Lăng Thiên Chiến Thần

“Anh Diệp này, chúng ta đi mua một bộ quần áo trước đã, vừa hay ngay bên cạnh là trung tâm thương mại của nhà họ Chu chúng tôi.” Chu Mặc An dừng xe sau đó quay qua nói câu đề nghị với Diệp Thiên.

Diệp Thiên hơi sửng sốt, anh cúi đầu nhìn lại chính mình, đúng là đã lâu rồi anh chưa thay bộ quần áo trên người, bởi anh là người tu luyện võ cổ, có thể dùng nội lực của mình để gột rửa bụi bẩn trên người cũng như trên quần áo bất cứ lúc nào. Bởi thế nên anh cũng không quá để ý đến chuyện quần áo mấy.

“Được, vậy ta đổi một bộ khác đi.” Diệp Thiên cũng chẳng phải là người không chỉn chu nhưng với thực lực của anh thì đúng là không cần phải đổi quần áo gì cả, nhưng nó vẫn có những thay đổi nho nhỏ về mặt xúc giác. Đây là vấn đề mang tính thói quen, cái này rất khó để thay đổi tận gốc rễ cho được.

Chu Mặc An nhanh chóng xuống xe trước sau đó tận tay mở cửa cho Diệp Thiên.

“Được rồi, tôi tự chọn quần áo là được.” Diệp Thiên xuống xe xong lại thấy Chu Mặc An chuẩn bị đi theo mình, anh chẳng biết nói sao cho phải nữa, người ta là nam thanh nữ tú đi dạo trung tâm thương mại với nhau kia mà, anh mà vào đấy với Chu Mặc An thì ra thể thống gì nữa, hai thằng đàn ông hơi kì đấy.


Bấy giờ Chu Mặc An mới nhớ đến tình cảnh hiện tại, hắn ta cười: “Anh Diệp cứ vào trước đi, lát rồi tôi vào sau, tôi cũng chuẩn bị lựa một bộ. À đúng rồi anh Diệp, trung tâm thương mại này là của nhà họ Chu chúng tôi, tôi đã bảo với người phụ trách rồi, anh chọn quần áo xong xuôi rồi ra quầy lễ tân là được, người phụ trách sẽ xử lý vấn đề thanh toán giúp anh.” Chu Mặc An còn bổ sung thêm một câu.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, anh không nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào trong trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại vô cùng rộng lớn, đây chắc chắn là trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố Bắc An, thậm chí nó còn nằm trong top của cả Long Quốc. Bởi nhà họ Chu đầu tư vào đây nên nơi này cũng coi như là nơi an toàn nhất, lúc bình thường cũng chẳng có ai dám gây sự. Diệp Thiên bước vào cửa sau đó chọn đại một cửa hàng.

“Chào mừng quý khách.” Vừa bước vào là anh đã thấy một người nhân viên bán hàng có vẻ ngoài ưa nhìn tiếp đãi đầy nhiệt tình: “Cửa hàng của chúng tôi chuyên bán hàng hiệu, hàng chuẩn hết ạ, tuyệt đối không có hàng giả, quý khách cứ xem tự nhiên, chọn xong nói với tôi là được.” Người nhân viên nữ đảm bảo.

Diệp Thiên chẳng quan tâm chuyện có phải hàng hiệu hay không, cứ mặc vừa người là được. Huống hồ ở địa bàn của nhà họ Chu thì chắc không có kẻ cả gan bán hàng giả lừa mắt người mua đâu nhỉ?

“Được, tôi tự xem là được.” Diệp Thiên gật đầu, anh đảo mắt nhìn khắp cửa hàng, chẳng mấy chốc anh đã ngắm được một bộ vest đen, đã thế còn là nguyên một set treo ở phía ngay kia.

“Bộ kia.” Diệp Thiên giơ tay chỉ bộ quần áo đó.

Nhân viên bán hàng chững lại, chỉ tay nói theo bản năng: “Nhanh vậy ư?” Cô ta vừa mới dứt lời, quay lưng đi một cái là khách mua đã chọn xong rồi? Song người nhân viên bán hàng này cũng định thần lại một cách nhanh chóng, cô ta cười rất chi là thương mại, sau đó nhanh nhảu nói: “Mắt nhìn của anh quả thực là tinh tường ạ, bộ vest đó là món hàng đại diện cho cửa hàng chúng tôi, có rất nhiều người thích nó nhưng sau cùng cũng bỏ lỡ vì không nên duyên. Xem ra hôm nay bộ vest đó đã đợi được chủ nhân đích thực, duyên phận đích thực của mình rồi.”


Đã làm nhân viên bán hàng thì ai cũng giỏi ăn nói cả, người nhân viên nữ này cũng không ngoại lệ, cô ta vừa nói những lời nịnh đầm “trái lương tâm” với khách hàng vừa lấy bộ vest kia xuống: “Đây ạ, anh cứ thử xem đã, cửa hàng chúng tôi cung cấp sửa đồ miễn phí ạ, sửa đến khi vừa người anh mới thôi.” Quần áo trong những cửa hàng bán đồ hiệu như bọn họ đều rất đắt tiền, bởi thế nên việc bán buôn hàng ngày cũng không tốt lắm, được cái lợi nhuận rất cao, chuẩn đét câu “Một năm không bán, bán cái ăn được ba năm.” Cũng vì vậy nên bọn họ luôn tươi cười niềm nở với mỗi một vị khách hàng.

“Không cần thử, cứ gói lại cho tôi đi.” Nãy Diệp Thiên nhìn rồi, chắc chắn vừa người, thế nên anh mới nói vậy.

Người bán hàng chỉ khựng lại một lát rồi lập tức cười tươi roi rói: “Dạ tôi gói lại cho quý khách ngay đây ạ.” Làm cái ngành này gặp đủ thể loại khách hàng ấy mà, yêu cầu đó của Diệp Thiên đã bình thường chán rồi đấy, dù sao bán được quần áo là được rồi, tiền trao cháo múc thôi, chắc chẳng có vụ trả hàng đâu, bởi có nhà họ Chu che chở nên họ cũng không sợ vị khách hàng mắt mù nào đến đây gây sự cả.

Nhưng ngay lúc này lại có một giọng nữ vang lên bên tai: “Sao thế này? Chẳng phải là hôm trước tôi nhìn trúng bộ đó rồi kêu cô giữ cho tôi mà? Sao lại bán cho người khác hả?”

Diệp Thiên cùng người bán hàng nghe được giọng nói ấy thì quay đầu nhìn lại, họ thấy một người phụ nữ mặt mũi khá xinh đẹp, thân hình cũng ở vào hàng cực phẩm đang đứng ngay cửa ra vào cửa hàng, chỉ có điều đôi mắt của cô ta đựng đầy nỗi bực tức cùng chán ghét, cô ta đưa mắt nhìn Diệp Thiên bằng vẻ khinh thường xong tiếp tục nói với người bán hàng: “Rõ ràng đã hứa hẹn với nhau rồi mà, sao nay cô lại lật lọng thế hả? May mà tôi đến đúng lúc đấy, không thì đồ bị bán đi mất, rồi cô lại lôi hàng giả hàng nhái ra để bịp tôi. Lỡ mà đụng quần áo với anh nhà tôi thì cô gánh trách nhiệm được sao?”

“Cô La, tôi, tôi thấy lâu lắm rồi cô không đến nên tưởng cô không cần bộ đồ này nữa, vả lại bộ đồ này quá đắt tiền, phải bán gấp không thì qua mùa hot, giá thành sẽ tụt dốc không phanh mất, đến lúc đó thì người chịu thiệt là tôi chứ không ai...” Người nhân viên bán hàng vội vàng giải thích.


Nhưng người phụ nữ tên “cô La” kia lại chẳng mảy may để ý tẹo nào, cô ta cười lạnh lùng: “Cô chịu thiệt? Cùng lắm thì cô chỉ mất mấy chục ngàn tệ mà thôi, nhưng anh nhà tôi mà mặc nó ra ngoài rồi đụng hàng với người khác thì mất mặt chết mất đấy.”

“Chuyện này...” Nhân viên bán hàng nhất thời không biết nói sao cho phải. Thật ra cô ta muốn hỏi đối phương rằng mặt mũi quan trọng hơn tiền hay sao? Vả lại cô ta chẳng làm sai gì cả, nhưng dù gì đối phương cũng là khách hàng, nhìn cách ăn mặc cũng giống người có địa vị. Ở trong trung tâm thương mại thì cô ta được nhà họ Chu che chở nhưng ra ngoài một phát là cô ta chỉ là người bình thường mà thôi, nếu đối phương mà có tí quyền lực trong tay thì kẻ xui xẻo chính là người bán hàng con con như cô ta. Cũng bởi thế nên cô ta cũng chẳng dám ra giọng phản bác câu nào.

“Chuyện gì vậy Quyên Quyên? Sao lại cãi nhau vậy?” Lúc này, một giọng nói vang lên phía ngoài, xong sau đó có một bóng người bước vào cửa hàng. Kia là một người đàn ông trung niên hơi hói, nhìn khá lùn, tuy mặc một bộ đồ hàng hiệu trên người nhưng nom nó khác một trời một vực với thần thái của ông ta.

Người phụ nữ tên La Quyên trông thấy tên đàn ông trung niên, cô ta vội thay đổi nét mặt ngay tức thì, giờ lại bày ra bộ dạng liễu yếu đào tơ đáng thương vô ngần sau đó chạy đến nép bên người người đàn ông kia, đã thế còn phàn nàn với vẻ nũng nịu: “Anh yêu, người ta vốn nhìn trúng một bộ vest, sau đó định mua đưa anh mặc đi tham gia bữa tiệc ở Mộng Thiên Lâu ngày hôm nay, định tạo bất ngờ cho anh nhưng ai ngờ ả bán hàng này lại bán cho kẻ khác mất rồi. Tức chết em mất thôi.”

“Ồ?” Người đàn ông trung niên kia nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ông ta nheo mắt lại khi nhìn về phía người bán hàng sau đó nói bằng giọng đầy thờ ơ: “Nếu bạn gái tôi nói đúng thì xin hãy đưa quần áo cho chúng tôi.” Coi khí thế của ông ta rõ kiểu sếp to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui