Vèo!
Nhìn thấy cảnh này, Tăng Vũ lập tức tiến lên chắn trước mặt Mạc Linh, thấp giọng quát.
“Cô chủ, lùi lại!”
“Tăng Vũ, sợ cái quái gì, anh Diệp có thể chọc chết hai tên khốn này bằng một ngón tay!”
Điều mà Tăng Vũ không ngờ là khi nghe thấy lời nhắc nhở của mình, người luôn hiểu chuyện, nghe lời trong những việc lớn là Mạc Linh lại hét lên như một con mèo nhỏ hung dữ.
Cô không hề sợ hai tên đàn ông vạm vỡ trước mặt, ngược lại còn tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Tất cả những điều này chỉ vì có Diệp Thiên đứng phía sau.
Theo Mạc Linh thấy, lần trước khi mình và Diệp Thiên tình cờ gặp nhau, Diệp Thiên đều cứu mình vào lúc nguy cấp nhất.
Bây giờ tên khốn Hồng Bác Văn lại ập vào phòng của Diệp Thiên.
Với thân thủ mà Diệp Thiên vừa mới thể hiện, đừng nói là cao thủ nhà họ Hồng tới, cho dù là người của nhà họ Chu ở Bắc An này cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Vậy thì sao cô ta phải sợ?
Trong đời này, ngoại trừ Tăng Vũ thì Diệp Thiên là người đàn ông đầu tiên cho Mạc Linh có cảm giác an toàn.
Hơn nữa cảm giác này còn mãnh liệt và lớn hơn, đến mức Mạc Linh không hề cảm thấy hai tên đàn ông cường tráng đứng trước Hồng Bác Văn có gì đáng sợ.
Cô ta đã có Diệp Thiên ở đây thì còn sợ cái gì nữa?
“Hử?”
Nghe Mạc Linh hét vậy, Hồng Bác Văn vốn đang định cho thuộc hạ của mình giải quyết Tăng Vũ rồi bắt Mạc Linh đi thì đột nhiên cau mày.
Từ sau khi vào phòng, đây là lần thứ hai hắn nhìn về phía Diệp Thiên.
Lần đầu tiên hắn nhìn Diệp Thiên như nhìn kẻ gian phu.
Hắn chỉ cảm thấy Diệp Thiên xuất hiện trên ban công chắc chắn là vì nghe thấy tiếng hét của mình nên mới sợ hãi trốn ở đó, chuẩn bị nhảy qua ban công chạy mất.
Mà lần này hắn mới thật sự bắt đầu nhìn Diệp Thiên một cách nghiêm túc.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhếch miệng cười.
Im hơi lặng tiếng.
Trên người thằng nhóc này không có hơi thở của võ sĩ thì sao hắn phải sợ?!
Sinh ra trong nhà họ Hồng, mặc dù Hồng Bác Văn không học vấn không nghiệp, cà lơ phất phơ nhưng dù sao xung quanh luôn có cao thủ bảo vệ, hơn nữa gia cảnh khá giả, giàu có, từ nhỏ nên hắn cũng chưa bao giờ chăm chỉ học võ.
Nhưng được sự huấn luận kỹ càng của người hướng dẫn tại nhà, cộng với việc thường xuyên tắm bằng lá thuốc đắt tiền nên bây giờ hắn cũng đã là võ sĩ ở cảnh giới tầng ba.
Đương nhiên hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của đối thủ thông qua sự biến động của nội lực.
Trên người Diệp Thiên hoàn toàn không có hơi thở của võ sĩ, chỉ là một người bình thường.
Lời Mạc Linh nói hoá ra chỉ để hù doạ mình!
“Mạc Linh, tôi khuyên cô hãy bỏ những suy nghĩ nhàm chán đó và ngoan ngoãn đi theo tôi đi, cô phải biết đây không phải Bắc Cương, mà là Bắc An! Đây là địa bàn của nhà họ Hồng tôi!”
“Nhà họ Mạc các người tay ngắn không với được tới trời, ở đây chẳng là cái thá gì cả! Cô ngoan ngoãn đi theo tôi, có lẽ sẽ khiến tôi mềm lòng, có thể chỉ để cô hầu hạ tôi một ngày.”
“Nếu không tôi sẽ phá huỷ công phu của cô, bán cô tới kỹ viện bẩn nhất Bắc An này! Sau đó nói với bên ngoài rằng cô mất tích! Nhà họ Mạc còn dám tới gây phiền phức cho tôi hả?”
Trong lòng Hồng Bác Văn đã xác định rằng Mạc Linh chỉ đang giễu võ giương oai thôi nên không còn chút sợ hãi, lập tức lạnh lùng nói.
Dáng vẻ đó của hắn như con rồng khổng lồ đang nhìn xuống con kiến trước mặt, không đến lượt Mạc Linh đồng ý hay không đồng ý!
“Anh dám!”
Mạc Linh chưa bị người khác dùng lời nói vô liêm sỉ như vậy làm nhục bao giờ, Tăng Vũ lập tức nổi giận, hơi nhún chân một cái rồi như hổ lao ra khỏi chuồng vồ tới hai tên vạm vỡ trước mặt.
Lần này hắn đã giận tới tột cùng, cũng đã hận tới đỉnh điểm.
Vài giờ trước, đối mặt với ba người Long Kiệt, hắn thua Long Kiệt, đặt Mạc Linh vào thế nguy hiểm.
Giờ phút này, thấy Mạc Linh không còn đặt hy vọng mình có thể bảo vệ cô ta nên Tăng Vũ vừa hận vừa lo, lúc này hắn muốn đánh bại hai tên cường tráng trước mặt để tự chứng minh bản thân, cũng để cho Mạc Linh biết rằng hắn vẫn có khả năng bảo vệ cô được an toàn.
Như điều mà hắn đã làm trong suốt mười năm qua vậy!
“Hừ! Không biết lượng sức!”
Thấy Tăng Vũ muốn ra tay, đột nhiên nhào về phía hai thuộc hạ của mình thì Hồng Bác Văn đang đứng phía sau chẳng hề hoảng sợ mà còn cười khẩy khinh thường.
Nụ cười này thể hiện sự tự tin và vẻ điềm tĩnh của hắn.
Bởi vì hai người trước mặt này không chỉ có thực lực như Long Kiệt, là ở cấp võ sĩ theo võ cổ tầng đỉnh của tầng thứ tám, hơn nữa họ còn là anh em sinh đôi!
Mặc dù nhìn bề ngoài không thể thấy được nhưng trên thực tế, một người trong số họ đã bị lửa làm cho biến dạng khuôn mặt trong trận chiến đẫm máu vài năm trước, sau đó nhà họ Hồng đã bỏ tiền của ra để làm phẫu thuật tốt nhất sửa lại khuôn mặt biến dạng cho anh ta.
Tuyển vào nhà họ Hồng với danh nghĩa người khác.
Người bình thường không hề biết hai người này vẫn là anh em Hắc Bạch Song Sát uy danh Bắc An, người dưới quyền của nhà họ Hồng năm đó.
Là anh em sinh đôi, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, không một kẽ hở, mặc dù chỉ có thực lực tầng đỉnh của tầng tám nhưng họ lại có đủ thực lực để chống lại cao thủ tầng chín.
Giờ phút này, Hồng Bác Văn có thể cảm nhận rõ ràng Tăng Vũ trong cơn thịnh nộ cũng vẫn chỉ có thực lực dưới tầng đỉnh thứ tám mà thôi.
Chiến đấu một mình không phải đối thủ của một trong hai người.
Đối mặt với sự công kích đồng thời của Hắc Bạch Song Sát mà hắn lại làm vậy đúng là tìm chết!
Vù!
Như thể xác nhận suy đoán của Hồng Bác Văn, thấy Tăng Vũ giận dữ ra tay, nhanh chóng tấn công tới trước mặt mình.
Hai anh em thậm chí còn chẳng cần nhìn nhau đã đồng thời ra tay, tốc độ và sự đồng điệu ấy khiến cho Tăng Vũ đang nhào tới trước mặt hai người phải lập tức kinh ngạc.
Hắn đã từng gặp rất nhiều cao thủ, cũng đã từng đối đầu với vô số người, thậm chí còn một đấu hai, một đấu ba, nhưng lại chưa bao giờ thấy cuộc phản công nào đồng bộ như thế này.
Cuộc phản công của hai anh em Hắc Bạch Song Sát giống như một bức tường được tạo bởi hai nắm đấm, không chê vào đâu được khiến Tăng Vũ không nhìn ra sơ hở.
Càng không nhìn thấy hy vọng chiến thắng!
“Làm tốt lắm!”
Thấy Tăng Vũ khựng lại, ý chí bị lung lay thì hai anh em Hắc Bạch Song Sát gần như đồng thời cười khẩy thể hiện sự vui vẻ.
Ngay lập tức, hai người như hai con sư tử điên cuồng, khi Tăng Vũ đổi chiêu chuyển từ tấn công sang phòng thủ thì họ tấn công hắn như một làn sóng, tựa như núi thái Sơn đang đè lên.
Hai nắm đấm gần như đập vào cánh tay Tăng Vũ cùng một lúc!
Rắc!
Rắc!
Hai tiếng nứt xương giòn tan vang lên gần như đồng thời.
Nắm đấm của hai anh em lập tức xuyên thủng phòng ngự nội công trên hai cánh tay trải đầy nội lực của Tăng Vũ, giống như hai cây búa khổng lồ đập vào cẳng tay hắn ta.
Cẳng tay bị gãy, Tăng Vũ còn chưa kịp hét lên thì đã bay ngược lại, tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, đập nát cửa sổ thuỷ tinh của ban công phía sau.
Hắn như một cục thịt đẫm máu, bay nhanh về phía không trung bên dưới ban công.
Nếu lúc này không có ai ngăn lại thì hắn sẽ rơi từ tầng bảy xuống, dưới tình huống nội lực bị tổn hại nặng nề này thì rất có khả năng sẽ bị tàn phế ngay tại chỗ.
Võ công của hắn cũng sẽ không còn lại gì nữa.
Từ nay về sau sẽ trở thành một tên phế vật!
Vù!
Trong tiếng kêu tuyệt vọng của Tăng Vũ, một bàn tay đột nhiên đặt sau lưng hắn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...