Ngay giờ phút này cha con Diệp Thành Hoa và Diệp Hạo chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, chẳng còn suy nghĩ được gì. Thanh Lòng là người cầm quyền của chiến khu Thanh Long, số quân mà anh ta nắm giữ đâu chỉ ngừng lại ở con số một trăm ngàn. Với thực lực và quyền thế của anh ta, cả cái Long Quốc này có chỗ nào mà anh ta không đi được. Anh ta cũng không cần phải cung kính nhường kia khi gặp mấy vị tướng cấp cao trong Tử Thành, ấy thế mà mọi chuyện lại đang xảy ra, nó vượt xa trí tưởng tượng của hai cha con họ. Trông thật khó tin tưởng. Tên Diệp Thiên này có tài đức gì? Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì Diệp Thành Hoa còn tưởng rằng mắt mình có vấn đề, mà đến tận bây giờ ông ta vẫn còn đang nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.
"Diệp Thành Hoa, giờ ông muốn nói gì nữa không?" Diệp Thiên đứng ngay cạnh một chiếc ghế, anh ngồi xuống, chẳng cả nể bất kì ai. Còn Thanh Long thì vẫn đứng sau lưng anh, cái sự cung kính kia xuất phát từ nội tâm của anh ta chứ không tài nào diễn được.
Hai cha con Diệp Thành Hoa vẫn còn bàng hoàng không dứt. Chúng nghe vậy, bấy giờ mới như người tỉnh mộng, khuôn mặt trắng bệch không khác gì trang giấy. Thanh Long đã là kẻ mà chúng không thể động vào, vậy rốt cuộc Diệp Thiên - người mà ngay cả Thanh Long cũng phải cung kính theo hầu, có địa vị thế nào đây? Có lẽ địa vị của anh còn cao đến nỗi Diệp Thành Hoa không tài nào tưởng tượng được.
Lúc này, ông ta đã đoán được đôi phần. Người khiến Thanh Long phải theo hầu sau lưng, lại còn trẻ thế kia, có lẽ chỉ có một, là ngài ấy sao? Nhưng sao có thể thế được? Diệp Thành Hoa nghĩ đến đây, ông ta ngã bệt trên nền đất, trong đầu chỉ còn đúng một suy nghĩ: Cả gia tộc sắp tiêu tùng rồi. Đắc tội ngài ấy thì cả cái nhà họ Diệp ở Thủ đô cũng bị diệt trừ trong giây lát chứ đừng nói chi mỗi mình ông ta. Tiêu rồi, tiêu thật rồi. Diệp Thành Hoa không thốt được thêm một lời nào cả.
"Anh ấy hỏi chuyện ông, sao ông còn chưa trả lời?" Thanh Long hừ lạnh, khí thế mạnh mẽ của kẻ bề trên kia khiến Diệp Thành Hoa run lẩy bẩy.
"Thưa ngài, tôi, tôi biết mình sai rồi ạ, tôi nói, tôi nói ạ." Diệp Thành Hoa quỳ rạp trên nền nhà, dập đầu như gõ mõ: "Thưa ngài, tôi nói hết đây ạ, lúc mới đầu là Nhị gia của nhà họ Diệp đưa ra ý đuổi giết cha ngài ạ, tôi, tôi cũng bị ép mà thôi, xin ngài tha cho tôi, tôi xin ngài."
"Cộp, cộp, cộp." Tiếng dập đầu của Diệp Thành Hoa vang vọng khắp phòng khách. Ông ta khóc lóc nước mắt, nước mũi tèm lem, dù trán be bét máu nhưng vẫn không dám dừng lại. Diệp Hạo ngã quỵ trên nền đất như đống bùn nhão không xương, Diệp Thiên ho một cái cũng có thể làm hắn ta tiểu tiện mất kiểm soát ấy chứ.
"Ngài Diệp, tôi biết sai thật rồi ạ, tôi cũng bị người ta ép thôi, xin cậu tha cho nhà chúng tôi, tôi bằng lòng..."
"Câm miệng." Diệp Thành Hoa còn chưa nói hết câu thì bị tiếng quát đầy lạnh lùng của Diệp Thiên ngắt lại. Giọng nói lạnh như băng chứa đầy khí thế sắc bén ấy doạ cha con Diệp Thành Hoa suýt ngất. Ngay cả Thanh Long cũng có đôi phần kinh hãi, anh ta thầm cẩm thán thủ đoạn của Diệp Thiên vẫn sắc bén như vậy. Đây chính là cái phúc của cả Long Quốc.
"Diệp Thành Hoa, tôi đã cho ông một cơ hội rồi, nhưng ông lại không biết trân trọng nó." Diệp Thiên đứng dậy, anh đưa mắt nhìn xuống cha con Diệp Thành Hoa, trông không khác gì một bậc đế vương đang chuẩn bị xét xử tội nghiệt của kẻ tù tội: "Muốn nói gì thì vào trong tù mà nói." Một câu của anh cũng đã khiến nỗi lòng cha con Diệp Thành Hoa hoá tro tàn.
Diệp Thành Hoa cắn chặt răng, sự sợ hãi cùng không cam lòng tràn ngập suy nghĩ của ông ta: "Thưa ngài, dù ngài là người có quyền cao chức trọng, nhưng ngài cũng không thể diệt trừ cả nhà của tôi chỉ vì ngài có mâu thuẫn với con trai tôi vậy được. Ngài làm như vậy là đang lạm dụng quyền hạn của mình."
