Lăng Thiên Chiến Thần

Cùng với con dao găm bị đứt đôi thì ngay giây phút tiếp theo, trong màn đêm, một âm thanh rẽ gió nhắm thẳng về phía đầu của Diệp Thiên.

Cái khí thế đó rõ ràng là muốn lấy mạng Diệp Thiên. Chỉ đáng tiếc trong mắt Diệp Thiên cũng chỉ là trò vặt vãnh con nít, hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì.

Diệp Thiên không những chỉ cười nhạt mà còn lùi ra sau nửa bước, vừa khéo né hỏi một đạp hung hăng đang lao tới.

Tên thích khách tung một đòn công kích trượt trong bóng tối, chân vừa chạm đích, hắn lại nhấc lên nhanh chóng đạp về hướng Diệp Thiên đứng.

Lần này Diệp Thiên không hề né tránh, ngược lại lần này anh giơ tay phải tóm chặt lấy chân phải của tên này. Diệp Thiên khẽ dùng lực, cả người tên thích khách bị nện thẳng xuống đất vô cùng thê thảm.

Diệp Thiên vẫn chưa có ý định dừng tay, anh bước lên trước một bước đang định xử lý tiếp tên này thì…

Tách tách!

Tiếng bật đèn trong phòng khách đột nhiên vang lên. Ánh đèn chói mắt khiến động tác của Diệp Thiên chậm lại một chút. Tiếp đó, một mùi nước hoa phảng phất xung quanh, trước mặt Diệp Thiên đã có thêm một người.

“Ê, nửa đêm nửa hôm anh bị điên à?” Tô Vân Nhi mặc bộ đồ ngủ đứng trước mặt Diệp Thiên, cô ta hơi cau mày lên tiếng hỏi.

Trước đó cô ta dường như đang ngủ, tóc còn buông xoã, trong chiếc váy ngủ mỏng manh, thân hình nảy nở đường nét càng gợi cảm hơn, đến cả Diệp Thiên cũng thất thần một lúc.

“Tôi làm cái gì, không liên quan đến cô thì phải.” Diệp Thiên nhìn cô ta một cái, ánh mắt không thay đổi, dường như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Cắt, tôi cũng không muốn quan tâm.” Tô Vân Nhi bĩu môi rồi ngáp một cái.


Cũng chỉ có Diệp Thiên mới có thể giữ được trạng thái tỉnh táo.

“Không có việc gì thì mau đi ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.” Nói xong, Tô Vân Nhi nhìn Diệp Thiên một cái rồi quay người về phòng.

Thế nhưng còn chưa đợi cô ta đóng cửa phòng, Diệp Thiên nhanh hơn một bước đi vào phòng trước.

“Ê, anh làm gì thế hả?” Tô Vân Nhi giật mình.

Diệp Thiên không trả lời, anh đảo mắt một vòng xung quanh căn phòng.

“Cô ở đây không đến mức chỉ có một mình chứ?” Vừa nói, ánh mắt sáng quắc của Diệp Thiên nhìn Tô Vân Nhi khiến cô ta lo lắng cúi đầu.

“Hừ, liên quan gì đến anh? Tự xông vào phòng người khác, anh không phải có ý đồ gì chứ?”

Thấy vậy Diệp Thiên cũng không quan tâm, anh quay người sải bước về phía phòng tắm.

“Ê, nói gì đi chứ, anh không phải là thích tôi rồi chứ?”

Vừa nói, Tô Vân Nhi bĩu môi cười như một con hồ li.

“Nếu anh thật sự thích tôi thì cứ nói thẳng, tôi có thể không đồng ý anh sao? Cũng không đến mức anh phải tìm cái cớ như vậy chứ?”

Tô Vân Nhi nhếch miệng cười, trong mắt đầy mê hoặc. Nếu như là người bình thường thì chỉ e đã mắc câu rồi, cũng chỉ có Diệp Thiên vẫn thư thái bình tĩnh.

“Tôi không có hứng với cô.” Diệp Thiên không giải thích, anh gạt Tô Vân Nhi sang một bên, cũng không để ý đến việc Tô Vân Nhi cản mình, cứ thế đi tới phòng tắm.

“A!”

Tiếng kêu chói tai vang lên khiến đèn cảm ứng của biệt thự đều sáng hết lên. Chỉ thấy trong phòng tắm lúc này đã có thêm một người con gái thân mình gợi cảm, cô ta dường như vừa mới tắm xong, đầu tóc còn đang rối bời, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi bộ phận quan trọng trên cơ thể.

Dưới ánh đèn, làn da trắng như tuyết lại càng trở nên lung linh mạn diệu. Cô ta rất xinh đẹp, cũng chẳng kém cạnh so với Tô Vân Nhi.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thiên không tưởng tượng ra nổi là người trước mặt chính là một người quen, cô ta chính là Tô Hồ, người hắn từng gặp ở Vũ Thành.

Thấy Diệp Thiên xông vào, Tô Hồ hét lên thất thanh, hai tay đan nhau che đi phần ngực nhưng khi thấy rõ mặt Diệp Thiên, cô ta lại bày ra bộ dạng ngạc nhiên nhưng không kém phần mê hoặc.

“Diệp Thiên, sao lại là anh? Anh định nhìn lén tôi tắm à? Đúng là vô liêm sỉ quá đấy nhỉ?” Tô Hồ mặt mày bất bình nhưng sâu thẳm trong đôi mắt cô ta lại ẩn ngại ngùng xấu hổ.

“Tôi nói mà, tôi còn tưởng anh thích tôi, không ngờ lại định nhìn lén em gái tôi tắm, Diệp Thiên, anh thật vô liêm sỉ.” Trong phòng tắm, Tô Vân Nhi tức tối nghiến răng, không cho Diệp Thiên cơ hội giải thích.

Đương nhiên Diệp Thiên cũng không định giải thích.


“Em gái? Thú vị đấy.” Diệp Thiên lạnh lùng cười, dường như mọi chuyện xảy ra trước mắt anh đều nắm trong lòng bàn tay.

“Sao, tôi đón em tôi cùng tới ở, anh có ý kiến à?” Tô Vân Nhi hung hăng, không sợ Diệp Thiên.

Tô Hồ thắt chiếc áo choàng tắm vào: “Đúng vậy, Diệp Thiên, trước đây tôi nghĩ anh cởi mở lắm, không ngờ là giả bộ, thật khiến tôi thất vọng.”

Thấy hai người bọn họ lần lượt lên tiếng, Diệp Thiên không hề thay đổi thái độ.

“Cô thích ở thì ở.” Nói xong, Diệp Thiên quay người rời đi, cũng không muốn đôi co lằng nhằng.

Ở phía sau, Tô Vân Nhi và Tô Hồ nhìn nhau, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

…….

“Thưa anh, cô ta bất kính với anh, hay để tôi cảnh cáo cô ta?”

Ở trên tầng hai, Lâm Khuê sớm đã quay về, cảnh tượng khi nãy vừa xảy ra, anh đều tận mắt chứng kiến. Nếu không nhận được chỉ thị của Diệp Thiên, lúc này Tô Hồ đã là một các xác rồi.

“Kệ cô ta.” Diệp Thiên xua tay.

Muốn phái hai cô ả theo dõi tôi?

Ngu xuẩn!

“Nói đi, nhà họ Lâm, họ Diệp có động tĩnh gì không?” Diệp Thiên ngồi trên ghế sofa lên tiếng hỏi.

Lâm Khuê đem toàn bộ mọi việc báo cáo lại: “Thưa anh, hiện tại nhà họ Mạnh chưa có động tĩnh gì, có lẽ không dám đối đầu với anh.”


“Còn nhà họ Lâm, vẫn đang chuẩn bị tang lễ cho Lâm Viễn Hà, nhưng âm thầm sắp xếp nhiều chuyện, những chuyện này đều trong tầm tay của chúng ta, còn nhà họ Diệp, trước mắt chưa có tin tức gì.”

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Khuê đem toàn bộ thông tin báo cáo lại với Diệp Thiên.

“Rất tốt.” Diệp Thiên gật đầu hài lòng.

“Xem ra, nhà họ Diệp định lộ diện trong đám tang của Lâm Viễn Hà, thú vị đấy.”

Diệp Thiên cười lạnh lùng, không để tâm, anh không cho rằng nhà họ Diệp sẽ chịu để yên, cả nhà họ Lâm cũng vậy.

Có lẽ bọn họ đợi trong tang lễ của Lâm Viễn Hà rồi cùng làm khó thôi? Thú vị rồi đây.

“Còn một chuyện, thưa anh, nhà họ Tô hình như gặp khó khăn rồi.” Lâm Khuê nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra.

Dù sao mối quan hệ của Diệp Thiên và nhà họ Tô cũng không phải bình thường.

“Ồ? Có thể kiểm soát được không?” Diệp Thiên cau mày.

“Vẫn trong khả năng có thể kiểm soát được, thưa anh.” Lâm Khuê nói thật, vì dù sao thực lực nhà họ Tô cũng không phải tầm thường.

“Vậy thì được, tạm thời chúng ta gác lại một bên đã. Tôi không thể lộ diện trước, nếu không sẽ khiến một số người thất vọng.” Diệp Thiên lắc đầu.

Với thực lực nhà họ Diệp thì người có thể làm khó nhà họ Diệp ở thủ đô rất ít. Nếu tới mức không thể kiểm soát được, bọn họ nhất định sẽ liên hệ anh, có thể thấy mọi thứ vẫn đang trong tầm tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui