Trong chốc lát, mặt mày ai nấy đều vô cùng khó coi.
Thực lực tông sư mà Diệp Vấn Hải có quá mạnh, ở đây ai dám đối đầu với hắn ta? Vả lại, trông bộ dạng đó của hắn, nếu như đồng ý với yêu cầu của hắn thì e rằng tên này sẽ đại khai sát giới thôi.
Phải làm sao mới được đây?
Nhìn thi thể còn đang lạnh lẽo kia của Hiên Viên Đông, không ai ngờ nổi “Đại hội gia tộc” lại trở nên như vậy.
Mọi người lại càng không biết phải trả lời câu hỏi của Diệp Vấn Hải ra sao. Lẽ nào đường đường ba Hoàng tộc lớn lại phải cúi đầu trước Diệp Vấn Hải sao?
Chỉ có Bách Lý Huyền Hải sắc mặt vẫn không mấy nghiêm trọng vì ông ta biết có Diệp Thiên ở đây. Chỉ cần Diệp Thiên ra tay thì Diệp Vấn Hải tuyệt đối sẽ không thể hống hách được.
Anh em Bách Lý Mộ Vân lúc này cũng đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên. Bọn họ đã từng chứng kiến thực lực của Diệp Thiên. Nói không chừng Diệp Thiên có thể làm nên kỳ tích.
Nghĩ vậy, ánh mắt của cả ông lẫn cháu nhà họ Bách Lý đều tràn đầy hy vọng. Có điều, Diệp Thiên vẫn nhắm mắt tịnh dưỡng, hoàn toàn không hề có ý định ra tay khiến cả ba người kia cuống quýt cứ thế dậm chân nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Cũng đúng lúc này, một trận cuồng phong đột nhiên ập tới. Bầu trời vốn trong lành đột nhiên mây đen ùn ùn éo đến. Một sức mạnh dường như đang tụ lại trên trời. Hiện tượng này cho người ta một cảm giác cả một toà nhà sắp đổ ập xuống bọn họ đến nơi.
“Chuyện này, chuyện này là sao? Đang bình thường sao đột nhiên lại thành ra thế này?”
“Thật đáng sợ. Trông có vẻ như nhà họ Diệp đã làm kinh động đến ba Hoàng tộc, những người có sức mạnh trong ba Hoàng tộc sắp đến rồi.”
“Xong rồi, xong rồi, chắc chắn là sắp đánh nhau rồi. Mấy anh em muốn sống thì mau chạy đi.”
Những người vây quanh đây chưa từng chứng kiến trận thế khủng khiếp thế này. Kẻ nhát gan vội vàng bỏ chạy, chỉ sợ phải bỏ mạng ở nơi này. Đến cả Mạc Càn cũng đưa gia tộc của mình chuồn lui lủi đi mất.
Nhưng vẫn còn một phần lớn người chưa rời đi.
Đại chiến gia tộc cả trăm năm mới gặp một lần. Nếu như có thể được tận mắt chứng kiến thì có chết cũng cam lòng.
Lâm Kha cũng là một trong số những người như vậy.
Cho dù những vệ sĩ đi theo đã chạy mất nhưng hắn lại không hề rời đi. Mặc dù hắn cũng rất sợ nhưng hắn có bùa hộ thân.
Vì Diệp Thiên ở đây nên hắn tin Diệp Thiên sẽ không để hắn chết tại đây.
Gia Cát Thương Ngô và Bách Lý Huyền Hải ngẩng đầu, trong mắt bọn họ tỏ vẻ hồ hởi.
“Hừm, người của tam đại Hoàng tộc tới rồi. Diệp Vấn Hải và nhà họ Diệp chịu trừng phạt đi.”
Gia Cát Thương Ngô cười lạnh lùng, trong ánh mắt đã mang theo sát khí đằng đằng.
Sự tồn tại của Diệp Vấn Hải đã làm mất đi mọi sự cân bằng, hắn buộc phải chết.
Thấy vậy, Diệp Vấn Hải chỉ ngẩng đầu nhìn với ánh mắt lạnh lùng rồi hắng giọng sau đó ngồi xuống.
Mây tan gió nhẹ. Có điều Diệp Vấn Hải vô thức nhìn về phía Diệp Thiên, hắn chợt cau mày.
“Diệp Vấn Hải, mày giết người nhà họ Hiên Viên, đáng chết.”
Một giọng nói truyền đến như sấm dội vang vọng khắp nơi, giọng nói đem theo sự áp bức nặng nề khiến người ta hoảng sợ.
Đừng nói là những người bình thường kia, ngay cả những nhân vật trẻ tuổi như Bách Lý Mộ Tuyết cũng không sao cự lại nổi.
Trong chốc lát, bốn bóng hình đột nhiên xuất hiện. Người đi đầu là một người trung tuổi phong thái hiên ngang.
Phía sau người này còn có ba người già tuổi khác. Sau khi trông thấy thi thể của Hiên Viên Đông, sắc mặt bọn họ khó coi tới tột cùng.
Sát khí ngút trời.
“Gia chủ, ba vị trưởng lão, nhị gia đều chết trong tay hắn, mọi người nhất định phải báo thù.”
Hiên Viên Chí đứng phắt dậy lên tiếng, vừa nói hắn vừa chỉ vào Diệp Vấn Hải rồi nghiến chặt khớp hàm.
Người vừa tới chính là gia chủ nhà họ Hiêm Viên – Hiên Viên Thuật. Ngoài ông ta còn có ba vị trưởng lão là Hiên Viên Nam, Hiên Viên Tây, Hiên Viên Bắc.
Bốn người, ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới thứ 10 bậc tông sư.
Cảm nhận được Hiên Viên Đông đã chết, các vị trưởng bối nhà họ Hiên Viên nhất loạt tệ tụ.
“Diệp Vấn Hải, to gan, kể cả Diệp Kình Phong cha cậu đến đây cũng không dám giết trưởng lão nhà họ Hiên Viên.”
Hiên Viên Thuật nhìn Diệp Vấn Hải với con mắt tôi độc. Nhà họ Diệp đang khiêu khích nhà họ Hiên Viên. Cho dù Diệp Vấn Hải đã vượt qua cả tông sư thì đã sao?
Nhà họ Hiên Viên có gì mà phải sợ?
Đối mặt với câu chất vấn đó, Diệp Vấn Hải chỉ cười lạnh lùng, ánh mắt lướt qua xác người chết rồi bật cười, trong nụ cười của hắn mang theo sự mỉa mai châm chọc.
“Muốn giết tôi? Chỉ dựa vào các người hình như chưa đủ.”
Coi thường, đây là một sự coi thường thể hiện ra mặt.
Kể cả là đối mặt với những người mạnh nhất của nhà họ Hiên Viên, Diệp Vấn Hải vẫn không hề coi trọng.
“Cậu…”
Hiên Viên Thuật mặt mày tái nhợt, ông ta định nói gì nhưng lại thôi.
“Bọn họ không đủ, vậy thêm tôi thì sao?”
Một giọng nói hùng hồn vang dội. Ngay lập tức, hai bóng người xuất hiện.
“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão?”
Thấy hai người đầu tóc bạc phơ, Gia Cát Thương Ngô đột nhiên mừng ra mặt.
Người đến chính là đại trưởng lão của nhà họ Gia Cát – Gia Cát Thương Minh và còn có tam trưởng lão – Gia Cát Thương Tùng.
Hai vị này có thể nói là mạnh nhất trong dòng họ Gia Cát, đặc biệt là trưởng lão Gia Cát Thương Minh thực lực biến hoá xuất thần.
Kể cả là Gia Cát Thương Ngô cũng không thể nào nhìn thấu.
Gia Cát Thương Minh quay sang gật đầu với Gia Cát Thương Ngô rồi mới nhìn về Diệp Vấn Hải với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
“Diệp Vấn Hải, đừng nói chúng tôi cậy mạnh ức hiếp yếu, già rồi còn bắt nạt trẻ.”
“Gọi Diệp Vấn Thiên và Diệp Kình Phong ra đây đi.”
Nói tới hai người này, sắc mặt Gia Cát Thương Ngô cũng trở nên nghiêm trọng hẳn.
Quả thực, đã tới nước này thì người mà ông ta nghi kị dè chường không phải là Diệp Vấn Hải mà là gia chủ nhà họ Diệp – Diệp Kình Phong và một thiên tài vượt trội khiến người ta phải cảm thán đó là Diệp Vấn Thiên.
Nếu cả ba người này mà liên thủ thì thực lực vô cùng đáng sợ. Thế nhưng không đánh cũng phải đánh.
Nói xong Gia Cát Thương Minh quay đầu nhìn sang Bách Lý Huyền Hải.
“Bách Lý, gọi mấy ông già kia ra đi. Ông không đến mức cam tâm để gia tộc bị loại trừ khỏi Hoàng tộc chứ?”
Gia Cát Thương Minh lên tiếng với giọng hết sức bình tĩnh.
Trong ba Hoàng tộc, nếu như nói đến một gia tộc không hoà hợp với số đông thì phải kể đến nhà họ Bách Lý.
Nếu như nhà họ Diệp muốn chiếm vị trí thì nhà họ Bách Lý sẽ bị đá ra ngoài cho nên Gia Cát Thương Minh mới nói như vậy.
Bây giờ đã tới lúc tam đại Hoàng tộc cùng kề vai sát cánh, sự tranh chấp giữa các Hoàng tộc để sau hãy bàn. Còn bây giờ, phải xử lý nhà họ Diệp trước đã.
Nghe vậy, Bách Lý Mộ Vân và Bách Lý Mộ Tuyết đều biến sắc.
Bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ông mình là Bách Lý Huyền Hải vì dù sao ở nhà họ Bách Lý thì ông mới là gia chủ.
Nghe vậy, Bách Lý Huyền Hải trầm mặc hẳn, ông ta đang do dự.
“Tôi nghe theo cậu Diệp.”
Giọng nói của Bách Lý Huyền Hải rất từ tốn, ông ta cúi đầu nhìn về phía Diệp Thiên đang nhắm mắt rồi nói.
“Cái gì?”
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên hết sức cổ quái. Đường đường là một trong tam đại Hoàng tộc, là gia chủ của nhà họ Bách Lý mà lại nghe lời một tên vô danh tiểu tốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...