Lăng Thiên Chiến Thần

“Có chuyện gì?”

Hồng Vạn Sơn tò mò.

Thực lực của Diệp Thiên, ông ta biết rõ. Còn có chuyện gì mà cần ông ta giúp sao?

“Trước đại hội Bắc Thiên Các, giúp tôi tìm một người.” Trong đầu Diệp Thiên xuất hiện một bóng người.

“Ai?”

“Bạn cũ của tôi, tên là Mạc Huyền.” Diệp Thiên nói chậm.

Từ lần chia tay ở Vũ Thành đến nay, đã lâu rồi họ không gặp nhau.

Nghe nói Mạc Huyền đang ở Bắc Cương.

Nhưng tung tích của đối phương không rõ ràng, ngay cả chuyện của Tây Cương cũng không hiểu rõ lắm, muốn tìm được người này, e là hơi rắc rối.

Vì vậy chuyện rắc rối thế này nên giao cho người địa phương đi làm thì tốt hơn.

Mà người đó chính là Hồng Vạn Sơn.

Thực ra đó cũng là một cách kiểm tra.

Nếu như ngay cả một người mà ông ta cũng không tìm được thì anh thực sự phải xem lại việc có nên giúp ông ta hay không.

Nhưng lẽ ra cũng không nên khó như vậy mới đúng.

Dù gì nhà họ Hồng cũng có chút địa vị ở Bắc Cương.

“Mạc Huyền.”

Hồng Vạn Sơn nhắc lại cái tên.

Diệp Thiên nói: “Để ông có thể tìm được tung tích của ông lão tôi sẽ sai người đưa cho ông thông tin cơ bản về người ông cần tìm.”

“Tôi chỉ yêu cầu ông có thể tìm được một vài manh mối về ông ta là được, không nhất thiết phải tìm ra tận nơi.”

Diệp Thiên nới lỏng điều kiện cho Hồng Vạn Sơn.


Dù gì thực lực của Mạc Huyền không thể dò xét được, nếu như ông lão thực sự không muốn cho người ta tìm ra thì e là, ngoại trừ anh, những người khác muốn tìm được cũng khó như lên trời.

“Được tôi hứa sẽ hết lòng giúp cậu tìm người này!”

Hồng Vạn Sơn tự tin nhận lời ngay.

Không phải chỉ tìm một người sao?

Có gì mà khó?

Ông ta hoàn toàn không thấy đây là chuyện khó khăn gì!

“Nhưng mà cậu Diệp!”

Hồng Vạn Sơn đột nhiên lo lắng: “Mặc dù tôi công nhận thực lực của cậu nhưng dù gì nhà họ Chu cũng là gia tộc máu mặt, chưa biết chừng bọn họ còn bắt tay với gia tộc khác hại chết con trai tôi, tôi cần biết một mình cậu thực sự có thể chống lại cả một gia tộc không?”

Ông ta nói câu này không phải đang nghi ngờ gì.

Chỉ là để an toàn nên muốn biết rõ tình hình hơn một chút.

Bản thân ông ta cũng chỉ là người có thực lực bình thường, vì vậy tầm hiểu biết cũng không quá rộng.

Vì thế nên trong mắt ông ta, sức mạnh của con người cũng có hạn.

Thực lực một người dù có mạnh tới đâu, khi đối mặt với sóng gió bão táp và mãnh thú điên cuồng cũng không thể làm gì hơn.

“Ông không tin tôi?”

Diệp Thiên nhìn Hồng Vạn Sơn.

Hồng Vạn Sơn vội vàng nói: “Không phải đâu cậu Diệp, cậu đừng hiểu nhầm, chỉ là tôi sợ thù giết con còn chưa trả mà chúng ta đã mất mạng thì thực sự không đáng.”

Sao ông ta dám không tin Diệp Thiên?

Nếu như không tin thì cũng không mặt dày vứt bỏ tất cả xin Diệp Thiên giúp đỡ!

Diệp Thiên nhận ra không phải là Hồng Vạn Sơn không tin anh.

Anh lạnh nhạt nói: “Ông chỉ cần làm tốt chuyện tôi giao, tìm được Mạc Huyền rồi thì đừng nói chỉ một nhà họ Chu nhỏ bé, cho dù ông muốn diệt trừ tất cả gia tộc ở Bắc Cương này cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Vậy.”

Hồng Vạn Sơn sững sờ.

Ngông cuồng!

Nhưng ông ta thích!

Bởi vì ông ta nhận ra sự lạnh lùng và tự tin trong giọng nói của Diệp Thiên.

Nhưng không phải kiểu tự tin không có cơ sở.

Mà là kiểu khí chất thiên bẩm, tự tin nhiều thành quen!

“Xin cậu cứ chờ tin tốt của tôi!”

Hồng Vạn Sơn không còn câu hỏi nào khác.

Hơn nữa ông ta cũng không có tư cách để thắc mắc nhiều.

