Lăng Thiên Chiến Thần

Diệp Thiên thấy cảnh này thì nghĩ rằng tên này nghe lời.

Mặc dù Diệp Thiên không thích lo chuyện bao đồng nhưng cũng không đến mức trơ mắt nhìn bao nhiêu người thế này chết trước mặt mình.

Chí ít thì anh không thể thờ ơ đến mức đó được.

Dù gì thì đám người này cũng được coi là nhân tài mới xuất hiện của Long Quốc, cứ giết bọn họ như vậy thì khiến Long Quốc tổn thất và mất mát lớn.

Thiên Khải đã muốn có liên quan tới mình thì anh cũng có thành ý thôi.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên tiến lên trước một bước. Anh vừa có hành động, Thiên Khải đã chú ý ngay tới.

“Cậu Diệp, sao vậy? Cậu muốn nói gì à?”

Diệp Thiên liếc hắn một cái sau đó hé miệng nói: “Được rồi, thu lại cái hứng thú ác độc đó của cậu về đi.”

“Tôi không có hứng, cũng không có thời gian ở đây đùa giỡn với bọn họ, có việc gì thì nói thẳng ra đi.”

Nghe Diệp Thiên nói, nụ cười trên khuôn mặt Thiên Khải lại ý tứ hơn vài phần. Hắn nhún vai rồi cố ý lắc đầu với vẻ thất vọng: “Được rồi. Cậu Diệp đã có lời vàng ngọc thì tôi tha cho bọn họ một mạng.”

Thiên Khải làm vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Diệp Thiên.

Diệp Thiên đã có lời rồi thì trò chơi mà hắn sắp đặt cũng không cần thiết phải diễn tiếp nữa.

Thế rồi hắn quay người nhìn đám người kia rồi nói với giọng châm chọc: “Cút hết đi, không cần ở đây thêm cho chướng mắt tôi.”

Thiên Khải vừa ra lệnh, cả đám võ sĩ tầng thứ tám lần lượt cúi đầu như lũi chuột chũi rồi mau chóng rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất có thể.

Đương nhiên, bọn họ rời đi không có nghĩa là rời khỏi Mộng Thiên Lâu.

Chỉ là rời khỏi tầng này và tới chỗ khác ẩn náu mà thôi.


Lần này bọn họ tới đây là muốn tham gia đại hội, đại hội còn chưa bắt đầu nữa kia. Nếu như vì hai vị sát thần này mà rời đi thì sự chuẩn bị của bọn họ bao nhiêu năm nay há chẳng phải là phí công vô ích sao?

Với những võ sĩ tầng thứ tám, ở các phương diện khác thì không dám nói chứ phương diện này thì bọn họ vẫn tự biết ngầm hiểu. Kẻ nào kẻ nấy âm thầm đi tìm người quen để né tránh. Người nào có quan hệ tốt thì âm thầm đi tìm những người còn lại rồi nhắc nhở.

Người nào quan hệ không tốt thì còn phải đợi xem trò hay của bọn họ nữa.

Chưa bàn tới đám võ sĩ tầng thứ tám cuối cùng sẽ đi đâu.

Phía Diệp Thiên, sau khi đám võ sĩ tầng thứ tám rời đi, Thiên Khải nhìn Diệp Thiên, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười.

Thế nhưng Diệp Thiên nhìn nụ cười này của hắn lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Người không quen biết với Thiên Khải thì có lẽ sẽ bị mê hoặc bởi hình ảnh ấm áp giả dối kia của hắn.

Chỉ cần tiếp xúc sâu hơn một chút là có thể nhận ra Thiên Khải trông có vẻ ấm áp nhưng thực ra lại là một người vô cùng tàn nhẫn.

Sát thủ hiệu chữ Thiên của Võ Minh không phải là hư danh.

“Cậu Diệp, khó lắm mới yên tĩnh lại, nói chuyện cũ tí nhỉ?”

Thực ra Diệp Thiên cũng biết rằng giữa hai người bọn họ chẳng có gì cũ kỹ mà hàn huyên. Thế nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không ngốc mà nói ra.

Cho nên Diệp Thiên chỉ liếc nhìn Thiên Khải một cách lạnh lùng và không hề trả lời.

Đương nhiên Diệp Thiên không giỏi giải thích. Thiên Khải thấy thế nên chỉ cười rồi nhún vai và lên tiếng: “Thôi bỏ đi, đi thôi. Tôi đi trước dẫn đường, cậu đi theo tôi là được.”

Nói rồi Thiên Khải quay người đi trước. Hắn cũng không hề lo lắng xem Diệp Thiên có đi theo hay không vì hắn biết Diệp Thiên nhất định là một người giữ chữ tín.

Có một số việc Diệp Thiên hoặc là không đồng ý, chứ nếu đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ nói được làm được, tuyệt đối không phải là người nói suông.

Trên đường đi tới căn phòng, Thiên Khải đi trước nửa cười nửa không: “Cậu Diệp, hiếm khi mới tới đây, hôm nay chúng ta phải hàn huyên cho thoải mái.”

“Ồ, tôi thấy cũng không có gì mà hàn huyên đâu. Cậu bận như vậy thì không nên làm mất thời gian.”

Diệp Thiên đáp lời, hoàn toàn không có thêm hành động gì.

Chẳng mấy chốc, cả hai người đã tới phòng của Thiên Khải.

Người trước người sau đi vào trong phòng.

Không nói thêm lời, Diệp Thiên cứ thế đi tới trước chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống.

Thấy Diệp Thiên với dáng vẻ thong dong ấy, Thiên Khải nhếch miệng.

Không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần, cái tâm tính này quả không tầm thường.

“Lâu rồi không gặp, cậu Diệp, hy vọng cậu vẫn ổn.”

Diệp Thiên ngồi đối diện cười nói.

Diệp Thiên nghe xong, không mấy vui vẻ mà cau mày: “Nói đi, tìm tôi rốt cục có việc gì?”

Nghe vậy Thiên Khải nhướng mày đầy hứng thú.


“Thế nào, tại hạ không thể mời cậu Diệp đây tới hàn huyên sao?”

“Tôi đây ngưỡng mộ cậu đã lâu.”

Nghe vậy, Diệp Thiên lắc đầu, nhìn không ra anh có vẻ khó chịu hay vui mừng.

“Không thể.”

Nghe hai từ vừa rồi, mắt Thiên Khải loé lên rồi lại tản đi. Khoé miệng hắn nhếch lên thành nụ cười: “Cậu Diệp cũng thật thú vị, không giống như những gì tôi nghĩ.”

“Được rồi, bớt lời đi. Nói đi, tại sao cậu lại mời tôi đến đây?”

Diệp Thiên khoát tay ngắt lời, tỏ vẻ phiền hà.

Nghe tới đây, Thiên Khải bật cười sau đó hỏi lại với giọng không hiểu: “Ồ, cậu Diệp, cậu có ý gì thế? Tôi lại không hiểu cho lắm.”

“Vậy sao? Vậy thư mời là cậu đưa cho tôi phải không?”

Thiên Khải không ngờ Diệp Thiên lại thẳng thắn như vậy. Hắn khẽ cười nhưng không trả lời.

Diệp Thiên như không hề có hứng thú, anh không nói thêm lời nào mà đứng luôn dậy chuẩn bị rời đi.

“Thực ra nguyên nhân rất đơn giản. Tôi mời cậu tới đây chỉ là muốn mời cậu gặp một người mà cậu muốn gặp nhất mà thôi.”

Đúng lúc này Thiên Khải lên tiếng, giọng nói của hắn tỏ vẻ cợt nhả.

Người muốn gặp nhất?

Nghe câu trả lời của Thiên Khải, Diệp Thiên dừng bước, trong lòng mang theo suy tư.

“Với thủ đoạn của cậu Diệp thì có lẽ không cần tôi phải nhắc nhỉ?”

Thiên Khải cười rồi khoát tay.

“Thú vị đấy.” Diệp Thiên cũng cười theo, trong mắt anh thoáng qua ý tứ khác thường.

“Tôi rất tò mò muốn biết tại sao cậu tìm được người đó. Theo như tôi biết thì hiện giờ người đó không ở Nam An.”


“Đương nhiên rồi.”

Thiên Khải gật đầu, khoé miệng nhếch lên.

“Tôi đương nhiên biết người đó không ở Nam An, nhưng tôi càng biết rằng không mất bao lâu nữa đâu, người đó sẽ tới Nam An.”

“Cậu Diệp tai mắt tinh tường. Võ Minh tôi đương nhiên cũng không phải hạng ăn chay rồi.”

“Hoá ra là vậy.” Diệp Thiên cười nhưng lại tỏ vẻ không mấy bất ngờ.

“Cho nên cậu muốn hợp tác với tôi?”

“Có thể nói như vậy.”

Thiên Khải khoát tay, cũng không có ý định che giấu.

“Cậu Diệp, có lẽ cậu hiểu tôi muốn gì. Tôi cũng biết cậu muốn gì.”

“Tôi và cậu liên thủ càng chắc thắng hơn, tại sao lại không hợp tác nhỉ?”

Thiên Khải hứa hẹn. Hắn vừa dứt lời, Diệp Thiên bật cười, trong nụ cười đó mang theo sự tự tin quyết liệt.

“Cậu chắc chứ? Có một việc cậu nói sai rồi.”

Thiên Khải bật cười: “Việc gì?”

Diệp Thiên nhấc chân tiếp tục đi ra ngoài.

“Kể cả không có cậu thì tôi vẫn có thể thành công.”

Nói rồi bóng hình Diệp Thiên biến mất ở cửa, chỉ để lại Thiên Khải đứng cau mày không biết Diệp Thiên đang nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận