nói: “Ông chưa bao giờ từng nghĩ tới tại sao mình lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay sao?”
“Tao nói cho mày biết, tao đã hận mày tới tận xương tuỷ, chỉ hận không thể ăn thịt mày, uống máu mày. Bây giờ cho dù mày có nói gì thì tao cũng không nghe đâu”.
Nói xong, ông ta dứt khoát nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng muốn chết.
Mặc dù trong lòng ông ta không mong muốn như vậy nhưng khi thấy kẻ thù còn sống, thậm chí lại không hề thương tổn gì mà đứng trước mặt ông ta sừng sững như thế, ông tha thật sự rơi vào tuyệt vọng.
Lúc này một bên thực lực dồi dào, một bên thì như ngọn đèn hắt hiu trước gió, về cơ bản có thể tuyên bố báo thù trong vô vọng cho nên lúc này trong lòng Trương Linh Phóng chỉ muốn chết đi cho rồi.
Chết sớm thì đầu thai sớm.
Nếu kiếp sau còn cơ hội, ông ta nhất định sẽ báo thù rửa hận.
“Tôi có thể khiến ông khôi phục lại tu vi”, đột nhiên Diệp Thiên lên tiếng.
Vốn dĩ Trương Linh Phóng đã dứt khoát coi những lời Diệp Thiên là mây bay gió thoảng nhưng khi nghe vậy, ông ta lập tức ngây người.
Ông ta mở to mắt, nhưng ngay sau đó lại lẩm bẩm: “Từ cổ tới kim, chỉ cần là võ sĩ bị huỷ đi tu vi thì không một ai có thể khôi phục lại. Bây giờ mày lại bảo với tao mày có thể khôi phục tu vi cho tao sao? Đúng là nực cười”.
Diệp Thiên không nói nhiều. Anh giơ tay ra, sau đó dưới con mắt chất đầy thù hận của Trương Linh Phóng, anh chậm rãi điểm vào phần trán của đối phương chỉ bằng một ngón tay.
Trương Linh Phóng còn tưởng rằng Diệp Thiên muốn giết mình nên ông ta thở phào nhẹ nhõm. Ông ta không có dũng khí tự sát, lại trở thành bộ dạng sống dở chết dở thế này, bị Diệp Thiên giết chết nói không chừng sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều.
Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn muốn sống, vẫn còn thương yêu cuộc đời này, thế nhưng mọi thứ bây giờ đã xa rồi.
Diệp Thiên chỉ điểm vào giữa hai đầu lông mày của Trương Linh Phóng nhưng không khiến ông ta cảm thấy đau đớn mà ngược lại, một luồng khí tức ấm nồng toát ra, cứ thế thâm nhập vào cơ thể Trương Linh Phóng.
“Không hổ là người có thể sống sót dưới Thuỷ Tổ Kiếm, thực lực quả nhiên mạnh kinh người. Đến việc giết người cũng không khiến người ta cảm thấy đau đớn”.
“Luồng khí ấm nóng đó có lẽ chính là máu của mình?”, Trương Linh Phóng tự nhủ.
Chỉ trong một giây, hai giây…
Thời gian chầm chậm trôi đi, Trương Linh Phóng vẫn tỉnh táo, thậm chí càng lúc càng tỉnh hơn.
Đến cơ thể yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ vật thì lại dần dần dồi dào sức lực, còn phần kinh mạch bị phế bỏ không thể dùng đến thì lúc này lại như cây cối sau cơn mưa xuân căng tràn sức sống.
“Ừm?”, Trương Linh Phóng đột nhiên mở to mắt, mặt ông ta kinh ngạc thấy rõ và không sao tin nổi.
“Không, không thể nào”.
Ông ta ngỡ ngàng, giọng nói tỏ vẻ khó tin: “Thực lực của mình… đang khôi phục!”
Võ sĩ tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Cho tới khi thực lực khôi phục về tầng thứ sáu thì mới dừng lại và lúc này Diệp Thiên mới thu tay về.
Sau đó, trước sự hoang mang và ngỡ ngàng của Trương Linh Phóng, Diệp Thiên mới chậm rãi lên tiếng: “Giờ ông tin tôi có thể khôi phục lại vu vi cho ông chưa?”
Trương Linh Phóng định thần trở lại, lắp bắp nói: “Mày, sao mày có thể làm được?”
Diệp Thiên khoát tay: “Cái này thì ông không cần phải biết. Bây giờ việc ông cần làm là tôi hỏi gì ông đều phải trả lời. Nếu như ông trả lời khiến tôi hài lòng thì tôi tiếp tục khôi phục tu vi cho ông, cho tới khi tu vi của ông hoàn toàn được khôi phục”.
“Có thể khôi phục hoàn toàn không?”, Trương Linh Phóng lại một lần nữa kinh ngạc. Ông ta có cảm giác tê tê toàn thân.
Vừa rồi khi Diệp Thiên thu tay về, ông ta đã khôi phục lên tới tầng thứ sáu cho nên ông ta còn cho rằng Diệp Thiên chỉ có thể làm tới mức này.
Nhưng kể cả là khôi phục thực lực tới tầng thứ sáu thì cũng đã đủ khiến Trương Linh Phóng vui mừng khôn tả rồi.
Thực lực bị huỷ, tu vi bị huỷ có thể được khôi phục sao? Đây chính là điều mà từ trước đến nay Trương Linh Phóng chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới vì trong tất cả ghi chép liên quan về võ sĩ, thậm chí là trong truyền tuyết thì võ sĩ bị tàn phế chưa bao giờ có ai có thể khôi phục lại tu vi cả.
Nếu không phải lúc này chính bản thân ông ta được trải nghiệm thì ông ta tuyệt đối không bao giờ tin. Đây rõ ràng là vô lý nhưng hiện giờ nó lại xảy ra rất chân thực.
Trương Linh Phóng chỉ biết kinh ngạc. Thế nhưng ông ta cũng là người hiểu sâu rộng nên rất nhanh đã kìm nén lại mọi sự kích động của bản thân và nhìn Diệp Thiên, nói: “Mày muốn biết gì?”
Thấy Trương Linh Phóng đã bình tĩnh trở lại, Diệp Thiên mới lên tiếng: “Ngày tiệc mừng thọ ông cố Chu, Bắc Thiên Các không có thành viên cốt cán tới tham gia, tại sao lại là ông tới?”
“Còn Sơn Hà Lệnh, với thực lực của Bắc Thiên Các, sớm đã mạnh nhất Bắc Cương, tại sao lại để ông tới nhà họ Chu cướp?”, Diệp Thiên hỏi hai câu. Đây không phải là hai vấn đề quan trọng lắm nhưng Diệp Thiên lại tò mò hai chuyện này.
Cho dù trước đó hay bây giờ thì thực lực mà Bắc Thiên Các phô bày ra cũng đủ để xưng vương xưng bá ở đất Bắc Cương này.
Chỉ cần Bắc Thiên Các muốn, thậm chí có thể có vô số gia tộc và thế lực theo họ và nghe theo lời Bắc Thiên Các cho nên đột nhiên cử Trương Linh Phóng tới nhà họ Chu lại có đôi chút kỳ lạ.
Dù gì thì Sơn Hà Lệnh đối với Bắc Thiên Các mà nói là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vả lại bọn họ chỉ cử một mình Trương Linh Phóng đi.
Mặc dù lúc đó thực lực của Trương Linh Phóng vào tầng thứ chín, còn là kiếm tu nhưng thực lực của ông ta không thể nào là người mạnh nhất được vì dù gì thì ông cố Chu cũng đạt tầng thứ mười.
Trương Linh Phóng có mạnh thế nào cũng không thể là đối thủ của ông cố Chu.
“Đây chính là nhiệm vụ đặc biệt mà Các Chủ Bắc Thiên Các giao cho tôi”.
Trương Linh Phóng nghe Diệp Thiên hỏi vậy thì lập tức trả lời: “Nhiệm vụ chính mà ông ta giao cho tôi thực ra không phải là đoạt lấy Sơn Hà Lệnh mà là kích động nhà họ Chu, kích động tất cả mọi người tham gia buổi yến tiệc mừng thọ ông cố Chu, khiến mọi người đều xảy ra mâu thuẫn”.
“Nếu có thể làm chia rẽ nhà họ Chu thì lại là một việc vô cùng tốt”.
“Chỉ là không may gặp phải…”
Nói tới cuối, ông ta nhìn Diệp Thiên. Thực ra nếu không phải là Diệp Thiên thì lúc đó nhà họ Chu chắc chắn rơi vào thế bí và cục diện cũng sẽ rất hỗn loạn, chí ít thì Thiên Khải có thể làm loạn cục diện lúc đó.
- ------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...