Bây giờ người duy nhất ông ta có thể cậy nhờ là Diệp Thiên. Người khác ông không dám tin tưởng, mà họ cũng không dám đắc tội với nhà họ Chu!

Hồng Vạn Sơn vừa đi, Bạch Tử U không biết đã xuất hiện từ khi nào.

“Thưa anh, anh thực sự định giúp Hồng Vạn Sơn?”

Bạch Tử U hơi lo lắng.


Diệp Thiên cười như thường: “Cô cho rằng vì một người không liên quan mà đối đầu với nhà họ Chu không đáng?”

Bạch Tử U khẽ gật đầu.

Sau đó cô nói thêm: “Không chỉ có vậy, sự tồn tại của nhà họ Chu ở Bắc Cương rất đặc biệt, địa vị của ông lão Chu cũng rất vững chắc, tới lúc đó, e là không phải chuyện của một mình nhà họ Chu nữa rồi.”

Bạch Tử U nhìn sự việc một cách toàn diện.

Diệp Thiên đồng ý gật đầu: “Cô nói không sai, sự tồn tại của nhà họ Chu rất đặc biệt nhưng lần này không giống vậy.”

“Lần này không giống?”

“Đúng vậy, chuyện ở Bắc Cương không đơn giản như cô nghĩ, cho dù bề ngoài chỉ là mấy gia tộc hoặc là nhà họ Diệp ở trong tối, thậm chí có thêm nhà họ Doanh không lộ mặt, nhưng không lâu sau đều sẽ xuất hiện cả thôi. E rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng mà ngay cả tôi cũng không dám chắc.”

Diệp Thiên cười lắc đầu.

Bạch Tử U đột nhiên nhận ra: “Anh có thể dùng thực lực để xoay chuyển càn khôn.”

Đây là suy nghĩ trong lòng của cô.

Thực lực của Diệp Thiên, không một ai biết.

Nhưng là người kề vai sát cánh với anh, trợ thủ đắc lực bên cạnh anh, Bạch Tử U chắc chắn trăm phần trăm, chỉ cần Diệp Thiên chịu ra tay, trên đời này sẽ không có ai có thể làm khó anh!

“Nếu như tôi thực sự làm như vậy thì không phải rất ngu ngốc, cũng rất ngang tàng sao?”

Diệp Thiên lắc đầu cười.

“Được rồi, đi dạo cùng tôi.”

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua.

Ngày thứ ba còn chưa tới, một bóng người quen thuộc đã tới tìm Diệp Thiên.

Không phải ai khác mà chính là người cầm quyền thế giới ngầm ở Bắc An, anh Long!

“Cậu Diệp, lâu rồi không gặp.”

Vừa gặp mặt anh Long đã tỏ ra rất khách sáo.

Bên cạnh hắn là ông già lần trước, võ sĩ tầng thứ tám.

Cái chính là lần này ông già đó cách anh khá xa, không gần như lần trước.

Không phải lo lắng cho an toàn của anh Long mà là ông ta cảm thấy cho dù có đứng gần Diệp Thiên thì anh cũng chẳng coi ông ta ra gì.

Không bằng cứ giữ giá một chút!


“Sao nhanh như vậy đã tới tìm tôi rồi?”

Diệp Thiên hơi tò mò.

“Kết quả thế nào? Định từ bỏ hay là đã chuẩn bị trước phần mồ đẹp rồi?”

“Không, không phải!”

Anh Long vội vàng xua tay, mồ hôi rơi lã chã.

Từ sau khi nói chuyện với ông già về thực lực của Diệp Thiên, vừa gặp lại Diệp Thiên, hắn ta đã run lẩy bẩy.

“Tôi tìm được người nhà họ Doanh rồi!”

“Ồ?”

Mắt Diệp Thiên sáng lên: “Cụ thể một chút.”

Anh Long vội vàng nói: “Có thể nhanh như vậy chắc là may mắn, vừa hay người họ Doanh đó xuất hiện ở Bắc An, ở địa bàn của tôi, cho dù chỉ là một con ruồi, chỉ cần...”

“Nói vào trọng điểm.”

Diệp Thiên lắc đầu bất lực.

Người này nói quá nhiều điều thừa thãi.

“Vâng, vâng.”

Anh Long lại lau mồ hôi trên trán rồi mới nói tiếp: “Chúng tôi tìm được người họ Doanh đó là vì người họ Doanh không nhiều, hơn nữa mặt người này cũng không phải dạng phổ biến nên đã được ghi lại.”

“Bây giờ người đó ở đâu?”

Thực sự có phải người nhà họ Doanh không, Diệp Thiên phải đích thân đi xác nhận.

“Doanh Đông này trước giờ đều kín tiếng, ngay cả cơm cũng ăn ở chỗ mình thuê. Nếu như không phải dạo này chúng tôi thường qua lại trong thế giới ngầm, chắc chắn khó lòng phát hiện và điều tra ra.”

Anh Long dè dặt đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận