Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Ngày hôm sau, đợi đến khi Quan Nhã Dương tỉnh lại, trời đã sáng bạch, điện thoại nhét trong túi quần âu để trên giường đổ chuông đinh tai nhức óc, anh đỡ trán nặng chịch lồm cồm bò dậy, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai, quần áo của Nguyên Phi Ngư vứt trên thảm đã mất tăm mất dạng ở đâu.

Cô lại lặng lẽ không nói không rằng bỏ đi, thậm chí còn không thèm gọi anh một tiếng.

Quan Nhã Dương chau mày, khuôn mặt thanh tú được tắm mình dưới ánh nắng ban mai hiện rõ vẻ không vui, trong đôi mắt hằn đầy nộ khí đang bốc lên rất đáng sợ, thật dọa người khác, anh trần như nhộng bước xuống giường, vớ lấy chiếc quần âu trên sàn nhà, móc điện thoại ra, đang lúc định nghe điện thoại thì Tử Nguyệt Vi Trần đẩy cửa bước vào.

“Mới sáng sớm mà đã sử dụng khẩu vị nặng thế này, thật không ổn, đại ca.” Tử Nguyệt Vi Trần mặc trang phục thoải mái màu cà phê, trông khá tùy tiện, anh vừa nói vừa đi vòng quanh phòng một lượt nhìn ngang ngó dọc, sau đó quay đầu mỉm cười ấm áp với Quan Nhã Dương: “Xem ra đêm qua xảy ra cuộc chiến khá khốc liệt, đại ca, dù anh có thấy khó chịu bực tức với bệnh nhân của em, ít ra cũng nên dịu dàng nhẹ nhàng một chút chứ.”

Quan Nhã Dương không thèm đếm xỉa đến cậu ta, vẫn điềm nhiên nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vội vàng của thư ký Ngô: “Quan tổng, giờ ngài đang ở đâu? 8 giờ sáng này có buổi thảo luận về khách sạn, chủ quản cao cấp của tất cả các công ty đều đang đợi ngài chủ trì buổi họp trong phòng…”


“Giờ là mấy giờ rôi?”. Lúc này Quan Nhã Dươn gmới nhớ ra cuộc họp quan trọng của hôm nay, bức bối vò đầu bứt tóc.

“Đã 9 giờ rưỡi rồi, Quan tổng, ngài xem có phải hủy cuộc họp này không?”. Nghe giọng anh đầy buồn bã, thư ký Ngô dè dặt thận trọng hỏi.

Tuy rất muốn xông thẳng đến nhà Nguyên Phi Ngư,hỏi cho rõ ràng nguyên nhân tại sao cô đi không lời từ biệt, nhưng chuyện của công ty lại không thể bỏ qua, dẫu sao đây cũng là cha giao cho anh, cái giá để ở lại thành phố S là không được không được xảy ra bất cứ sai lầm nào.

Quan Nhã Dương cau mày, ném áo vest nhăn nhúm xuống đất, hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế giữ bình tĩnh lại: “Không cần, cô cứ để họ họp trước đi, tôi sẽ đến ngay.”

Quần áo của Nguyên Phi Ngư đã ướt nhẹp, làm cô lạnh đến run cầm cập, nhưng trong phòng làm việc của Tử Nguyệt đúng là không có quần áo để cô thay, cho nên đành phải mặc lại quần áo đã ướt, lén lén lút lút trở về nhà. Về đến nhà chuyện đầu tiên cô làm là xông vào phòng tắm tắm nước nóng, nước nóng xối đi cái lạnh của buổi sáng sớm còn bám chặt trên cơ thể, cuối cùng cô cũng thở một hơi dài khoan khoái.

Thay đồ mặc ở nhà sạch sẽ thơm tho, sấy khô tóc, chắc chắn là trên người không còn bất cứ mùi nào của Quan Nhã Dương nữa, Nguyên Phi Ngư mới ngồi xuống sofa, mọi thứ đêm qua cứ phảng phất ở trước mắt, ký ức chẳng thể kiềm chế được cứ vấn vương nhớ đến hương vị của anh, nụ hôn của anh…

Kể từ khoảnh khắc gặp lại, con tim cô cứ từ từ rời khỏi quỹ đạo vốn có, ngay đến mọi chuyện cũng bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát, cuối cùng lại phát triển thành cục diện hiện tại, cô bắt đầu có chút mơ hồ, có chút sợ hãi, lo lắng mọi thứ mình làm sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng đáng sợ, giống như bốn năm về trước.


Cả người cuộn lại trên sofa, hai tay ôm đầu, tự nói với mình: “Rốt cuộc mày nên làm thế nào?”.

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà đổ chuông, Nguyên Phi Ngư vốn không muốn nghe, nhưng lại sợ là giám đốc trung tâm gọi đến, giằng co hồi lâu mới bò từ sofa dậy, vớ lấy điện thoại.

Màn hình điện thoại hiển thị số của Tần Lạc, cô sững người giây lát, lúc này mới giật mình nhận ra từ đêm qua đến giờ vẫn chưa thấy Tô Hiểu Bách gọi điện cho cô, hình như có gì đó bất ổn, nhưng nhất thời lại chưa biết chỗ nào bất thường nữa, Nguyên Phi Ngư thẫn thờ nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu mới nhấn nút nghe.

“Phi Ngư, hôm nay tớ với Hiểu Bách đi ngắm hoa anh đào, bọn tớ còn đi taxi đến vùng thôn quê của Hokkaido để ăn đồ quê, vui lắm, Phi Ngư, cả đời tớ chưa bao giờ thấy vui thế này đâu, cậu thực sự là người chị em tốt của tớ, còn tốt hơn cả mẹ tớ nữa…”.

Giọng Tần Lạc vang lên ở đầu kia điện thoại cực kỳ hào hứng vui vẻ, miệng cứ nói bô lô ba la một hồi, tiếp đó là vọng lại tiếng nước chảy, Nguyên Phi Ngư sững người, rồi mới nhận ra nhất định Tần Lạc đang gọi điện trong nhà vệ sinh, đầu mày cau chặt, nhưng vẫn không kiềm chế được nở nụ cười, “Cậu vui là được rồi.”


“Phi Ngư, tớ cảm thấy Hiểu Bách cũng thích tớ, đương nhiên ý tớ định nói là thích theo kiểu người yêu đấy, không phải tình cảm chị em đâu, thật đấy thật đấy, đêm qua tớ không cẩn thận uống nhiều vì quá vui, không cẩn thận nói hở ra, lôi kế hoạch của hai đứa mình nói ra, tớ cho rằng Hiểu Bách sẽ lao thẳng ra sân bay mua vé bay về, nhưng cậu ấy không làm vậy, chỉ buồn một chút thôi, uống khá nhiều, đến khi về khách sạn còn… còn hôn tớ….”.

Giọng của Tần Lạc càng thêm hào hứng, nhưng đầu óc của Nguyên Phi Ngư lúc này đã “bùm” một tiếng, tiếp đó là tiếng nổ vang trời, con tim bất giác thít chặt, cơ thể run rẩy không thôi, cơ hồ không còn nắm chắc điện thoại nữa, “Cậu nói… Hiểu Bách… nó hôn cậu?”.

“Đúng mà đúng mà, hơn nữa Hiểu Bách còn không nhắc gì đến chuyện muốn trở về, chỉ là thái độ hơi kỳ lạ mà thôi, lúc nóng lúc lạnh với tớ, giờ đang ngồi hóng gió ở ban công khách sạn, chẳng nói gì với tớ cả, cậu xem giúp tớ thế nào, rốt cuộc Hiểu Bách có thích tớ hay không? Hay là Hiểu Bách còn xấu hổ? Tớ nghĩ chắc là xấu hổ đấy… còn nữa còn nữa, để báo đáp cậu đã tạo cơ hội này cho tớ, tớ sẽ tặng cho cậu một sự kinh ngạc…”.

Giọng Tần Lạc từ hào hứng vui vẻ lại trở nên bí ẩn khó dò, nhưng sự ngọt ngào ấm áp vẫn không cách nào che giấu được, còn Nguyên Phi Ngư từ lâu đã không còn nghe thấy cô ấy nói gì nữa, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào góc phòng, bất động, cho đến khi Tần Lạc nói đủ rồi, cúp điện thoại rất lâu, cô mới nghe thấy tiếng tút tút vang lên từ đầu dây bên kia, rồi lặng lẽ ném phịch điện thoại lên sofa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui