Lăng Thiên Chiến Thần

“Nhà Vu Lâm Trịnh?”

Diệp Thiên bật cười, đáp: “Ông yên tâm đi. Các thế lực tham gia đại hội Bắc Thiên Các lần này chẳng có mấy thế lực có thể sống sót mà ra khỏi đây đâu.”

“Cậu có ý gì?” La Hằng lặng người.

Giọng hai người rất nhỏ, lại thêm bọn họ đều hạ giọng cho nên người ngoài không nghe thấy được.

Diệp Thiên chỉ nói: “La Minh Chủ trượng nghĩa vì người nên nổi danh khắp nơi. Sau này đi theo tôi, nói không chừng những người này của ông còn có cơ hội được sống.”

“Cái này…” La Hằng đơ người. Ông ta không hiểu Diệp Thiên có ý gì.

Diệp Thiên cũng không giải thích gì thêm vì tình hình trước mắt chỉ là sự phỏng đoán của riêng anh.

Vấn đề núi lửa có lẽ là bất ngờ. Núi lửa bình thường đột nhiên lại biến thành Cửu Mệnh Hoả Sơn.

Còn đoạn cầu thang bị sập cũng như tiếng nổ lúc trước đều là do người khác gây ra. Vì trong không khí còn có mùi thuốc nổ.

Không cần phải bàn cãi thêm.

Diệp Thiên đi tới trước mặt mọi người sau đó vung dây sắt ra nói: “Một lần năm người bám lấy dây sắt.”

“Vâng, vâng…”

Cả đám người không ai tranh giành với ai, rất trật tự nắm chặt lấy đoạn dây sắt.

Phía này có tổng cộng mười mấy người.


Sau khi năm người bám chặt lấy dây sắt, Diệp Thiên mới vung tay đưa năm người qua bên đối diện.

Còn phía La Hằng, sau khi kẹp chặt một người thì ông ta đang chuẩn bị vọt người nhảy qua bên kia.

Đúng lúc thấy cảnh này, trong lòng ông ta kinh ngạc mãi không thôi, thậm chí ông ta còn kinh ngạc hơn người khác.

Vì ông ta là võ sĩ tầng thứ mười. Vừa rồi những gì mà Diệp Thiên vừa làm, cho dù ông ta có cố thế nào đi nữa thì cũng không thể làm như Diệp Thiên được. Diệp Thiên thực sự quá lợi hại.

“Lẽ nào là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười? Hoặc là… là sự tồn tại vượt qua tầng Đỉnh Phong thứ mười?”

La Hằng nghĩ mãi không thôi. Nhưng ông ta vẫn không dừng người lại mà đã đưa được một người qua bên kia.

Hai lần đi lại là có thể đưa được một người qua.

Chủ yếu đều nhờ cả vào Diệp Thiên. Mỗi lần vung dây sắt là có thể đưa được năm người qua và còn rất nhanh chóng.

“Các người dám giết tôi, nhà họ Vu Lâm Trịnh tôi sẽ xử lý các người.”

Thiếu gia nhà họ Trịnh hét lớn. Dõi mắt nhìn theo thì phát hiện ra thiếu gia nhà họ Trịnh vốn dĩ ăn mặc chau chuốt thì lúc này toàn thân bám đầy bụi, trên mặt còn có vết thương.

Trông lôi thôi nhếch nhác vô cùng.

Vả lại hắn bị thương cũng rất nặng. Phía dưới chân còn có cả vũng máu. Giờ hắn đang phải dựa vào tường thở dốc, bộ dạng ngoài mạnh trong yếu.

Nhưng đôi chân run rẩy của hắn và tâm trạng hắn lại căng thẳng thấy rõ.

Đột nhiên nghe thấy đối phương xưng thân phận, hai cô gái lập tức dừng hành động của mình lại rồi quay đầu nhìn về phía Minh Chủ La Hằng.

Dù gì thì bọn họ cũng là thành viên của Bắc Cương Minh. Nếu như đắc tội với nhân vật lớn thì cuối cùng người gặp đen đủi không chỉ có hai người bọn họ mà còn liên luỵ tới cả Bắc Cương Minh nữa.

La Hằng nhìn về phía Diệp Thiên.

“Có ơn báo ơn, có thù báo thù. Nếu như địa vị của Vu Lâm Trịnh rất cao thì cũng không đến mức bị bỏ lại đây một mình.” Diệp Thiên lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của thiếu gia nhà họ Trịnh thay đổi hẳn.

“Anh, anh đang nói gì hả?”

Thiếu gia nhà họ Trịnh phản ứng lại rồi vội lên tiếng: “Tôi là nhân tài nhà họ Trịnh, đương nhiên được nhà họ Trịnh coi trọng. Nếu như dám đụng tới tôi thì các người xong rồi đấy.”

Diệp Thiên nhìn đối phương rồi bình thản lên tiếng: “Thực lực võ sĩ tầng thứ sáu mà cũng dám nói mình là nhân tài. Vu Lâm Trịnh càng không đáng để nhắc đến.”

“Anh…”

Thiếu gia nhà họ Trịnh cứng đơ người, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Còn hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên nghe thấy Diệp Thiên nói thế thì cùng nhìn nhau rồi gật đầu.


Giây phút sau đó, Du Thanh ra tay bóp vào yết hầu thiếu gia nhà họ Trịnh.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng. Một dòng máu tươi bắn ra ngoài. Thiếu gia nhà họ Trịnh trợn mắt, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ yết hầu.

Hắn trợn to mắt, hơi thở gấp gáp.

“Các người… các người… khụ….”

Thiếu gia nhà họ Trịnh định nói thêm gì đó nhưng nói một câu hoàn chỉnh cũng đã là cả vấn đề rồi.

Ngay sau đó Du Yên ra tay. Cô tóm lấy vai thiếu gia nhà họ Trịnh rồi vung tay một cái khiến hắn ngã xuống phía dưới.

Từng đốm lửa đỏ ngầu đang cuồn cuộn dậy sóng. Thiếu gia nhà họ Trịnh đã bị nham thạch nuốt trọn trong chốc lát, hoá thành tro.

“Cảm ơn ân công tương trợ.”

Lúc này hai chị em song sinh mới quỳ trước mặt Diệp Thiên dập đầu, giọng điệu vô cùng cung kính.

Nếu như trước đó không phải có Diệp Thiên ra tay cứu giúp thì hai chị em bọn họ sớm đã hoá thành tro rồi.

“Đứng dậy đi. Mặc dù hiện giờ tốc độ của dòng nham thạch đã bớt lại nhưng nhiệt độ vẫn không ngừng tăng cao, không mau đi khỏi đây thì nơi nây sớm muộn cũng sẽ biến thành lò nung. Tới lúc đó võ sĩ tầng thứ mười e rằng cũng không chịu đựng nổi.

Diệp Thiên khoát tay.

Anh cứu người đơn thuần chỉ vì tâm trạng, hoặc có thể nói là việc cứu người lúc đó dễ như trở bàn tay.

Nhưng ánh mắt hai chị em song sinh khi nhìn Diệp Thiên thì lại mang theo tình nghĩa trong đó. Có cảm kích, cũng có sùng bái. Đôi mắt họ rưng rưng.

Không hề do dự, mọi người đều men theo con đường nhanh chóng đi lên.

Diệp Thiên đi cuối cùng. Chốc chốc anh lại nhìn dòng nham thạch màu đen lẫn đỏ phía dưới rồi lộ ra vẻ mặt suy tư.


“Không đúng, ngọn núi lửa này không giống như cảnh tượng mà nó phun trào ngày hôm nay.”

“Vả lại nhiệt độ của nó cũng quá cao. E rằng còn gấp mấy chục lần núi lửa thông thường.”

“Còn nữa, vụ nổ bên trong núi nếu như được người ta âm mưu từ trước, vậy thì thuốc nổ đương nhiên đã được đặt trong đó trước, điều này cho thấy những người này biết tình trạng của dòng nham thạch trong núi lửa.”

“Vì núi lửa bình thường, kèm với cả đoạn bậc thang bị đánh sập đối với phần lớn mọi người mà nói thì cũng chỉ là chút trở ngại nhỏ.”

“Người có ý định thì không thể chỉ tạo ra chút trở ngại nhỏ đối phó với tất cả mọi người. Cuối cùng đắc tội tất cả mọi người khiến mọi người đều trả thù mình, như vậy lại có phần mất nhiều hơn được.”

“Vả lại nếu như dòng nham thạch trong núi lửa mạnh như vậy, đến cả võ sĩ tầng thứ mười nếu không cẩn thận thì sẽ bị rơi xuống. E rằng còn trọng thương nữa.”

Đoàng!

Đương lúc Diệp Thiên còn đang mải suy nghĩ thì phía trên lại có vài âm thanh nổ vang lên.

Đúng lúc này, từng tảng đá và bóng người lại rơi xuống.

Có thi thể, cũng có người sống. Người nào còn sống thì khi rơi giữa không trung đều phát ra âm thanh chói tai.

Cuối cùng những tảng đá vỡ này lẫn với thi thể và những người sống đều rơi xuống dòng nham thạch bên dưới, sau đó thì âm thanh cũng ngưng bặt lại.

Diệp Thiên không lựa chọn cứu vì anh nhìn thấy rõ những người còn sống bị ngã xuống thực ra trọng thương đầy mình, thậm chí nhiều người còn bị thương tật, gần như là do vụ nổ gây ra.

Kể cả anh có cứu bọn họ thì e rằng cũng chẳng sống được bao lâu, thậm chí cho dù sống lại thì cũng sống dặt dẹo khốn khổ.

So với việc sống dặt dẹo thì chi bằng để bọn họ chết một cách nhanh chóng sẽ nhẹ nhàng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận