Lăng Thiên Chiến Thần

Bước chân của Diệp Thiên khựng lại, anh quay đầu, nhún vai nhìn dáng vẻ bất bình tức giận của Miêu Liên: "Tôi nói rồi, tôi không bắt cóc sư phụ của cô, cô tìm nhầm người rồi."

"Hừ, tôi kệ đấy." Miêu Liên lắc đầu nguầy nguậy, cô ta bĩu môi, quyết tâm bám lấy Diệp Thiên: "Tóm lại, anh phải tìm sư phụ cho tôi. Không thấy sư phụ đâu, cả Tiểu Tĩnh Tĩnh cũng đi luôn rồi, giờ tôi bơ vơ lẻ loi, nếu không tìm được sư phụ thì tôi thà chết đi cho xong. Hu hu." Miêu Liên vừa nói vừa ngồi xổm trên nền đất, trông có vẻ bất lực vô cùng, cô ta bắt đầu thút tha thút thít đầy tội nghiệp, thấy mà thương.

"Rồi, chỉ biết khóc, làm sao để tìm sư phụ của cô đây?" Diệp Thiên thấy hơi bất lực, chẳng lẽ cô nàng này định ăn vạ mình à? Mà thôi biết sao giờ, Diệp Thiên không chịu nổi nước mắt của con gái, dù là Tô Thanh Thanh hay Tô Vân Nhi, và cả cô gái Miêu Liên đang đứng trước mặt này nữa.

"Anh biết gì cơ chứ? Từ nhỏ tôi đã được sư phụ nuôi lớn, Miêu Trại sắp không còn nữa rồi, nếu mà sư phụ của tôi cũng không còn nữa thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?" Miêu Liên cất cao giọng, nước mắt tuôn như mưa.

Đây là lần thứ ba Diệp Thiên gặp Miêu Liên, bình thường cô gái này trông khá phóng khoáng, mạnh mẽ, sao nói khóc là khóc được liền vậy, còn khó dỗ nữa chứ. Nhưng điều Diệp Thiên quan tâm nhất là câu nói của cô ta: "Cô nói gì? Miêu Trại sắp không còn nữa?" Diệp Thiên bất giác nhăn mày.

Có thể nói Miêu Trại là bá chủ vùng Tây Cương, tuy xưa giờ người của Miêu Trại cần cù lương thiện, nhưng nhờ có thuật cổ trùng cùng với việc lợi dùng độc dược, ai nghe tên Miêu Trại cũng sợ hãi, chẳng dám chọc vào. Theo Diệp Thiên được biết, trong Miêu Trại còn có rất nhiều cao thủ canh giữ, sao có thể xảy ra chuyện được?


"Hừ, không liên quan đến anh, chẳng phải anh không giúp tôi à? Anh đi đi." Miêu Liên hừ giận dỗi, cô ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường, anh không nói gì nữa, quay người bỏ đi không chút do dự. Giờ đến lượt Miêu Liên ngẩn ngơ, cô ta vội mở miệng gọi với theo ngăn cản: "Này, anh đứng lại, tôi cho anh đi chưa mà anh đi?" Đúng là đồ đầu gỗ, tức chết mất thôi.

Diệp Thiên ngừng bước chân: "Thế cô muốn sao?" Miêu Liên sửng sốt, dường như cô ta nghĩ đến điều gì đó: "Anh muốn biết chuyện về Miêu Trại thật sao?"

Diệp Thiên nhún vai: "Sau đó thì sao?" Miêu Liên hít sâu một hơi, cô ta cũng tiến lên một bước: “Thế này nhé, chúng ta làm trao đổi có được không? Anh giúp tôi tìm sư phụ, tôi kể tình hình của Miêu Trại cho anh nghe."

Diệp Thiên nhìn cô ta, ánh mắt nhạt nhẽo chẳng đổi thay: "Được, nhưng cô phải nói Miêu Trại đã xảy ra chuyện gì cho tôi nghe trước đã."

"Sao lại như vậy được chứ anh kia?" Miêu Liên tức nổ đom đóm mắt: "Anh gặp được phi vụ làm ăn nào mà đưa tiền trước khi thấy hàng không? Anh phải tìm được sư phụ của tôi đã."

Nhưng Diệp Thiên lại lắc đầu: "Vậy thứ cho tôi lực bất tòng tâm, cô tìm người khác đi." Anh dứt lời, lại quay lưng rời khỏi.

"Này, đứng lại đó, tôi sợ anh rồi đó được chưa?" Miêu Liên tức xanh măt, vội đứng chắn trước mặt Diệp Thiên, cô ta chỉ có thể thoả hiệp với cái tính cứng đầu như trâu này của Diệp Thiên.

"Được, vậy cô nói đi." Diệp Thiên nhìn cô ta không chớp mắt. Miêu Liên liếc anh với vẻ bất lực: "Vừa đi vừa nói được không? Đợi nữa thì muộn mất."


"Cũng được, đi theo tôi." Lần này Diệp Thiên không phản bác, anh đổi một hướng khác, tiếp tục bước đi.

Tuy Miêu Liên không biết Diệp Thiên định đi đâu, nhưng cô ta vẫn theo sát phía sau anh. Cô ta nói đến chuyện của Miêu Trại. Trước giờ Miêu Trại vẫn luôn thái bình yên ấm, tuy người dân Miêu Trại đều biết thuật cổ trùng, nhưng họ chưa bao giờ giết hại lẫn nhau, ai ai cũng chung sống hoà bình. Nhưng tất cả lại bị phá vỡ vào một năm trước.

Người dân Miêu ở Miêu Trại cũng được phân chia các dân tộc khác nhau. Hồng Miêu, Bạch Miêu, Hắc Miêu có dân số nhiều nhất và cũng là bộ phận chủ chốt cấu thành Miêu Trại. Người Hồng Miêu học y thuật là chủ yếu, tuy dân số ít nhưng lại tinh thông y thuật, sở trường nhất là hành nghề y chữa bách bệnh. Bạch Miêu có dân số cao đứng thứ hai trong Miêu Trại, họ nắm giữ thuật cổ trùng trong tay, nhưng cổ trùng này là dạng Bạch cổ - thuật cổ trùng cứu người. Cũng bởi vậy mà Bạch Miêu được coi là người bảo vệ của Miêu Trại.

Người cầm quyền cao nhất trong lịch sử Miêu Trại đều là Bạch Miêu, và nguồn cơn vấn đề lại xuất hiện trên tộc người có dân số nhiều nhất - Hắc Miêu. Hắc Miêu ngược lại với Bạch Miêu, thứ mà họ nắm giữ chính là Hắc Cổ - thuật cổ trùng hại người. Dù người tu luyện có hiền lành đến đâu cũng rất dễ bị Hắc Cổ ảnh hưởng, người Hắc Miêu vẫn luôn bị hạn chế điều này điều kia nhằm bảo vệ Miêu Trại, hầu như có rất ít người có thể tu luyện Hắc Cổ.

Mọi thứ vẫn rất bình thường, an ổn, nhưng ai ngờ được rằng, trong vòng một năm, số người Hắc Miêu tu luyện Hắc Cổ lại càng ngày càng nhiều. Bởi người bảo hộ không có mặt ở Miêu Trại nên cho đến khi tộc Bạch Miêu phát giác điều không đúng thì lúc bấy giờ đã có hai phần ba dân số Hắc Miêu tu luyện Hắc Cổ. Kẻ cầm đầu của tộc Hắc Miêu cũng bị Hắc Cổ kiểm soát nhằm tóm gọn cả Miêu Trại. Nhưng trải qua hàng trăm năm lịch sử, người Bạch Miêu cũng không phải dạng kém cỏi gì cho cam, họ kết liên minh với những bộ tộc lớn khác để chèn ép Hắc Miêu.

Ngay khi Hắc Miêu sắp sửa bị chèn ép thì kẻ cầm đầu của Hắc Miêu lại cấu kết với người ngoài, dẫn dắt vô số kẻ mạnh đến và đè ép ngược lại Bạch Miêu và những tộc đàn khác, chúng cho bắt giam những vị Trưởng lão trong tộc, đẩy Miêu Trại yên bình ngày nào chìm trong đêm tối. Sư phụ của cô ta - Miêu Trại Phong, cũng bị bắt ép đến Tử Thành, nghe nói cả tên Mạc Như Hải đã chết kia cũng đến Tử Thành với nguyên do cớ sự này.

"Thế còn cô? Cô ra bằng cách gì?" Diệp Thiên nghe lời kể của Miêu Liên, anh cau mày chặt hơn nãy. Anh bỗng cất giọng hỏi một câu như vậy.


Miêu Liên sửng sốt, cô ta cúi đầu đầy vẻ sa sút: "Bà nội của tôi âm thầm đưa tôi ra ngoài, bà bảo tôi đến Thủ đô tìm người bảo vệ của Miêu Trại, chỉ có người bảo vệ mới có thể cứu lấy Miêu Trại. Nhưng..." Miêu Liên sụt sịt mũi, nước mắt lại tuôn dài.

"Nhưng người bảo vệ đã không lộ mặt suốt mấy chục năm qua, thiên hạ lớn như vậy, tôi biết đi đâu tìm đây? Nếu chúng biết tôi mất tích thì bà nội cùng với họ hàng sẽ chết chắc." Miêu Liên cắn môi, cô ta không biết làm sao cả. Cô ta bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Thiên, trong mắt chớp loé hi vọng: "Diệp Thiên, anh giúp tôi đi, giúp người dân Miêu Trại đi. Anh giỏi như vậy kia mà, chắc chắn có thể đánh thắng lũ người xấu đó. Tôi xin anh đó."

Diệp Thiên lại câm lặng khi thấy khuôn mặt đầy nét cầu xin của Miêu Liên. Phải công nhận là chuyện của Miêu Trại đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh, anh đã cài cắm người nghe ngóng cả tất cả những vùng lãnh thổ, nhưng lại chẳng có tin tức gì suốt một năm qua: "Xem rồi tính." Diệp Thiên chỉ nói một câu hời hợt vậy rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Anh..." Miêu Liên tức vỡ mật: "Anh thật là, chẳng lẽ anh định mở to mắt nhìn người dân Miêu Trại bị bắt nạt đến chết à? Anh, anh làm tôi tức chết mất."

Diệp Thiên nghe vậy, anh lẳng lặng nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Chẳng phải giờ phải đi cứu sư phụ của cô trước à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận