Lăng Thiên Chiến Thần
Trong mắt kẻ mạnh chẳng có đúng và sai mà chỉ có muốn gì được nấy.
Lần trước Diệp Thiên tha cho Vu Thành một mạng chẳng qua là vì coi hắn chỉ là con kiến nên anh ngó lơ. Nhưng chỉ là con kiến mà lại thách thức anh hết lần này tới lần khác thì kết cục chỉ còn một con đường duy nhất đó là phải chết.
“Vu Lạc, còn không mau đưa ông cụ tới viện?” Diệp Thiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Anh dứt lời, Vu Lạc với vẻ mặt kinh hãi kia lập tức định thần trở lại rồi vội gật đầu. Hắn nhanh chóng chạy ngay đến bên giường rồi vội vàng ôm người ông đang hôn mê bất tỉnh dậy.
“Các người làm con mà cũng không đến giúp à?” Diệp Thiên lại cất lời.
Vu Đại Bảo phản ứng lại rồi cũng vội tới gần ông cụ Vu, còn Vu Lan hiện tại vẫn còn thừ người hoảng loạn nhìn cái xác Vu Thành trên đất.
Mãi tới khi Diệp Thiên lên tiếng: “Nếu bà nhớ con thì tôi có thể tiễn bà đi đoàn tụ với nó. Bây giờ nói không chừng vẫn còn kịp đấy.”
Diệp Thiên dứt lời thì Vu Lan sợ hãi ra mặt. Mặc dù bà ta vẫn còn thương tâm buồn bã, thậm chí từ sâu trong lòng bà ta coi Diệp Thiên là kẻ thù nhưng sự hằn học hay hận thù đó của bà ta phần lớn đều được trỗi lên trong sự bất lực.
Sau khi trải qua tâm trạng đau đớn thương xót, Vu Lan vẫn thấy rằng mạng sống của mình quan trọng hơn.
Chí ít thì hiện tại bà ta vẫn còn một đứa con đang sống sờ sờ thế kia. Hiện giờ không thể đắc tội với ác ma trước mặt được, nếu không thì e rằng hôm nay bọn họ phải bỏ mạng ở đây cả thảy.
……
Một nhà ba người “cùng nhau hợp sức” đưa ông cụ Vu tới bệnh viện.
Kết quả bác sĩ kết luận: Ông cụ hôn mê bất tỉnh, mất quá nhiều máu, lại thêm tuổi cao nên ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nhiều tháng trời mới có thể hoàn toàn bình phục.
“Ông không sao là tốt rồi.”
Vu Lạc vỗ vỗ ngực như thể kết quả này làm hắn vui. Cuối cùng hắn cũng thở phào được rồi.
Vu Đại Bảo ở bên lênt iếng; “Ông con bình thường sống ở quê cày cấy nên khoẻ hơn người bình thường, chắc chắn không sao đâu.”
Lúc này Diệp Thiên không ở bên cạnh bọn họ. Gia đình ba người bọn họ càng thoải mái hơn.
Trước đó cái áp lực mà Diệp Thiên mang đến cho bọn họ quá lớn, gần như có thể khiến cả một người sống phải chết đi.
“Lạc Nhi, giờ con nghĩ thông chưa?”
Vu Lan trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng hỏi bằng giọng vô tình. Trong lòng bà ta chỉ chăm chăm vào gia sản của nhà họ Vu. Sự việc xảy ra ngày hôm nay quá nhiều. Bà ta không còn sức mà để tâm đến những việc khác nữa rồi.
Vu Lạc trả lời: “Con đồng ý.”
Vu Lan nghe thế thì thẫn thờ, và vui mừng ra mặt.
Vu Đại Bảo nghe thế thì vô thức lên tiếng hỏi: “Sao trước đó con lại từ chối?”
“Con…”
Vu Lạc nhìn trước nhìn sau rồi mới khẽ giọng nói: “Vì lúc đó có cậu Diệp ở đấy. Thực ra không phải cậu ta giúp con mà từ đầu tới cuối cũng là vì ông nội nên mới giúp con, vả lại cũng là cậu ta đưa con ra khỏi thôn Lý Gia tới nhà máy làm việc.”
“Hoá ra là vậy.” Vu Đại Bảo gật đầu, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Ông ta vốn cho rằng Vu Lạc là một người con hiếu thảo nhưng bây giờ xem ra hắn cũng chỉ là cố tỏ ra hiếu thảo mà thôi.
“Được rồi, hai bố con ở đây chăm sóc bệnh nhân đi. Mẹ phải về nhà sắp xếp việc của Lạc Nhi đã.” Vu Lan nói rồi đứng dậy luôn. Bà ta không quan tâm nhiều việc thế để làm gì.
Chỉ cần cuối cùng có thể có được tài sản kếch xù của nhà họ Vu hay một phần trong đó là được.
Thế nhưng Vu Lan vừa mới đứng dậy và đi ra khỏi chiếc ghế dài thì một bóng hình xuất hiện.
Vả lại còn có vài người đi theo, lần lượt đứng ở hai bên trái phải của chiếc ghế dài như thể đang bao vây cả ba người bọn họ lại.
“Chu thiếu gia, mọi người đang…” Vu Lan kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện với những hành động khó hiểu.
Người tới chính là Chu Mặc An. Hắn còn dẫn theo vài võ sĩ theo võ cổ của nhà hắn tới đây.
Thực lực bọn họ không phải quá mạnh nhưng thấp nhất cũng là tầng thứ tư.
“Anh Diệp dặn rồi, trước khi ông cụ Vu khoẻ lại thì ba người nhà các người chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc ông.” Chu Mặc An lên tiếng.
“Cậu đang…” Vu Lan thẫn thờ. Đây là cái đạo lý ở đâu ra vậy?
Nên biết rằng bác sĩ vừa rồi đã nói ông cụ Vu cần nghỉ ngơi tới vài tháng trời.
Lẽ nào bắt bọn họ ở viện lâu như vậy sao? Còn hai người Vu Đại Bảo và Vu Lạc nghe thế thì chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó bọn họ lại bình thường trở lại như thể nhận lệnh rồi.
“Không thể bắt chúng tôi ở viện mấy tháng trời được chứ?” Vu Lan vội vàng hỏi lại.
“Tại sao không thể?”
Chu Mặc An lạnh lùng đáp lời: “Hoặc là làm theo hoặc là nằm xuống tại đây và ra ngoài, bà cũng chẳng cần phải mơ đến việc lấy gia sản nhà họ Vu ra mà uy hiếp ai cả. Đừng nói là anh Diệp mà cho dù là nhà họ Chu chúng tôi, chỉ cần một câu nói thôi, nhà họ Vu thế lực của bà sẽ biến mất trên bản đồ Bắc Cương ngay lập tức.”
Vu Lan nghe xong thì tái mét mặt mày. Lấy gia tộc ra để uy hiếp bà ta thì bà ta sẽ không dám làm gì cả. Bà ta vẫn còn có lý trí. Cần biết rằng người trước mặt đây chính là gia chủ tương lai của nhà họ Chu.
Còn bọn họ có thể có được địa vị hôm nay hoàn toàn đều dựa cả vào nhà họ Chu.
“Được rồi, mấy người này chính là trợ thủ sau này của các người. Có việc gì bảo bọn họ giải quyết. Trừ phi gặp nguy hiểm nếu không thì cấm ra khỏi bệnh viện.” Chu Mặc An nói xong thì quay người rời đi, chỉ để lại ba người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
“Dựa… dựa vào cái gì chứ…?”
Vu Lan sắp khóc đến nơi.
Vu Đại Bảo nhẹ giọng: “Giống như Lạc Nhi vừa nói đấy. Cậu Diệp đó chỉ quan tâm tới tình hình của bố thôi, cho nên chúng ta nên chăm sóc bố cho tốt là được.”
“Ông…” Vu Lan sắp điên lên đến nơi.
……
Diệp Thiên đã quay về nhà họ Chu và ngồi trong gian phòng khách chính.
Không lâu sau đó, một bóng hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Thiên và ngồi xuống.
Diệp Thiên như biết được từ trước nên anh vẫn uống trà, mắt nhìn vào cuốn sách.
Người đến rất khẽ khàng, như thể sợ làm phiền tới bầu không khí yên ắng ở đây.
“Tử U, tình hình hiện giờ thế nào rồi?”
Một lúc sau, Diệp Thiên mới đặt quyển sách xuống rồi đưa mắt nhìn.
Người tới chính là Bạch Tử U.
Ban ngày Bạch Tử U xinh đẹp làm xao xuyến lòng người, còn ban đêm cô lại mang theo cái vẻ phong tình hết sức riêng. Nhưng chung quy vẫn vẻ đẹp không gì sánh bằng.
“Bên phía nhà máy đã có vài lãnh đạo cấp cao chết. Đều là sự cố ngoài ý muốn.” Bạch Tử U báo cáo tình hình phía nhà máy Lam Thiên trước.
Tôn Thiên Thành ở nhà máy Lam Thiên là người có thực lực vào tầng thứ tám. Với thực lực của ông ta mà có giết vài người, thậm chí là bày ra hiện trường giả cũng là việc quá đơn giản.
“Tên võ sĩ tầng thứ tám mà mấy lãnh đạo cấp cao đó thuê đã bị tôi xử lý. Đối phương tham gia vào lần đại hội của Bắc Thiên Các, tiện thể kiếm thêm ít thu nhập bên ngoài.”
“Gần đây tình hình của Bắc Cương phức tạp, võ sĩ bên ngoài về đây nhiều vô kể. Nhiều hơn mười mấy lần so với các năm trước. Rất nhiều người tham gia vào vòng xoáy ở Bắc Cương, thậm chí còn không màng tới quy ước trước đó mà giao tiếp qua lại với người thường. Tình hình hiện giờ đặc biệt.”
“Còn về việc nhà họ Vu, gia chủ nhà họ Vu biết được chuyện ngày hôm nay thì lúc đầu rất tức giận, song sau đó khi có sự xuất hiện của ông cố Vu thì đối phương bế quan luôn rồi.”
“Việc của Bắc Thiên Các thì hai ngày nữa bắt đầu tổ chức.”
Bạch Tử U đem mọi thông tin báo cáo.
“Hai ngày nữa…” Diệp Thiên nhếch miệng.
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...