“Ai, ai thích lo chuyện bao đồng, có tin tôi…” Cao Quân vốn dĩ tức sốc lên tận óc, vừa nghe có người dám nói vậy, ông ta đột nhiên tức tối.
Nhưng khi quay người lại, ông ta liền á khẩu, mặt mày khó coi như ăn phải ruồi nhặng vậy.
“Hiệu trưởng Dương, sao anh lại…”
Cao Quân biến sắc, vừa gật đầu lại vừa khom lưng y như một con chó vì chẳng còn cách nào khác cả, người trước mặt ông ta chính là hiệu trưởng – Dương Lâm.
Kể cả ông ta có chống lưng là Diệp Hạo thì cũng không dám đối đầu với Dương Lâm.
“Hừ.” Dương Lâm hắng giọng, trợn mắt nhìn ông ta đầy giận dữ, ông ta không trả lời mà sải bước đến trước mặt Diệp Thiên.
“Từ lâu đã nghe danh cậu Diệp, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”
Dương Lâm cười cung kính với Diệp Thiên, trong giọng nói của ông ta thể hiện sự kiêng nể.
“Hiệu trưởng Dương nói đùa rồi, nhưng hôm nay tôi quả thực được mở mang tầm mắt ở đại học Thủ đô.” Diệp Thiên lên tiếng không mang chút biểu cảm.
Thế nhưng người ta lại không biết được Diệp Thiên đã thực sự tức giận.
“Hiệu trưởng Dương, tên tiểu tử này không phải là người của trường ta, hắn tới đây làm loạn, tôi đang đuổi hắn ta đi đây.” Cao Quân cười lạnh lùng, không hề phát hiện ra có điều gì đó khác thường, ngược lại ông ta còn tố cáo Diệp Thiên với Dương Lâm.
“Cậu im miệng lại cho tôi.” Ai ngờ Dương Lâm lại lên tiếng nạt nộ Cao Quân, lửa giận trong mắt ông ta cứ thế ngùn ngụt.
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.” Bị quát tháo, Cao Quân đột nhiên im lặng đi hẳn. Ông ta cúi đầu không dám lên tiếng.
Dương Lâm vừa quay đầu lại còn chưa lên tiếng, Diệp Thiên đã mở lời trước: “Trường học là nơi giáo dục con người, không phải là chỗ che giấu những điều bẩn thỉu cặn bã, càng không phải là nơi để người khác gây tội ác, sao có thể cúi đầu trước cái gọi là quyền quý?”
Giọng nói Diệp Thiên lạnh băng nhưng chất chứa nỗi lòng lo âu cho dân cho nước.
“Nếu như đến cả trường đại học Thủ đô còn thế này thì khác gì là nỗi bi ai của cả nước.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, Dương Lâm mặt mày trắng bệch. Có những chuyện ông ta không phải không biết nhưng lại không muốn thêm phiền phức thôi.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên không những đích thân điều tra, mà lời anh nói còn nặng nề đến vậy, Dương Lâm biết Diệp Thiên đã thật sự nổi giận rồi. Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
“Cậu nói phải, đây là sự tắc trách của tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ cho cả đại học Thủ đô lời giải thích.” Dương Lâm nói với giọng đại nghĩa hùng hồn, đợi khi nhìn về Cao Quân, mặt ông ta đã tối sầm lại.
“Cao Quân, tôi quyết định khai trừ cậu, bây giờ cút ngay cho tôi.”
Chỉ một câu nói nhưng đủ khiến Cao Quân đờ đẫn cả người.
“Hiệu trưởng, tại sao? Tại sao lại đuổi tôi?”
“Hừ, cậu còn mặt mũi mà hỏi câu này à? Cậu tự làm ra việc gì chẳng nhẽ còn không biết?” Diệp Thiên hắng giọng, nói năng dứt khoát không nể tình.
“Khai trừ cậu đã là nể mặt cho cậu rồi, nếu không cậu chuẩn bị ăn cơm tù đi.”
Cái gì? Cao Quân đột nhiên chết lặng, ông ta thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Lẽ nào là vì tên tiểu tử này? Tôi không phục.”
“Chức vụ của tôi là do nhà họ Diệp bổ nhiệm trừ phi gia chủ nhà họ Diệp lên tiếng, còn không, anh cũng không có quyền khai trừ tôi.” Cao Quân bộ dạng chẳng khác nào lợn chết không sợ nước sôi, lại lôi thêm Diệp Thiên vào.
“Hừ, nhà họ Diệp? Dựa vào cậu à, cũng xứng à? Tôi nói cậu bị khai trừ là bị khai trừ, lập tức cút cho tôi.”
Lúc này Dương Lâm tức muốn nổ phổi, ông ta hận không thể bạt chết tên Cao Quân này đi, nếu mà động vào Diệp Thiên thì đến ông ta cũng khó lòng thoát tội.
“Anh…. Hừ, tôi không phục, tên họ Dương kia, anh đợi đấy cho tôi, giờ tôi gọi điện cho Phương thiếu gia, tôi muốn xem xem hôm nay rốt cục ai phải rời khỏi đây.” Vừa nói Cao Quân không hề tỏ ra khách khí, ông ta lấy điện thoại gọi vào số Diệp Hạo.
“Cậu…”
Cao Quân tức muốn nổ phổi, muốn tên bảo vệ ra tay nhưng lại bị Diệp Thiên ngăn lại.
“Cứ để hắn ta gọi, tôi lại muốn xem xem cái tên họ Diệp đấy có dám lo chuyện bao đồng không.” Vừa nghe vậy, Dương Lâm đột nhiên khó chịu hơn hẳn.
Cũng chính vì biết thân phận của Diệp Thiên nên ông ta mới tới giải quyết sự việc, không ngờ sự việc lại đi tới mức này.
Xem ra nhà họ Diệp đen đủi rồi, còn về Cao Quân ông ta không hề màng tới sống chết.
“Số quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau…” Giọng nói của tổng đài vang lên khiến Cao Quân trông khó coi hơn bao giờ hết.
Ông ta lại phải nếm trải mùi vị vài lần liên tiếp gọi cho Diệp Hạo nhưng không liên lạc được.
“Sao lại thế này?” Sau vài lần thất bại, Cao Quân đột nhiên cuống lên hẳn.
Diệp thiếu gia, không phải bị người ta bắt nạt rồi chứ?
“Không cần gọi nữa đâu.” Diệp Thiên lạnh lùng nhìn ông ta.
“Diệp Hạo không dám lo chuyện bao đồng của ông đâu.”
“Mày…” Mặt Cao Quân méo xệch, ông ta không cam lòng.
“Hừ, không phải mày nói mà được, giờ tao đi tìm Diệp thiếu gia.” Cao Quân vẫn lên giọng rồi quay người rời đi.
“Nếu bây giờ muốn đi thì liệu có muộn quá không?” Diệp Thiên lạnh lùng hỏi.
“Hừ, tao muốn đi thì đi, mày làm gì được tao?” Cao Quân vẫn bộ dạng ngạo nghễ đó, hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì.
Có điều, ông ta vừa đi được hai bước thì thấy một chiếc xe màu xanh đen lao tới, chiếc xe đỗ trước mặt Cao Quân, và tiếp đó là mười mấy quân nhân mặc quân phục bước xuống.
Cao Quân đứng chôn chân tại chỗ, ông ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị ấn xuống đất không sao cử động nổi.
“Xin chào ngại Diệp, tôi nhận lệnh chiến tướng Thanh Long tới hỗ trợ ngài.” Người dẫn đầu tới trước mặt Diệp Thiên kính lễ theo kiểu quân đội, giọng nói vô cùng cung kính.
Còn lời nói của người này lại khiến Cao Quân và Dương Lâm đột nhiên rùng mình. Cao Quân run rẩy tự hỏi trong lòng rốt cục mình động phải nhân vật nào đây.
Còn về Dương Lâm, ông ta mồ hôi nhễ nhại cứ thế tuôn, Diệp Thiên quả nhiên đã thực sự ra tay rồi, lần này thì toi thật rồi.
“Rất tốt, bây giờ bao vây toàn bộ đại học Thủ đô, kiểm tra tất cả giảng viên và học sinh của trường, bắt buộc phải tìm ra được những con sâu làm rầu nồi canh, nghiêm trị không tha.”
“Vâng.” Người dẫn đầu cung kính vâng lệnh, vừa chỉ huy điều động người, vừa đưa người đi về phía trường học.
Diệp Thiên gật đầu hài lòng, lúc này anh mới nhìn Dương Lâm.
“Hiệu trưởng Dương, việc này cần ông dốc sức hỗ trợ mới được.” Nghe Diệp Thiên nói vậy, Dương Lâm cảm thấy lạnh toát người.
Diệp Thiên quả thật là có thủ đoạn.
“Vâng vâng, xin cậu cứ yên tâm, tôi nhất định phối hợp tới cùng để tìm ra được những con sâu trong trường.”
Diệp Thiên gật đầu: “Chỉ mong như vậy.”
Nói xong, anh nhìn Cao Quân rồi quay người rời đi.
Thấy vậy Dương Lâm lúc này mới dám lau mồ hôi trên trán, mặt mày tái mét, còn về Cao Quân đã bị doạ cho toàn thân run rẩy, đứng chôn chân tại chỗ.
Rõ ràng Diệp Thiên không phải là người mà hắn có thể đắc tội.
Thậm chí đến cả Diệp thiếu gia cũng đen đủi rồi. Lúc này Cao Quân hối hận vô cùng, chỉ đáng tiếc, bây giờ đã quá muộn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...