Lăng Thiên Chiến Thần

Diệp Thiên bước lại gần, vừa hay lại nghe thấy lời của tên chủ thầu xây dựng, anh nhíu chặt mày lại. Không nhắc đến chuyện đây là nhà thờ tổ, đồng thời cũng là nơi ẩn cư của gia tộc họ Đông Phương thì việc phá huỷ cả một ngọn núi to như thế này trong tình huống bình thường cũng là một việc không nên.

“Các anh nghe tôi khuyên một câu, nếu các anh muốn sống thì mau chóng dừng lại việc mà mình sắp sửa làm, sau đó mang cái máy xúc đó cút đi.” Diệp Thiên không chần chờ gì nữa, anh cất giọng cảnh cáo một câu. Giọng anh không lớn mấy nhưng ở một nơi trống trải, hầu hết mọi người đều đang cắm cúi làm việc như thế này thì cũng đủ để bao trùm cả một khoảng xa, dội vào tai từng người.

Trong phút chốc, ai nấy cũng sững sờ thảng thốt, sau đó dáo dác nhìn về phía tiếng nói ấy vang lên. Khi thấy chỉ có mỗi mình cậu trai trẻ tuổi đứng đó thì khuôn mặt vốn đang hoảng hốt của bọn họ lại lộ vẻ cạn lời, thậm chí có vài kẻ còn to mồm mắng chửi.

“Thằng tâm thần nào vậy?” “Không biết, chưa từng nghe gần đây có bệnh viện tâm thần cả.” “Nó dám bảo bọn mình muốn sống thì dừng tay á? Nó cho rằng gạch đá bên trên rơi xuống trúng người bọn mình đúng không?” “Khà khà, chắc chưa thấy khai thác quặng bao giờ.” “Rồi rồi, đừng để ý đến nó nữa, mau làm việc đi, tranh thủ san bằng ngọn núi này trước đã, có thế mới lấy quặng dễ dàng được.” Cả đám người thầm thì to nhỏ, ai cũng tiếp tục cắm đầu làm việc chứ chẳng mấy ai quan tâm đến Diệp Thiên nữa.

Nhưng vẻ mặt của tên chủ thầu kia lại có phần âm u, tôi độc, hắn ta xông đến trước mặt Diệp Thiên, gào vào mặt anh: “Ê cậu kia, chỗ này đã bị bọn tôi bao thầu rồi, nói đơn giản lại thì ngọn núi này đã bị phong toả, muốn vui chơi ngắm cảnh thì ra chỗ khác.”

“Tôi không đến để ngắm cảnh.” Diệp Thiên nói khách sáo: “Liệu các anh có thể dừng tay không?”


Kẻ nào đứng gần đó nghe vậy cũng ngẩn ngưởi.

“Dừng tay?” Tên chủ thầu cười nhạo: “Sao phải vậy nào?”

“Bởi đây không phải địa bàn của các anh.” Diệp Thiên nói.

“Ê này ranh, tai mày bị điếc rồi đúng không?” Tên chủ thầu đanh mặt, hắn ta hừ giọng: “Tao nói ngay từ đầu rồi mà, chỗ này đã bị bọn tao bao thầu rồi, mọi thứ ở đây đều là của bọn tao, bọn tao muốn làm gì cũng được.”

“Giấy phép bao thầu đâu, đưa tôi xem.” Diệp Thiên chìa tay. Đây nào phải chốn người bình thường có thể nhận thầu chứ, đã thế nhà thờ tổ của nhà họ Đông Phương ở đây nên chắc chắn rằng lúc trước đã bàn bạc thoả đáng với phía trên cả rồi, cộng với việc nhà họ Đông Phương còn có người kế thừa hương hoả kia mà, phía trên không thể nóng vội quy hoạch mảnh đất này cho được, chẳng phù hợp với tác phong thường ngày của họ. Còn là việc khai thác quặng nữa chứ, nghe mới nực cười làm sao.

Hành động của Diệp Thiên khiến tên chủ thầu sững sờ một lúc rồi mới định thần lại, nét mặt dữ tợn khôn cùng, hắn ta nạt nộ: “Thằng nhóc chết tiệt kia, tao cảnh cáo mày đấy, đây không phải chỗ cho mày làm xằng làm bậy đâu nhé, nếu mày thích lo chuyện bao đồng thế thì tao lại cho mày thấy máu giờ chứ lại, tin không hả?”

“Tôi tin.” Diệp Thiên gật đầu, ngay khi tên chủ thầu kia lộ vẻ mặt đắc chí thì anh bỗng lại nói: “Tin thì tin nhưng anh cứ lôi giấy phép bao thầu ra đã.”

“Mày...” Tên chủ thầu trừng to mắt: “Mẹ mày, mày không sợ ăn đập thật à con?”

“Tôi làm sai cái gì mà phải ăn đập chứ?” Diệp Thiên hỏi vặn.


Lửa giận phun trào trong đầu tên chủ thầu, hắn ta to giọng quát lớn: “Đây là chỗ nhà họ Chu để mắt tới, bọn tao làm việc hộ nhà họ Chu đấy nhé, tao không tin là mày không biết nhà họ Chu là dạng tồn tại thế nào, nói thế chắc mày hiểu rồi chứ nhỉ?”

Từng con chữ như đang ngầm chỉ rằng nhà họ Chu kia rất mạnh, mà đúng là vậy, Diệp Thiên biết một nhà họ Chu, nhà họ Chu ấy chính là gia tộc bậc nhất ở Bắc An, anh tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cố nhà họ Chu hôm qua nữa là. Mà cũng chẳng tìm đâu ra một nhà họ Chu nào khác dám khai thác ở chỗ này.

Diệp Thiên chỉ đang lục lọi trí nhớ của mình thôi, nhưng bởi bỗng nhiên anh lại sững người thế làm tên chủ thầu thầu kia cho rằng anh sợ hãi nhà họ Chu, bị tên tuổi của nhà họ Chu doạ cho chết khiếp nên nhất thời chẳng dám mở miệng nữa. Tên chủ thầu cười đầy khinh thường, xong vẫy tay đuổi mấy kẻ đang lái máy xúc phía sau mình, hắn ta to giọng: “Không có chuyện của tụi mày, đừng đứng hóng hớt nữa, mau làm việc đi. Trước trưa nay phải san bằng quả núi này cho tao đấy. Nếu làm việc có hiệu suất cao thì ai cũng được thưởng thêm một cọc tiền nữa.”

Đám đông nghe được vậy thì vui sướng không thôi, thì ai cũng làm việc vì đồng tiền cả, bọn họ chẳng màng đây là chỗ nào đâu, chỉ cần cho đủ tiền thì có san phẳng cả ngọn Bắc An cũng chẳng ho he một lời nào cả. Mấy tên lái máy xúc chuẩn bị lên xe.

“Rầm rập.” Đương lúc bọn chúng khởi động máy xúc, tiếng động ong tai nhức óc vang vọng khắp nơi. Bỗng nhiên bầu không khí im ắng đến lạ, tiếng máy xúc vừa mới ấm ì kia nay ngừng hẳn, như kiểu bị cắt điện vậy.

“Mẹ mày ranh kia, mày lại làm cái đếch gì thế hả?” Tiếng gào dữ tợn của tên chủ thầu kia vang lên ngay sau đó, hắn ta chạy nhanh về phía nọ.

Ánh mắt của đám đông thì đã đổ dồn về phía đó từ sớm, vẻ mặt của ai cũng kinh hãi không thôi, bởi bọn họ trông thấy một bóng người đứng ngay trước đầu máy xúc, người này là Diệp Thiên chứ chẳng ai khác, nhưng mới nãy Diệp Thiên còn đứng phía ngoài dải phân cách kia mà, sao mới chớp mắt mà đã xuất hiện trước đầu máy xúc thế kia? Mà anh còn dang rộng đôi tay như kiểu muốn dùng thân xác của mình để khiến mấy chiếc máy xúc kia ngừng lại.


“Anh thầu, thằng này chắn bọn em...” Cửa buồng lái máy xúc mở ra, tên lái xe thò đầu, nói bằng giọng khó chịu. Tên chủ thầu đã chạy lại, hắn ta trừng mắt nhìn Diệp Thiên với vẻ dữ tợn: “Thằng kia, lời tao vừa nói mày coi là gió thoảng bên tai đấy phỏng?” Tên chủ thầu xông đến trước mặt Diệp Thiên, rõ rằng hắn ta đang rất tức giận.

Chẳng hiểu sao khi nói mấy lời này hắn ta lại nhỏ giọng lại: “Ở đây giờ là địa bàn của nhà họ Chu, chắc hẳn mày cũng biết địa vị của nhà họ Chu ở Bắc An đúng chứ? Chỗ này đã bị nhà họ Chu nhìn trúng rồi, mày mà còn ngăn cản bọn tao hết lần này đến lần khác như thế thì mày đang đắc tội nhà họ Chu đấy. Chắc tao cũng không cần lắm lời về hậu quả khi đắc tội nhà họ Chu đâu nhỉ?” Tên chủ thầu dứt lời, hắn ta còn đặt bàn tay ngay cuống họng làm động tác cắt cổ, ý của hắn ta đã rõ mười mươi.

“Hôm nay có tôi ở đây, các anh đừng hòng khai thác nọ kia.” Mặt Diệp Thiên lạnh tanh, giọng nói bình tĩnh kia như kiểu bỏ cả đống lời đe doạ vừa rồi của tên chủ thầu chỉ là gió thoảng bên tai, anh không nghe lọt chút gì.

“***! Mẹ nó, mày muốn chết thật à?” Tên chủ thầu không nhẫn nhịn được nữa, sát khí hiện rõ trên người hắn ta. Loại người giống như hắn ta đa phần đều là đầu trâu mặt ngựa ở thế giới ngầm cả, phải máu mặt lắm mới được làm việc cho nhà họ Chu. Mà muốn trở thành kẻ máu mặt thì đương nhiên phải giết người, trên tay phải có mạng người, không thì sao có thể leo lên vị trí như ngày hôm nay cho được.

Tên chủ thầu nói xong, nụ cười lạnh lùng khinh khi hiện trên khoé miệng, hắn ta bước về phía một chiếc máy xúc nằm ngay cạnh đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui