Lăng Thiên Chiến Thần

Vì người vào quá đông nên thang máy đã bị ngừng.

Hai người phía Diệp Thiên đi thang bộ. Sau khi đi vào tầng hai, bọn họ trông thấy nội thất xung quanh vô cùng nhiều. Thế nhưng người trên tầng lại có vẻ như vàng thau lẫn lộn, tố chất không đồng đều.

Nếu nói về thực lực thì bọn cũng gần như ngang bằng với những người ở tầng một.

Khi đi lên tiếp, tới tầng ba đã có người trông coi.

Người canh gác thang máy và thang bộ của tầng ba là võ sĩ theo võ cổ tầng thứ bảy.

“Chu thiếu gia.”

Người trông coi ở đây đương nhiên quen biết với Chu Mặc An.

“Anh có thể lên nhưng…”

Nói rồi người này hướng ánh mắt về phía Diệp Thiên.

“Nhưng cái gì?”

Mộng Thiên Lâu có quy định, muốn lên tiếp thì chỉ có ba khả năng. Thứ nhất là có danh tiếng, thứ hai là thực lực ít nhất cũng phải là võ sĩ tầng thứ bảy, thứ ba là có người bên trên đưa vào.”

Người trông coi ở đây giải thích, ý tứ rõ ràng rằng Chu Mặc An có thể lên nhưng Diệp Thiên thì không thể vì theo như bọn họ thấy thì Diệp Thiên chỉ là một người bình thường.

Chu Mặc An cười lắc đầu: “Các cậu mắt để đi đâu đấy. Người bạn này của tôi thực lực còn hơn tôi đấy.”

“Chuyện này…”

Người trông coi kia nhìn ngang nhìn dọc sau đó tỏ vẻ khó hiểu.

Hắn đâu có nhìn nhầm đâu, rõ ràng chỉ là một người bình thường. Hắn không hề cảm nhận được chút khí tức võ cổ trên người Diệp Thiên.


Chu Mặc An sợ Diệp Thiên tức giận hoặc khó chịu nên khoát tay nói: “Các người vừa nói muốn lên trên thì cần đáp ứng một trong ba điều kiện, trong đó có một điều kiện là có người ở trên dẫn đi.”

“Đúng, quy định là vậy.”

Người trông coi kia lập tức gật đầu. Nhà họ Chu địa vị cao quý, bọn họ nào dám chậm trễ.

“Vậy các cậu cho rằng tôi có thể lên đó không?” Chu Mặc An hỏi.

Mấy người trông coi nhìn nhau sau đó lập tức nhường đường.

Thế nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến bọn họ ngỡ ngàng.

“Anh Diệp, xin mời.”

Chỉ thấy Chu Mặc An đột nhiên khom người, làm tư thế “mời” vô cùng cung kính nhường đường cho Diệp Thiên còn mình thì đi theo.

Đợi sau khi hai người đi, những người trông coi lập tức bàn tán.

“Vừa rồi có phải mình hoa mắt không?”

“Đúng vậy, Chu thiếu gia tự dưng lại cung kính với một người ngoài như thế?”

“Đúng là kỳ lạ.”

“Lẽ nào người đó là đại thiếu gia có thể ẩn đi thực lực?”

“Có lẽ vậy, nếu không thì Chu thiếu gia sao có thể cung kính như vậy được?”

Mấy người kia xôn xao bàn tán. Lúc này Diệp Thiên và Chu Mặc An đã tới tầng ba.

So với hai tầng dưới thì tầng này rõ ràng không hỗn loạn bằng.

Những tiếng ồn ào huyên náo cũng bớt đi nhiều. Ở đây phần lớn đều là những võ sĩ tầng thứ bảy. Số lượng người ở đây cũng phải đến hơn một trăm người.

Hơn một trăm võ sĩ tầng thứ bảy tụ họp lại đây. Một sức mạnh không hề nhỏ.

Thậm chí chẳng có mấy gia tộc có thể triệu đến nhiều người như vậy. Trong số đó, lớp thanh niên chiếm phần đa.

Người nào người nấy ăn uống linh đình, nói chuyện rất rôm rả. Trong đó còn có người ngâm thơ đối đáp với nhau.

“Ấy, đây không phải là thiếu gia của nhà họ Chu ở Bắc An sao? Sao hôm nay lại có hứng tới Mộng Thiên Lâu vậy?”

Có người nhận ra Chu Mặc An nên lập tức lên tiếng.

Chu Mặc An đảo mắt qua nhìn nơi phát ra âm thanh là một bàn toàn những thanh niên. Ánh mắt của bọn họ nhìn Diệp Thiên rõ cái vẻ ngó lơ và coi thường.

Kể cả là lúc nhìn Chu Mặc An thì phần lớn cũng mang theo ánh mắt khó chịu.

Phần lớn bọn họ đều là người của gia tộc ở những vùng khác, hoặc là người của một số thế lực nào đó.

Mặc dù nhà họ Chu rất mạnh nhưng lại không so kè với những thế lực khác. Đó cũng chẳng phải vì thế lực của nhà họ Chu yếu mà ngược lại, thực lực mạnh hơn nhà họ Chu cũng chỉ có thể là Bắc Thiên Các mà thôi.

Chủ yếu cũng là vì gia tộc rất khó liên kết, căn bản là vì cá nhân riêng lẻ.


Còn về phương diện thực lực thì lại có thể liên kết.

Có một số gia tộc lớn vì đắc tội với một thế lực nhỏ nên cuối cùng cũng bị nhiều thế lực hợp lại sau đó tiêu diệt.

“Thế nào? Tôi không được đến đây sao?” Chu Mặc An hỏi lại.

“Ha ha, đương nhiên là được rồi.”

Một thanh niên mặc chiếc áo dài nam màu trắng trong số đó nâng hai chén rượu lên rồi từ từ bước tới.

Vừa tới trước mặt Chu Mặc An, hắn liền đưa một chén cho Chu Mặc An và nói: “Đã tới đây thì chính là bạn bè. Sau này mỗi năm chúng ta đều có thể tụ họp, năng liên lạc thì tình cảm mới lâu bền.”

“Rượu thì có thể uống, còn những việc khác sau này có cơ hội hãy nói.”

Chu Mặc An nhận lấy chén rượu cũng đã là nể mặt đối phương rồi. Hắn nhận lấy rồi uống cạn.

“Được rồi, người ta vẫn nói Chu thiếu gia cương quyết. Những tưởng Chu thiếu gia cùng đường với chúng tôi nhưng sau khi gặp mặt thì mới phát hiện hình như không phải.”

Gã thanh niên mặc áo dài đảo ánh mắt nhìn Diệp Thiên đang ở bên cạnh sau đó cười nhạt nói: “Cậu bạn này là thần thánh phương nào, chả có chút thực lực nào mà có thể khiến thiếu gia nhà họ Chu đường đường chính chính thế này phải đi theo ngoan ngoãn như thế. Thật khiến người ta cảm thấy tò mò.”

Ha ha ha.

Ở cách đó không xa, một tràng cười ha hả vang lên.

“Cậu…”

Chu Mặc An tối sầm cả mặt. Đối phương tự nhiên lại gây sự với hắn.

“Chu thiếu gia đừng tức giận. Con người tôi xưa nay đều nói thẳng. Nếu có chỗ nào đắc tội thì xin lượng thứ cho.” Gã thanh niên cười đáp.

Hắn không hề có ý xin lỗi.

Thực lực của mọi người ngang nhau, vả lại bọn họ đều cùng một giuộc, thậm chí phía Chu Mặc An hiện tại chỉ có hai người. Trong đó một người lại chỉ là người thường.

Nên biết rằng, ở Mộng Thiên Lâu này, chỉ cần hai bên đồng ý thì có thể ra tay giao đấu.

Kể cả có xảy ra án mạng cũng chẳng hề hấn gì vì bọn họ mong lắm cái cơ hội được ra tay với Chu Mặc An.


Không phải bọn họ cố ý nhằm vào Chu Mặc An mà là nhằm vào nhà họ Chu.

Những năm về trước nhà họ Chu không bao giờ bước chân vào Mộng Thiên Lâu nên bọn họ vẫn không hề có cơ hội. Nhưng hôm nay bọn họ cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội rồi.

Bắc An không những có gia tộc mà còn có những thế lực lớn nhỏ.

Nếu như bọn họ muốn lớn mạnh hơn thì phải ra tay với các gia tộc để thôn tính nguồn đất là tài nguyên của đối phương.

Và mục đích của bọn họ chính là nhà họ Chu. Chỉ cần xử lý được nhà họ Chu thì những gia tộc khác ở đất Bắc An này cũng chỉ là hạt cát. Tới lúc đó chẳng phải là muốn gì được nấy sao?

“Hừ?”

Chu Mặc An tối sầm mặt mày nhưng vẫn kiềm chế. Sau đó, hắn không màng tới đối phương nữa mà nói với Diệp Thiên: “Chúng ta tiếp tục đi lên nhé.”

Diệp Thiên gật đầu.

Chu Mặc An đi tới cầu thang trước rồi nói với người trông coi tầng này: “Xin phép cho chúng tôi đi lên.”

Người trông coi ở tầng này là võ sĩ tầng thứ tám. Tuổi tác chừng năm mươi.

Nghe xong, hai mắt đang nhắm chặt của ông ta mở luôn ra. Sau khi thấy Diệp Thiên và Chu Mặc An, ông ta nhìn một lượt rồi lắc đầu nói: “Hai người không phù hợp với quy định.”

“Lại quy định gì?” Chu Mặc An cau mày.

Vừa rồi ở tầng dưới đã có quy định rồi, bây giờ lại quy định gì nữa.

Vả lại trông có vẻ như không phải quy định giống nhau.

Người trông coi còn chưa nói gì thì gã thanh niên mặc áo dài ở phía xa đã lên giọng: “Quy định đi tiếp lên trên và ở bên dưới kia không giống nhau. Thế nhưng yêu cầu về thực lực cần tăng lên, chí ít cũng phải là võ sĩ tầng thứ tám mới được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận