Lăng Thiên Chiến Thần

Đúng lúc này, Diệp Thiên mới nhìn kỹ chân Đường Oánh. Có lẽ là vì cô còn nhỏ. Mặc dù quanh năm leo trèo hái thuốc nhưng trông chân cô lại hết sức nhẵn nhụi với làn da căng bóng, không hề có chút chai sạn nào.

Nhìn xuống tiếp là năm ngón chân nhỏ nhắn đều tăm tắp như hạt đậu, không hề có chút xiên lệch nào. Thêm vào đó là bộ móng chân không chau chuốt sơn màu, lại càng khiến cho bàn chân cô gái đẹp với cái đẹp mộc mạc đơn sơ.

Thế nhưng chỉ sau khi băng bó cho Đường Oánh xong thì Diệp Thiên mới tuỳ ý vỗ vào chân cô gái rồi nói: “Ừm, chân đẹp đấy.”

Anh vừa dứt lời, khuôn mặt vốn đỏ lựng của Đường Oánh lúc này lại càng đỏ hơn, và đỏ tới cả tận bên tai.

Đường Oánh không dám nhìn Diệp Thiên. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia trong chốc lát viết rõ hai từ “xấu hổ.”

Cũng đúng lúc này, ở cửa căn phòng bệnh vỡ vụn chỉ còn lại một nửa kia bị mở ra. Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh đi vào.

Và người lọt vào mắt bọn họ là cô gái 16 tuổi với vẻ mặt đỏ lựng tỏ vẻ xấu hổ đang nằm trên giường kéo mép chăn che lấy khuôn mặt mình không dám nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên không hề tỏ vẻ quan tâm tới hai người kia nhưng vẫn nhận biết được tình hình trước mắt.

Lại thêm trước đó, trước khi vào đây cả hai người phía Chu Hoàng còn nghe rõ mồn một câu nói “cũng đẹp đấy”.

Đây là Chu Hoàng – một cô gái hết mực trung thành nghe thấy chứ nếu đổi lại là cô gái khác thì e rằng ngày mai việc đụng chạm tới cô gái 16 tuổi của Diệp Thiên sẽ được đồn khắp cái đất này, vả lại nói không chừng thì còn bị người ta đồn thổi thành những dị bản khác nhau.

“Thưa anh.”


“Sao thế, việc nhà họ Lý có manh mối rồi à?”

Sau khi nâng chén trà nhấp một ngụm, Diệp Thiên vừa nói vừa đi về phía bên ngoài, xa khỏi chỗ Đường Oánh.

Chu Hoàng thấy vậy cũng dẫn Đông Phương Tĩnh đi theo.

Đường Oánh nằm trên giường bệnh cố gắng kiềm chế sự xấu hổ của bản thân. Thấy mấy người đi ra ngoài, đặc biệt là bóng lưng của Phùng Thanh đi xa thì cô mới chớp mắt suy tư.

Sau khi xác nhận tới nơi mà Đường Oánh không thể nghe thấy thì Chu Hoàng mới lên tiếng trả lời.

“Tạm thời chỉ điều tra được không chỉ có một Mộng Thiên Lâu như vậy mà ở Long Quốc còn có vài quán rượu cũng tương tự như Mộng Thiên Lâu.”

“Những quán rượu này cũng hết sức thần bí, những người địa phương cũng không biết chủ nhân của nó là ai, chỉ là cái tênkhác nhau mà thôi. Tôi đang liên hệ các phòng tình báo của các chiến khu lớn, chuẩn bị điều nhân lực để thăm dò.”

Nói tới đây, Chu Hoàng ngưng lại.

Tưởng Chu Hoàng báo cáo xong rồi, Diệp Thiên định nhận điện thoại thì Chu Hoàng lại cúi đầu nói tiếp.

“Một tiếng đồng hồ trước đó, ba vị Trưởng lão đã bị người nhà họ Lý sắp xếp xe đâm trọng thương, hiện tại đang phẫu thuật trong phòng cấp cứu.”

Chu Hoàng vừa dứt lời, Diệp Thiên đổi sắc mặt, lập tức quay qua nhìn Chu Hoàng.

“Cụ thể tình hình thế nào. Cô sắp xếp thế nào vậy?”

“Cụ thể tình hình vẫn phải đợi làm phẫu thuật xong thì mới biết được. Thông qua vụ tai nạn lần này có thể thấy rằng tính mạng bọn họ có lẽ không gặp trở ngại. Vốn dĩ ban đầu tôi sắp xếp ba vị trưởng lão tới quán rượu địa phương tìm thông tin. Tôi và Đông Phương Tĩnh đi về phía Mộng Thiên Lâu thăm dò. Nhưng đối phương sớm đã biết được sắp xếp của tôi nên khi trên đường ba vị trưởng lão tới quán rượu, chúng đã ra tay.”

Sau khi báo cáo thành khẩn, Chu Hoàng cúi đầu xuống thật thấp. Vì nói cho cùng thì đối phương vẫn cao tay hơn, chúng đã phát hiện ra lịch trình của cô nên mới ra tay được như vậy.

Nghe thế, Diệp Thiên không vội trả lời mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồi lâu ah mới quay lại vẫy tay với Chu Hoàng.

“Chuyện này không trách cô được. Thực lực của ba vị trưởng lão quá thấp, là do tôi suy nghĩ chưa chu đáo. Thế nhưng vẫn là việc của tôi cho nên lát nữa cô sắp xếp bọn họ ở tầng này. Tôi đi xem xét tình hình.”

Nói rồi, thấy Chu Hoàng vẫn cúi đầu, Diệp Thiên lại vỗ vỗ vai cô.

“Được rồi, đường đường là chiến tướng của Chu Tước mà lại cúi đầu như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Cô và Đông Phương Tĩnh tiếp tục theo dõi Lý Đạo Khuê. Đồng thời, theo dõi bọn họ, đừng để bọn họ thả vài con ruồi ra làm loạn. Đợi ba vị trưởng lão ra ngoài, tôi đích thân tới thăm họ xong rồi sẽ tìm tới tận cửa chỗ Lý Đạo Khuê.”


“Vâng.”

Lúc này sau khi tiễn bọn họ rời đi, Diệp Thiên mới lập tức định thần lại, trở lại với nét mặt lạnh lùng. Trong lòng anh đã định sẵn cái kết cục cho Lý Đạo Khuê là cái chết rồi.

Vốn dĩ anh chỉ muốn tìm hiểu mục đích thật sự của nhà họ Lý là gì, không để bọn họ tham gia vào lần so tài của Bắc Thiên Các lần này là được chứ không có suy tính gì thêm…. Chí ít thì trước khi kết thúc cuộc thi đấu của Bắc Thiên Các, tạm thời Diệp Thiên cũng sẽ không phân tán tư tưởng và thực lực đụng tới nhà họ Lý làm gì.

Thế nhưng Lý Đạo Khuê lại không biết sống chết là gì. Ông ta lại ra tay trước mà không có lời nói nào.

Cho nên việc “xử lý nhà họ Lý” đã được Diệp Thiên định luôn rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, rồi cân bằng lại trạng thái cảm xúc, về tới phòng bệnh, Đường Oánh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cô nhìn Diệp Thiên chằm chằm với nét mặt đầy suy tư y như lúc mấy người Diệp Thiên rời khỏi phòng bệnh.

“Tuổi thì còn nhỏ, nghĩ gì thế chứ?”

Vừa hỏi, Diệp Thiên vừa lấy cồn và nước sát trùng định đưa cho cô nhưng anh lại hỏi một câu vô tư như vậy, giống như chiếc chìa khoá mở cửa trái tim Đường Oánh.

Chỉ thấy vừa rồi Đường Oánh còn thẫn thờ thì lúc này đã mau chóng định thần trở lại. Đến cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng thêm thần sắc.

“Anh Diệp, anh có thể dạy em học võ không?”

Cô vừa dứt lời, Diệp Thiên liền thẫn thờ.

“Cái gì?”


“Em nói, anh có thể dạy em võ không?”

Nói rồi, cô chỉ thấy vẻ mặt Diệp Thiên trông hết sức kỳ lạ. Đường Oánh cũng nói tiếp.

“Anh yên tâm, em không phải là giấy trắng. Trước đây cha em từng dạy em, hiện giờ em đạt tầng thứ ba rồi. Không hề thua kém bọn đệ tử môn phái khác.”

Nói rồi, giống như nhớ lại điều gì trước đó, giống như thể nhớ lại lúc cha mình khen mình, khuôn mặt Đường Oánh tỏ rõ vẻ tự hào, lúc nhìn Diệp Thiên cô không ngừng nhếch miệng cười.

“Em muốn tiếp tục học võ không hái thuốc nữa sao?”

“Đương nhiên rồi. Em không muốn hái thuốc từ lâu rồi. Em muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt.”

Nghe ra sự kiên định của cô bé, Diệp Thiên suy nghĩ rồi khẽ cười.

“Hi hi, đợi cha em quay về rồi tính.”

Nói rồi Diệp Thiên đi ra ngoài không quay đầu lại, chuẩn bị tới chỗ hộ lý để trả thuốc.

Có điều lúc gần ra khỏi cửa anh lại nói thêm: “Chỉ cần cha em đồng ý thì anh có thể giúp em.”

Đây không phải là câu nói nhất thời hứng thú của Diệp Thiên. Vì nói về thực lực thì đúng là Đường Oánh đã đạt tầng thứ ba và khả năng của cô mắc dù không được coi là xuất sắc hay trung đẳng so với những người luyện võ cùng tuổi nhưng lại rất có tố chất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui