Giọng của Diệp Thiên rất bình thản, trừ phi có rất nhiều trẻ em bên cạnh, bây giờ muốn nổ tung thì đó là đầu của La Vĩnh Huy!
"Còn bà nữa đấy!" Diệp Thiên nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Nhàn.
"Tôi có thể cho bà một cơ hội nữa, khai hết mọi việc ra sau đó thì đi tự thú! May ra còn có con đường sống!"
La Nhàn cau mày, phớt lờ lời nói của Diệp Thiên!
Tự thú? Chính là chết!
La Nhàn biết rõ nhất những gì bà tađã làm. Chỉ cần sự việc này bị phơi bày, bà ta chắc chắn sẽ chết!
Do đó, bà ta tuyệt đối không thể tự thú, chỉ có thể đánh cược!
Đánh cược năng lực của Diệp Thiên, liệu có thể kéo bọn họ xuống bùn không!
"Cậu nói tự thú thì tự thú ư? Cậu là gì chứ?" La Nhàn nghiến răng, cố gắng vùng vẫy lần cuối.
"Đây là một trại trẻ mồ côi, đôi tay của cậu cũng dài quá rồi đấy nhỉ? Vẫn là câu đó, đừng lo chuyện bao đồng!"
Thấy vậy, Diệp Thiên hắng giọng một cái và nụ cười trên khóe miệng rất thú vị.
"Vậy bà muốn gì?"
La Nhàn khấp khởi mừng thầm và nhìn thấy một chút hy vọng.
"Cậu có thể mang Từ Phàm Vũ đi, và sau đó giả vờ như không nhìn thấy bất cứ điều gì! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"
Biểu hiện của Diệp Thiên không hề dao động. "Nếu tôi từ chối thì thế nào?"
"Từ chối?" Khuôn mặt của La Nhàn lúng túng. "Vậy thì chúng ta quyết một phen sống mái, cùng lắm thì không ai được lợi lộc gì!"
"Hơ!" Lâm Khuê cười khẩy, đôi mắt đầy sự khinh bỉ và chế giễu!
Ngừoi dám nói với anh ấy quyết một phen sống mái, trên đời này không phải không có.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm La Nhàn!
Thậm chí chưa nói đến việc quyết một phen sống mái, nếu như đổi lại là lúc bình thường, La Nhàn còn không có tư cách nói chuyện với anh ấy nữa.
"Ý cậu là gì?" La Nhàn lườm Lâm Khuê. "Nhanh quyết định đi, đừng nghĩ tôi dễ bắt nạt! Tôi đã dám làm thế thì cũng nắm chắc việc thoát thân an toàn. Tôi muốn xem xem, chúng ta ai có thể cười đến cuối cùng. "
Diệp Thiên liếc bà ta một cái và đôi mắt anh hờ hững.
"Mà thôi, bà đã nói tôi không quản được bà thì tôi sẽ tìm một người có thể quản được bà tới đây!"
Nói rồi, anh vẫy tay về phía Lâm Khuê!
Sau đó quay người rời đi, trở lại trong xe!
Lâm Khuê đáp lời đồng ý, rút điện thoại ra và gọi.
"Hừ, khẩu khí lớn thật, tôi muốn xem xem cậu có thể gọi ai tới!"
La Nhàn không tin vào điều này, ánh nhìn Diệp Thiên đầy ác ý.
Sau đó nhanh chóng dìu La Vĩnh Huy. Lúc này, tay phải của La Vĩnh Huy gần như bị tàn phế.
Hắn đau đớn dữ dội, cơ thể run rẩy, không còn sự kiêu ngạo trước đó nữa!
Bà ta định đưa hắn đến bệnh viện trước nhưng Lâm Khuê vừa kết thúc cuộc điện thoại liền chặn lại.
"Không ai có thể rời đi trước khi sự việc kết thúc! Bao gồm cả các người!"
"Cậu." sắc mặt La Nhàn rất khó coi. "Tôi không thể đưa cháu tôi đến bệnh viện à? Cậu thật độc ác, cậu định để nó đau đến chết hay sao?"
Lâm Khuê vẫn vô cảm, giống như một bức tượng, đứng trước cửa trại trẻ mồ côi.
Không có ai có thể lọt khỏi nơi đây!
"Đây là hắn ta tự chuốc lấy! Nếu không phải anh ấy nhân từ thì hắn ta giờ đã là cái xác rồi! Đừng có không biết điều như thế!"
Giọng nói của Lâm Khuê lạnh lùng, không chút thỏa hiệp.
Vẻ mặt của La Nhàn và La Vĩnh Huy vô cùng khó chịu, nhưng họ chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên và nhìn về phía Lâm Khuê.
Diệp Thiên bước vào xe, và phát hiện Tiểu Vũ Mao đã ngủ.
Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn và rúc vào góc ghế sau khiến ai cũng cảm thấy thương xót!
Diệp Thiên thở dài, con bé chỉ mới bốn tuổi, nhưng trải qua quá nhiều thứ.
Con của những người khác có cha và mẹ từ nhỏ, không lo ăn lo mặc.
Nhưng Tiểu Vũ Mao lại không có gì.
Chỉ mới bốn tuổi, nhưng đã bị buộc phải nhặt rác, sống trong ký túc xá không bằng chuồng lợn và chỉ có thể ăn nửa quả táo sắp thối cho bữa tối.
Định mệnh thật bất công.
Diệp Thiên khó có thể tưởng tượng làm thế nào con bé có thể sống sót trong bốn năm này.
Bao gồm cả những đứa trẻ bên ngoài, làm thế nào mà chúng sống nổi?
Càng khó tưởng tượng được, lẽ nào lãnh đạo của trại trẻ mồ côi này lòng dạ lại sắt đá như vậy?
Với những em bé này, lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!
Những người này, thực sự đáng chết!
"Tiểu Vũ Mao, chú hứa rằng sau này không ai có thể bắt nạt cháu nữa!"
Diệp Thiên nói giọng dịu dàng và hôn nhẹ nhàng trên trán của Tiểu Vũ Mao, anh sợ đánh thức con bé dậy!
Tiểu Vũ Mao đang ngủ mơ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đáng yêu.
Có lẽ, con bé đã có một giấc mơ rất đẹp!
Trong trại trẻ mồ côi, La Vĩnh Huy khóc lóc kêu gào ầm ĩ vì đau, như thể không tiếp tục được nữa.
Khuôn mặt của La Nhàn khó coi đến cực điểm, đang muốn lao ra nhưng nhìn thấy một chiếc BMW đang tăng tốc đi tới.
Chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn thì một người đàn ông trung niên hốt hoảng bước xuống từ ghế phụ.
"Giám đốc Lưu? Giám đốc Lưu, cuối cùng ông cũng đến rồi!"
Nhìn thấy người đến, La Nhàn và La Vĩnh Huy bất ngờ như vớ được vị cứu tinh!
"Giám đốc Lưu, ông phải làm chủ cho chúng tôi! Hai kẻ này không chỉ đến gây rắc rối mà còn khiến Đại Quân và Tiểu Huy bị thương. Ông không được tha cho họ đâu."
Lưu Tân Long, giám đốc trại trẻ mồ côi, đừng thấy bình thường ông ấy đơn giản, nhưng mối quan hệ ở Dung Thành rất mật thiết.
Bởi vì điều này, trại trẻ mồ côi mới dám phô trương làm những điều vô nhân tính như vậy!
Theo quan điểm của bà ta, miễn là Lưu Tân Long xuất hiện, Lâm Khuê và Diệp Thiên sẽ chết chắc.
Ai biết được, Lưu Tân Long giả vờ như thể ông không nghe thấy gì, thần sắc trở nên hoang mang.
"Đừng nói về những thứ vô dụng nữa, thị trưởng còn hơn mười phút nữa sẽ tới. Đã đến lúc dọn dẹp rồi, đừng để thị trưởng nhìn thấy những gì không nên thấy!"
Gì cơ? Thị trưởng sắp đến?
La Nhàn bị sốc một lúc, rồi mặt tái nhợt.
Những nhân vật như thị trưởng phải đến tám năm, mười năm không đến một lần.
Hôm nay trúng gió gì vậy? Nói đến là đến, không báo trước gì cả.
Nếu để thị trưởng nhìn thấy những gì họ không nên thấy, thì coi như xong!
"Còn ngây ra đó làm gì? Dọn dẹp nhanh lên đi!"
Lưu Tân Long hối thúc, thị trưởng sắp đến, ông ta còn lo lắng hơn La Nhàn.
"Thế còn Đại Quân? Chết dẫm ở đâu rồi? Lúc quan trọng thì không thấy ai, ngày mai ông cho nó cút luôn."
Lưu Tân Long lo lắng chửi xối xả, định dấu đi những thứ không thể lộ ra ngoài được, Lâm Khuê hắng giọng, lại một lần nữa chặn trước mặt mấy người.
"Đừng bận rộn nữa, thành khẩn sẽ được khoan hồng, bây giờ khai báo thành khẩn mọi việc ra đi, sau đó đi tự thú! Đây là đường duy nhất cho các người!"
Nghe thấy điều này, Lưu Tân Long đang rất lo lắng, đột nhiên trở nên tức giận.
"Thành khẩn? Thành thật đếch gì! Mày là cái thá gì? Ở đây có việc của mày sao? Cút đi cho ông khuất mắt, đừng ở đây làm loạn nữa!"
"Đại Quân, chưa chết thì nhanh ra đây tống cổ tên nói nhăng nói cuội này ra ngoài."
Thấy Lưu Tân Long nổi giận, Đại Quân mới khập khiễng bước ra từ bốt bảo vệ.
Khuôn mặt hắn toát đầy mồ hôi, và đôi chân mềm nhũn lại!
Bây giờ, ngay cả khi ông ta cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám động thủ với Lâm Khuê.
"Ừm? Có chuyện gì với cậu vậy?" Lưu Tân Long nhận ra rằng có điều gì đó không ổn khi nhìn thấy Đại Quân.
Mắt ông ta trợn lên và anh bàng hoàng khi thấy tình trạng khốn khổ của La Vĩnh Huy.
"Ai đã làm điều này? Dám đụng vào người của tôi, gan không nhỏ đấy!"
"Là hắn ta làm!" La Nhàn nhanh chóng nhảy ra mách tội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...