Diệp Thành Hoa cắn chặt khớp hàm, ông ta biết chỉ vậy mới tìm được một tia hi vọng sống mong manh. Tiếc thay, ngay cả Thanh Long phải bật cười giễu cợt chứ nói gì là Diệp Thiên: "Con trai ông sao? Ông coi trọng cậu ta quá rồi đấy." Diệp Thiên hừ một tiếng đầy vẻ lạnh nhạt: "Sao lại diệt trừ cả nhà ông à, ông đi hỏi thử người của Bạch Cốt Hội đi, có lẽ chúng sẽ trả lời cho ông hay."
Ba chữ Bạch Cốt Hội này khiến Diệp Thành Hoa sửng sốt, con mắt của ông ta ngập tràn nỗi tuyệt vọng. Ông ta không ngờ đến cả chuyện ngày mà Diệp Thiên cũng biết, tiêu rồi, tiêu thật rồi. Lúc này thì ngay cả nhà họ Diệp ở Thủ đô cũng phải tiêu đời chứ nói chi ông ta.
"Hừ, Diệp Thành Hoa, ông chỉ là một quân tốt nhỏ bé trên bàn cờ thôi, thế mà cũng dám móc nối, cấu kết với Bạch Cốt Hội, ông đúng là chán sống." Thanh Long tiến lên một bước, sát khí trong đôi mắt của anh ta đã không còn che đậy nữa. Nếu không phải tại vì Diệp Thiên còn ở đây thì Diệp Thành Hoa và Diệp Hạo đã hoá thành vũng máu rồi.
"Thưa ngài, ta nên xử lý hắn ta như thế nào?" Thanh Long hỏi anh với vẻ đầy cung kính, chắc hẳn Diệp Thiên cũng đã có tính toán cả rồi.
"Con cháu nhà họ Diệp thì giải hết vào trại giam biệt lập, những kẻ khác thì đuổi đi là được." Diệp Thiên phất tay đầy hờ hững, lời anh nói là bản tuyên cáo kết cục của gia đình Diệp Thành Hoa.
Cha con Diệp Thành Hoa và Diệp Hạo như mất hết mọi sức lực, đã vào trại giam biệt lập thì đừng hòng có đường ra. Chỉ ít lúc sau, người dưới trướng của Thanh Long đã bắt giữ tất cả con cháu trong gia đình Diệp Thành Hoa, bảo tiêu và người hầu bị đuổi ra khỏi nhà. Người ngoài nhìn vào thì thấy cả nhà Diệp Thành Hoa chẳng khác nào bị tịch thu, trong một đêm mà tan hoang hết cả.
Diệp Thiên không xuất hiện trong ánh nhìn của bất kì một kẻ tai mắt nào cả, như kiểu anh chẳng liên quan gì đến vụ việc này.
"Thưa cậu, chuyện này chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, cậu xem..." Chỉ còn Diệp Thiên và Thanh Long ở lại phòng khách. Thanh Long đích thân chỉ huy việc áp giải người nhà họ Diệp xong xuôi, bấy giờ mới cất lời hỏi ý. Không phải Thanh Long sợ bị kẻ khác gây áp lực, mà anh ta sợ thân phận của Diệp Thiên bị bại lộ, sợ hơn cả là làm rối loạn kế hoạch của Diệp Thiên.
"Không sao." Diệp Thiên phất tay hờ hững, vẫn cái dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay: "Một con tốt thí mà thôi, lợi dụng xong rồi thì cũng thành hàng phế thải. Cũng chẳng biết liệu cái mồi câu này có thể câu được cá lớn hay không?"
Thanh Long nghe vậy, anh ta thảng thốt vô cùng: "Ý của cậu là..."
Diệp Thiên cười nhạt: "A Khuê chắc cũng đã nói chuyện này với anh rồi phải không? Cái Thủ đô này cũng nên quét dọn lại rồi đấy."
Quả thế! Thanh Long nghe Diệp Thiên nói vậy, anh ta quá đỗi bàng hoàng, hít một hơi thật sâu. Thủ đô khác xa với Dung Thành, Vũ Thành. Tình hình ở đây hết sức phức tạp, đủ loại thế lực cùng chi nhánh nhỏ đan xen rối ren. Không phải Thanh Long không tin tưởng vào thực lực của Diệp Thiên, nhưng việc quét sạch Thủ đô chẳng phải việc ngày một ngày hai là có thể hoàn thành. Chắc ở cái Long Quốc này chỉ có một mình Diệp Thiên có thể nói ra lời như vậy. Trên vai của cậu nhà phải gánh gồng nhiều thứ, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Khi Diệp Thiên về đến ngôi biệt thự số Một ở Vân Đỉnh Thiên Cung thì trời đã vào đêm. Trong phòng chẳng có một ai, cũng không bật đèn, trước mắt tối đen mờ mịt. Lâm Khuê cũng chưa trở về, có lẽ Tô Vân Nhi cũng đã ngủ. Diệp Thiên không bật đèn, màn đêm đen kịt, không tháy rõ bàn tay kia chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả. Nhưng ngay khi anh vừa bước lên cầu thang, một luồng khí thế sắc lẹm kèm theo tiếng gió bỗng vang lên bên tai. Diệp Thiên nhếch miệng, anh ngừng bước chân, cùng lúc đó duỗi hai ngón tay ra phía trước.
"Keng." Tiếng kim loại va chạm vào nhau. Ngón tay của Diệp Thiên kẹp chặt lấy một thanh dao găm đang đâm thẳng tới một cách chuẩn xác. Lưỡi dao gần sát đôi mắt của Diệp Thiên với khoảng cách tầm một ngón tay. Nhưng Diệp Thiên vẫn chẳng lo lắng, sợ sệt gì. Anh dồn một lực nhẹ vào ngón tay, con dao găm kia gãy thành hai mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...