Lăng Thiên Chiến Thần

“Tôi, tôi cũng không rõ…”

Ông cố Chu tự nhủ, mặt ông vẫn còn kinh ngạc và nở nụ cười bất lực.

Mặc dù ông hiểu biết về Diệp Thiên hơn La Hằng một chút nhưng cũng chỉ biết thêm một thân phận khác của Diệp Thiên thôi, còn ngoài ra ông không biết thêm gì khác, đặc biệt là về thực lực của Diệp Thiên.

Mỗi lần khi ông ta cho rằng Diệp Thiên nằm ở cảnh giới này thì Diệp Thiên lại luôn khiến ông ta bất ngờ.

Ban đầu, ông ta cho rằng Diệp Thiên là võ sĩ tầng thứ mười bình thường thì sau đó ông ta lại cho rằng anh đạt tầng Đỉnh Phong thứ mười, còn bây giờ, Diệp Thiên trong mắt ông ta đã trở thành một vị thần rồi.

Can bản không có cảnh giới gì cả vì thần thì không có cảnh giới mà căn bản là vô địch.

“Ha ha ha…”

Đúng lúc này ở một bên phát ra tiếng cười lớn, mấy người định thần trở lại dõi mắt nhìn, sau đó bọn họ trông thấy phần cằm dưới của Trương Linh Phóng đã hồi phục và ông ta có thể phát ra âm thanh bình thường.

“Ông cười cái gì?”, La Hằng cau mày, lạnh lùng nói: “Đợi Diệp Thiên giải quyết xong Triệu Sóc thì tới lượt ông”.

Bọn họ sẽ không giết Trương Linh Phóng một cách dễ dàng được vì mọi chuyện xảy ra ở đây đều xuất phát từ ông ta nên mới có tàn cục thế này. Nơi này không khác gì địa ngục trần gian.

Nếu như giết chết đối phương luôn thì lại dễ dàng với ông ta quá.

Bây giờ đợi Diệp Thiên quay lại và xử lý Trương Linh Phóng.

“Tôi cười vì các ông quá ngây thơ”, Trương Linh Phóng không sợ chết nữa, lúc này có gì thì ông ta nói ra hết: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm không đơn giản như các ông nghĩ đâu”.

“Tôi có thể dám chắc không ai có thể chống lại một nhát kiếm từ nó cả”.

“Mặc dù thực lực của tên họ Diệp đó rất mạnh, thâm sâu khó dò nhưng Thuỷ Tổ Kiếm là vật được Thuỷ Tổ để lại trong truyền thuyết, là vật mà võ sĩ bình thường có thể dùng máu thịt để chống lại sao?”

“Cho nên các ông chết chắc rồi”, Trương Linh Phóng tự tin nói.


Ông ta là người đã từng dùng Thuỷ Tổ Kiếm nên có quyền phát ngôn. Cho dù một đòn vừa rồi của Diệp Thiên có thể khiến bức tường kiên cố kia sụp đổ nhưng đối với người có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay thì lại là việc quá đơn giản.

“Hừ, tôi cho rằng ông lại quá ngây thơ đấy”, La Hằng không đồng tình với Trương Linh Phóng mà phản bác lại.

“Thuỷ Tổ Kiếm là vũ khí, là vật ngoài thân chứ đừng nói tới một người không phải kiếm tu như Triệu Sóc cho nên uy lực có thể phát huy cũng chỉ đến mức như vừa rồi thôi”.

Trương Linh Phóng gằn giọng: “Tôi đã dùng Thuỷ Tổ Kiếm nên bây giờ có thể khẳng định chắc chắn với các ông, Triệu Sóc căn bản chưa dùng hết sức”.

“Cái gì?”, mấy người nghe xong thì biến sắc.

Triệu Sóc chưa dùng hết sức?

Nhưng uy lực trước đó của thanh kiếm quá khủng khiếp, suýt chút nữa đã huỷ hoại luôn cả mê cung này rồi. Nếu như dùng hết sức thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Mấy người không dám tưởng tượng.

Hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên trợn tròn mắt rồi vội nói: “Chúng tôi đi báo cho anh Diệp ra khỏi mê cung này rồi hãy tính”.

“Đúng, mau đi tìm cậu Diệp”, La Hằng và ông cố Chu phản ứng lại.

Sau đó ông cố Chu đỡ La Hằng, cả bốn người lập tức đi qua vách tường vừa bị đánh sập kia tới một con đường khác.

“Hừ, các người sẽ chết hết”.

Trương Linh Phóng nhìn bóng mấy người kia rời đi, thều thào nói: “Uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm không phải như các người tưởng tượng đâu, lại có thêm thực lực tầng thứ mười của Triệu Sóc thì toàn bộ người trong mê cung này và những người tham gia đại hội Bắc Thiên Các đều phải chết…”

…….

Tường bị đánh sập nên mấy con đường lúc này nối thông nhau. Có điều chuyện xảy ra tiếp theo không hề vui vẻ mà lại rất khủng khiếp.

Một bóng người tay cầm cổ kiếm như quỷ thần giáng thế, mỗi nơi người này đi qua đều chỉ để lại thây xác.

“Mau chạy”.

“Đây… đây là ai? Sao lại có thực lực mạnh như vậy?”

“Hình như là Thất Trưởng Lão Triệu Sóc của Bắc Thiên Các”.

“Một Thất Trưởng Lão mà mạnh vậy sao?”

“Không đúng, tôi biết Triệu Sóc. Trước đây thực lực của ông ta là tầng thứ chín, kể cả lên tầng thứ mười thì cũng không thể mạnh như vậy”.

“Thanh kiếm kia, là thanh kiếm kia”.

Mọi người kinh ngạc, bầu không khí đáng sợ bao trùm khắp mê cung. Tất cả mọi người đều hoang mang, như đám ruồi nhặng chạy loạn tứ phía.

Chẳng còn cách nào khác vì Triệu Sóc khi cầm kiếm quá mạnh. Cho dù bọn họ có liên thủ lại với nhau cũng chỉ như đàn kiến thôi, có muốn làm gì hơn cũng không thể.

Đánh cũng không lại thì chỉ còn nước chạy.

Nhưng phía trước và phía sau của mê cung đều đã bị đóng chặt, căn bản không biết thoát thân ra đường nào, biết chạy về đâu?


“Triệu Sóc là Trưởng Lão của Bắc Thiên Các, tại sao lại giết chúng ta?”

“Lẽ nào là âm mưu của Bắc Thiên Các?”

“Không được, phải sống”.

Mọi người cố gắng thoát thân, cố gắng để có thể sống được. Nhưng có nghĩ thế nào thì bọn họ cũng không thể nào hiểu nổi một Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở mê cung này và còn đại khai sát giới.

“Bỏ chạy cũng không phải là cách, các võ sĩ tầng thứ chín nên tập hợp lại tiêu diệt ác ma trước mặt”.

Có một ông già đứng ra hô hào.

Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười.

Rất nhanh chóng đã có người hưởng ứng: “Liên kết lại”.

Người này cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Cả hai người lên tiếng lập tức khiến cho những người đang tụ tập chuẩn bị bỏ chạy có thêm hy vọng mới.

Trước đó mọi người cùng liên kết lại để phản kháng nhưng không có võ sĩ tầng thứ mười. Bây giờ có hai võ sĩ tầng thứ mười rồi, lại thêm bao nhiêu người nữa thì có hy vọng có thể xử lý được Triệu Sóc.

Thế là cả đám người bắt đầu hưởng ứng.

“Liên kết lại”.

“Liên kết lại”.

“Chúng ta phải kết hợp lại với nhau mới sống sót được”.

“Tôi là võ sĩ tầng thứ chín, tôi tham gia”.

“Giết Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các”.

Mọi người đồng loạt hưởng hứng. Hiện giờ đã có mười mấy con đường thông nhau, có tới hơn trăm người tụ tập lại.

Trong chốc lát, mọi người đang trong trạng thái tuyệt vọng thì đột nhiên lại được thắp lên hy vọng.

Đúng lúc này, một luồng kiếm khí được vung ra khiến bức tường cạnh đó đổ sập.


Uy lực của kiếm khí này khiến người ta phải kinh ngạc.

“Xông lên”.

“Lên”.

Thế nhưng mọi người đều biết rằng lúc này không phải là lúc để chần chừ. Hai võ sĩ tầng thứ mười xông lên trước dẫn đầu.

Võ sĩ tầng thứ mười rất mạnh, rất mạnh.

Những người có thể đạt tới tầng thứ mười thì không ai là bình thường cả, trong đó còn có một người là kiếm tu.

Người này tay cầm trường kiếm vung lên trời cao. Luồng kiếm khí chém ra mặc dù không bằng Triệu Sóc nhưng uy lực lại không hề vừa.

“Mạnh quá”.

“Có hy vọng rồi”.

“Hai vị tiền bối xử lý người này. Sau khi ra ngoài chúng tôi sẽ tham gia vào môn phái của hai vị”.

Mọi người nhìn hai võ sĩ tầng thứ mười ra tay thì đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.

Lúc này, một bóng người đã đứng đối diện với bọn họ.

Chính là Triệu Sóc.

“Ha ha, hoá ra nơi này lại tụ tập đông người như vậy”, Triệu Sóc bật cười điên cuồng, sau đó từ từ giơ kiếm lên.

- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận