"Cậu là người nhà họ Diệp?"
Gia Cát Thương Ngô cau mày hỏi. Trong giọng nói mang theo chút trịnh trọng. Họ cảm nhận được người đàn thanh niên mặt mình thật đáng sợ, thật khủng khiếp.
"Diệp Vấn Hải, nhà họ Diệp!"
Người này cười nhẹ, ánh mắt đầy sự dửng dưng. Nói xong, hắn ta không chút do dự mà ngồi xuống ngay chính giữa trung tâm.
"Diệp Vấn Hải?"
Gia Cát Thương Ngô cau mày, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc hơn. Cái tên này họ đã từng nghe qua. Hơn hai mươi năm trước đây hắn cũng là một trong những siêu thiên tài của nhà họ Diệp.
"Diệp Vấn Hải? Vậy Diệp Vấn Thiên đâu? Sao hôm nay người đến lại không phải là cậu ta?"
Gia Cát Thương Ngô cau mày. Theo như họ nghĩ, gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp phải là Diệp Vấn Thiên mới đúng, suy cho cùng tên tuổi Diệp Vấn Thiên năm đó đã quá vang dội rồi. Ngay cả khi Diệp Vấn Thiên mắc sai lầm thì cũng không thể thành ra như này được. Tuy nhiên, nhà họ Diệp lúc này còn quá bí ẩn, ngay cả ba gia tộc hoàng gia cũng không thể phát hiện ra manh mối nào. Nhưng đúng lúc này, Diệp Vấn Hải đột nhiên xuất hiện, không chỉ chỉ có một mình hắn ta mà còn có nhiều điều khiến người ta nhìn không ra như vậy. Không lẽ lần này nhà họ Diệp lại chủ động tổ chức Đại hội gia tộc. Nhà họ Diệp đang có âm mưu gì sao?
"Ba Hoàng tộc đều đã đến rồi. Cái gọi là Đại hội gia tộc có thể bắt đầu rồi đúng không?"
Diệp Vấn Hải tựa lưng vào ghế, vẻ mặt không cảm xúc lạnh lùng nói. Dường như trong mắt hắn, Đại hội gia tộc này giống như chơi trò chơi vậy.
Thấy vậy, Hiên Viên Đông không khỏi cau mày. Quả thực, tuy nói đây là Đại hội gia tộc nhưng lại chỉ có ba Hoàng tộc mới thực sự đủ điều kiện để tham gia mà thôi. Tất nhiên, nếu một gia tộc nghĩ rằng họ có thể trở thành một Hoàng tộc, họ cũng có thể tham gia. Có điều, trường hợp này rất hiếm và nhà họ Diệp là một trong số đó.
Hiên Viên Đông và Gia Cát Thương Ngô nhìn nhau định gật đầu. Nhưng ngay lúc này một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của họ.
"Không, còn có khách quý chưa đến."
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sững sờ bởi người vừa nói chính là Bách Lý Huyền Hải. Lúc này, đôi mắt ông ta rũ xuống, nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
"Lão già Bách Lý, ông có ý gì?"
Hiên Viên Đông hừ một tiếng. Khách quý? Hừ, thật là ngây thơ! Hôm nay, những người có thể được coi là khách quý đều đã có mặt ở đây. Còn ai đủ tư cách để được gọi là khách quý?
Ngay cả những người đang xem náo nhiệt cũng nhìn nhau. Rốt cuộc là ai vậy? Ai lại có thể to hơn cả ba Hoàng tộc. Dù họ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được ai có tư cách này.
"Bách Lý, ông nói như vậy, tôi có chút tò mò rồi đấy, rốt cuộc trên đời này ai có thể khiến ông đối đãi như vậy?"
Gia Cát Thương Ngô cười nhạt, trong giọng điệu có chút giễu cợt.
Diệp Vấn Hải mỉm cười, sau đó nói: "Nếu gia chủ nhà họ Bách Lý đã nói như vậy, vậy chúng ta chờ thêm một lát, dù sao thì bây giờ cũng không vội."
Ánh mắt Diệp Vấn Hải từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, giọng nói cũng điềm tĩnh, không chút gợn sóng.
"Hừ, có gì đáng đợi chứ?"
Hiên Viên Đông hừ một tiếng. Tất nhiên ông ta biết Bách Lý Huyền Hải đang nói đến ai. Trong mắt ông ta lập tức tỏ ra đầy khinh thường: "Đại hội gia tộc là việc giữa chúng ta, còn hắn ta..."
Hiên Viên Đông lạnh lùng nói. Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì cả người ông ta chợt run lên bần bật. Lúc này, toàn thân ông ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Trong một khoảnh khắc, ông ta thực sự cảm thấy như thể mình đang bị quỷ nhìn chằm chằm.
Khi giọng nói đột ngột dừng lại, Hiên Viên Đông liền quay đầu, nhìn thấy Diệp Vấn Hải đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Ánh mắt bình thản ấy lại khiến ông ta cảm thấy sợ hãi trong lòng. Diệp Vấn Hải giống như ác quỷ, có thể lấy mạng ông ta bất cứ lúc nào.
"Tôi nói đợi, thì đợi đi! Ông có ý kiến gì sao?"
Diệp Vấn Hải nhìn ông ta, giọng điệu vẫn bình thường, nhưng lại tràn đầy sự không thể chối cãi, cũng hoàn toàn không có bất kì ý muốn thương lượng nào.
Lúc này, sắc mặt Hiên Viên Đông đột nhiên thay đổi, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, vừa sợ hãi vừa không cam lòng, còn cảm thấy uất ức. Nhưng cho dù như vậy thì ông ta cũng không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ dám giận dữ quay đầu lại.
Trong phút chốc, mọi người đều yên lặng trở lại. Gia Cát Thương Ngô thì cúi đầu, sắc mặt biến đổi không ngừng, Diệp Vấn Hải thì áp đảo tinh thần Hiên Viên Đông. Có vẻ như Đại hội gia tộc hôm nay sẽ trôi qua không mấy suôn sẻ. Trong phút chốc bầu không khí trở nên uy nghiêm đến đáng sợ, thậm chí ngay cả những người đến xem náo nhiệt cũng bị áp chế đến mức khó thở
Chính lúc này, từ phía xa xa, một người thanh niên tay chắp sau lưng đang từng bước từng bước đi về phía quảng trường. Bước chân của người này không hề vội vã, cũng không chậm chạp mà rất thong thả, miệng nở nụ cười khiến người ta không nhìn thấu được. Nhìn thấy người này, Bách Lý Mộ Vân lập tức vui mừng.
"Ông nội!"
Chỉ hai từ nhưng lại mang theo sự nhắc nhở, mang theo cả ngạc nhiên mừng rỡ. Nhưng Bách Lý Huyền Hải dường như đã cảm nhận được điều gì đó từ lâu. Vừa nói, Bách Lý Mộ Vân vừa bước lên, chạy đến phía trước người thanh niên ấy.
Lâm Kha và Mạc Càn theo sát phía sau, vẻ mặt vô cùng cung kính.
"Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng đến rồi, lão già này đã đợi cậu rất lâu rồi."
Giọng điệu Bách Lý Huyền Hải đầy tôn trọng, dáng người cúi thấp.
Đúng vậy, người vừa đến chính là Diệp Thiên, và Diệp Thiên chính là người mà Bách Lý Huyền Hải chờ đợi nãy giờ.
Phía sau, Lâm Kha và Mạc Càn vội hành lễ, nhưng trước mặt Bách Lý Huyền Hải họ không dám nói một lời!
"Người nhà họ Bách Lý!"
Diệp Thiên dừng lại, thản nhiên liếc ông ta một cái, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Nghe xong lời này, ánh mắt Bách Lý Huyền Hải lóe lên một tia khác thường.
"Bách Lý Huyền Hải nhà họ Bách Lý, cung kính chờ cậu! Cậu Diệp, mời!"
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay ra mời.
Diệp Thiên cũng không khách sáo, dẫn đầu nhấc chân lên, từng bước đi về phía trung tâm quảng trường.
Bách Lý Huyền Hải không tỏ ra khó chịu, ngược lại trong mắt ông ta còn có tỏ ra vui vẻ, nhanh chóng dẫn cháu trai cháu gái đi theo sau.
Lên đến nơi, Diệp Thiên hoàn toàn không nhìn những người khác, liền nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của Bách Lý Huyền Hải. Bách Lý Huyền Hải đứng phía sau anh, trông như một vệ sĩ vậy. Anh em Bách Lý Mộ Vân cũng kính cẩn đứng bên cạnh.
Còn về Lâm Kha và Mạc Càn, dù là gia tộc hạng nhất ở thủ đô, họ thậm chí không có cơ hội được lên đài mà chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở dưới.
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào người Diệp Thiên. Người thanh niên này rốt cuộc là ai, ngay cả Hoàng tộc phải ăn nói khép nép như vậy?
Lúc này, Hiên Viên Đông và Gia Cát Thương Ngô liền cau chặt mày lại. Họ đương nhiên đã được nghe đến cái tên Diệp Thiên, thậm chí còn thuộc làu như cháo chảy. Vốn dĩ bọn họ không để tâm lắm, họ cho rằng anh chỉ có chút bản lĩnh mà thôi. Nhưng bây giờ được gặp rồi, bọn họ phát hiện bọn họ không thể nhìn thấu Diệp Thiên, thậm chí so với Diệp Vấn Hải, Diệp Thiên còn sâu sắc hơn nhiều. Hơn nữa, thái độ của Bách Lý Huyền Hải cũng thể hiện rất nhiều điều.
"Mọi người nói chuyện của mọi người đi, đừng để ý đến tôi!"
Diệp Thiên lẳng lặng ngồi, chỉ nói một câu liền chợp mắt một lúc, dường như mọi chuyện không liên quan gì đến anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...