Lăng Thiên Chiến Thần

“Thực lực vào tầng thứ tám mới có thể lên đó?” Chu Mặc An hỏi với giọng ngỡ ngàng.

Cao thủ ở tầng này ở cả Bắc Cương cũng thuộc hàng hiếm rồi. Các gia tộc lớn càng coi những võ sĩ tầng tám như thượng khách. Kể cả là nhà họ Chu bọn họ thì võ sĩ tầng thứ tám cũng có thể tham gia vào đoàn trưởng lão rồi.

Sau khi nghe Chu Mặc An nói thế, gã thanh niên mặc áo dài bật cười: “Mới thế mà đã ngạc nhiên rồi à?”

“Ha ha, hay là để tôi nói cho cậu biết lên tới tầng trên rồi thì vẫn còn quy định cao hơn nữa. Không phải cậu muốn chết đấy chứ?”

“Không ngại nói với cậu, lần này tới đây còn có cả võ sĩ vượt qua tầng thứ chín rồi, cho nên không giống với những năm trước đâu.”

“Năm trước võ sĩ tầng thứ tám tới đây đã là hiếm hoi rồi, nhưng năm nay lại khác.”

Gã thanh niên mặc áo dài lúc nói những câu này thì tỏ bộ mặt lạnh lùng sau đó liền có người gần đó nói chêm vào: “Sức mình thế nào thì nên biết tự lượng sức, đừng có tham lam quá. Vừa mới đến đã muốn lên tầng cao nhất.”

“Đúng vậy. Đừng cho rằng thân phận của mình có phần đặc biệt mà muốn làm gì đó đặc biệt ở đây. Nên biết rằng người có thể tới đây thì thân phận đều không hề tầm thường.”

“Nếu như là tôi thì đã ngoan ngoãn ngồi ở tầng này hoặc là rời đi rồi.”

Rất nhiều người lần lượt lên tiếng. Bên trong phần lớn đều là đệ tử của những thế lực khác nhau. Cũng có một số người là đệ tử của một số gia tộc.

Nhà họ Chu ở Bắc Cương là gia tộc lớn mạnh nhất và luôn là cái gai trong mắt nhiều người. Không ít các gia tộc muốn hút máu nhà họ Chu, hút đến cạn kiệt.

Chỉ cần như vậy thì bọn họ mới có cơ hội lớn mạnh, nếu không thì có một ngọn núi hùng vĩ như thế đè xuống, có muốn trở mình cũng khó ngang lên trời.


Về các thế lực lớn thì vốn dĩ đã không đối phó với các gia tộc, đặc biệt là gặp phải một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Chu thì chỉ muốn chọc tức đôi câu.

Chu Mặc An nghe xong thì nắm chặt nắm đấm muốn ra tay để lấy lại thể diện. Thế nhưng Mộng Thiên Lâu không phải là địa bàn của nhà họ Chu, thực lực của những người này cũng không hề tầm thường. Nếu như hắn ra tay thì e rằng sẽ bị những người này liên thủ lại để đối phó.

Ngay từ khi Chu Mặc An bước chân vào Mộng Thiên Lâu, bọn họ đã bắt đầu so bì rồi.

Những người này kẻ nào kẻ nấy đều nói lời kích động, mục đích là cố ý chọc tức, kích động Chu Mặc An. Chỉ cần Chu Mặc An tức tối ra tay thì kết quả không phải là cảnh tượng bình yên gió lặng như bây giờ nữa.

Quy định của Mộng Thiên Lâu thực ra ở một mức độ nào đó mà nói chính là chẳng có quy củ gì.

“Hừ…”

Chu Mặc An cũng chẳng phải kẻ ngốc.

Sau khi nghĩ thông suốt, hắn chỉ thở dài sau đó kiềm chế cơn giận trong lòng. Mặt mày bắt đầu trở lại bình thường.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì ít nhiều cũng để lộ ra vẻ thất vọng, đặc biệt là gã thanh niên mặc áo dài nam.

Trong mắt hắn rõ ràng thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng đầy bức bối.

Ở Mộng Thiên Lâu, nếu như hai bên đồng tình ra tay thì nắm đấm không có mắt, sinh tử không cần luận. Xong xuôi mọi chuyện cũng không được báo thù.

Bọn họ đương nhiên muốn ra tay nhưng không thể đơn phương ra tay được. Bắt buộc phải có sự chủ động ra tay từ phía Chu Mặc An.

Thế nhưng chẳng có ai là kẻ ngốc đến mức một mình mà chủ động ra tay với cả đám người.

Do vậy bọn họ chỉ có thể dùng lời nói kích động Chu Mặc An. Chỉ cần Chu Mặc An dám ra tay thì bọn họ đủ tư cách ra tay.

Đáng tiếc, Chu Mặc An vẫn rất thận trọng và không bị mắc lừa.

“Quy định gần giống với tầng trên thì danh tiếng của tôi có lẽ đủ điều kiện lên đó nhỉ?” Chu Mặc An lên tiếng.

Ba điều kiện để đi lên trên có một điều kiện đó là có danh tiếng hơn người.

Danh tiếng của nhà họ Chu ở Bắc An có lẽ chẳng cần phải nói. Chỉ cần là người bình thường thì đều biết đến.

Còn Chu Mặc An mặc dù hành sự không phách lối như Chu Nhiên nhưng vì có danh tiếng là “gia chủ tương lai của nhà họ Chu” cho nên cũng coi như có danh tiếng gần xa.

Người canh giữ nghe vậy thì hơi trầm tư suy nghĩ sau đó mới gật đầu: “Với danh tiếng của Chu thiếu gia thì quả thực có thể lên trên kia.”

Chu Mặc An nghe xong thì nở nụ cười. Còn về gã thanh niên mặc áo dài kia và một số đệ tử của các thế lực khác ngồi cách đó không xa thì tỏ rõ vẻ bất mãn.


Không bàn tới những điều kiện khác mà bàn tới danh tiếng thì danh tiếng của Chu Mặc An có thừa. Chí ít thì ở đất Bắc Cương này, danh tiếng của hắn hơn đứt những kẻ kia cho nên dù có không vui thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.

“Anh Diệp, chúng ta đi.”

Chu Mặc An thoải mái hơn hẳn. Hắn chỉnh lại quần áo, rồi liếc gã thanh niên kia một cái với điệu bộ châm chọc.

Diệp Thiên gật đầu sau đó định cùng Chu Mặc An đi lên.

Có điều người canh giữ ở đây giơ tay ngăn lại.

“Hửm?”

Chu Mặc An cau mày rồi lập tức lên tiếng: “Lại sao nữa thế? Không phải ông nói có thể lên rồi sao? Sao đột nhiên lại ngăn lại?”

Người canh giữ chậm rãi nói: “Chỉ một mình Chu thiếu gia được lên, những người khác không được.”

“Không phải bên trong quy định nói rõ rồi sao. Chỉ cần là người có địa vị danh tiếng đưa người lên là có thể được mà. Bây giờ tôi có thể đi lên thì không được đưa người đi theo sao?” Chu Mặc An tranh luận.

“Cái này…”

Người canh giữ kia có vẻ như bị làm khó, ông ta nói: “Chu thiếu gia, không phải chúng tôi cố ý ngăn cản mà vì nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân khác? Ông nói rõ đi.”

Chu Mặc An khó chịu: “Tôi thuân thủ theo quy định của các ông, các ông lại hết lần nọ tới lần kia ngăn cản. Đây là đạo lý gì?”

“Mặc dù Mộng Thiên Lâu không phải của nhà họ Chu nhưng nó nằm ở đất Bắc An cho nên gì thì cũng phải nghe theo nhà họ Chu tôi hết.”

“Cho nên hy vọng các ông cho tôi lời giải thích hợp lý, nếu không thì hậu quả các ông tự chịu.”


Chu Mặc An tức tối. Hắn đã cố kiềm chế lắm rồi.

Nếu như trước đây, ai dám không giữ thể diện cho hắn thì kết cục rất khó nói.

Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội qua lại kết giao với Diệp Thiên lại gặp phải chuyện đen đủi thế này. Nếu một mình hắn thì không sao nhưng nếu như Diệp Thiên tức giận thì đúng là tội to.

“Ha ha, uy phong lớn lắm.”

Gã thanh niên mặc áo dài nắm lấy cơ hội rồi tiếp lời: “Mộng Thiên Lâu này được đồn là do một vị võ giả thần bí xây dựng. Mặc dù nhà họ Chu là gia tộc hàng đầu Bắc Cương nhưng cũng không thể khoa trương thế chứ. Dám gây sự ở Mộng Thiên Lâu à?”

“Dám hay không thì thử là biết?”

Chu Mặc An tỏ vẻ không sợ hãi, chẳng phải vì hắn có nhà họ Chu chống lưng sao.

Nếu chỉ là vì nhà họ Chu thì hắn cũng không dám nói những lời này, cũng không dám ở Mộng Thiên Lâu hành động khinh xuất như thế.

Nhưng bây giờ thì khác. Lúc này có Diệp Thiên cùng đi với hắn. Đừng nói là Mộng Thiên Lâu, cho dù là toàn bộ những thế lực lớn nhỏ ở cả Bắc Cương này hợp lại thì hắn cũng đầy tự tin.

“Cậu…”

Gã thanh niên kia nghe thế thì thẫn thờ. Hắn không hiểu Chu Mặc An lấy đâu ra cái dũng khí đó mà dám nói năng như vậy.

“Tôi lại muốn xem xem cậu đưa hắn lên kia thế nào.” Gã thanh niên không nói thêm nữa mà hắng giọng sau đó đứng sang một bên đợi xem trò hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận