Bữa trưa ăn chẳng biết mùi vị ra làm sao, Nguyên Phi Ngư ngồi xe bus đến tòa cao ốc Phong Hoa, đúng chỗ thang máy lại đụng phải Bạch Thục Quyên, Bạch Thục Quyên vẫn còn nhớ cô, chiếc cằm yêu kiều khẽ hất lên xao, đầu mày cau chặt.
“Cô… là thợ lặn trong thủy cung phải không?”.
Nguyên Phi Ngư lùi lại một bước trong thang máy, miễn cưỡng nở nụ cười nhạt, gật gật đầu: “Cô Bạch, xin chào.”
“Giờ tiền lương của thợ lặn cao lắm phải không? Có thể đến chỗ này để tiêu xài?”, Bạch Thục Quyên nhếch miệng vẻ khinh miệt.
Lại nói những lời giống hệt Quan Nhã Dương từng nói, không hổ là bạn gái của anh ta, Nguyên Phi Ngư bật cười, mơ mơ hồ hồ nói, “Cũng tạm…”.
May mà cuối cùng thang máy cũng nhanh chóng lên đến tầng mười chín, cô nhanh như cắt đi ra khỏi thang máy, khoảnh khắc bước ra cửa thang máy, cô không kiềm chế được mà thở một hơi dài.
Phòng làm việc của Tử Nguyệt từ xưa đến nay luôn nhuốm bầu không khí gia đình, Tử Nguyệt Vi Trần ngồi phía sau máy tính, ngước khuôn mặt ấm áp về phía cô, “Cô Nguyên, lâu rồi không gặp, lần trước khi cô tạm thời hủy bỏ lịch hẹn, làm tôi buồn phiền một trận đấy.”
“Buồn?”, Nguyên Phi Ngư thấy lạ liền hỏi lại, “Tại sao lại buồn?”.
“Tôi nghĩ rằng mình bị bỏ rơi.” Khi Tử Nguyệt Vi Trần dùng những lời tiếng Trung pha chút khẩu âm của Nhật thì tâm trạng vừa mang chút thất vọng lại vừa thấy vui mừng, nụ cười vẫn ấm áp như gió xuân, nhìn thấy nụ cười của anh rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những chuyện tốt đẹp, giống như cây cỏ xanh mướt đâm chồi nảy lộc trong vườn giữa mùa xuân, như món kem dâu tươi mát trong ngày hè nắng gắt, nhưng cánh đồng lúa vàng óng ánh khẽ lay động giữa buổi chiều thu không gian thoáng đãng, mây trôi lững lờ, như cốc trà xanh ấm nóng tỏa hương khắp phòng giữa chiều mưa.
Nguyên Phi Ngư chợt mỉm cười, con tim từng chút từng chút thấy ngọt ngào.
Tử Nguyệt Vi Trần trông có vẻ rất thoải mái, trên thực tế lại làm chủ toàn bộ cuộc đàm thoại này, anh nói chuyện với Nguyên Phi Ngư về những công việc thường ngày ở nhà, rồi từ từ lái đến chủ đề lần trước.
“Cô Nguyên nói mình lừa em trai và bạn thân để họ cùng đi du lịch Nhật Bản?”.
“Vâng, bạn thân của tôi là Tần Lạc rất thích Hiểu Bách.” Nguyên Phi Ngư cúi đầu ôm chặt chiếc ba lô đang đặt trước ngực.
“Cô vì Tần Lạc phải không?”, Tử Nguyệt Vi Trần tỉ mỉ quan sát từng nét thay đổi trên mặt cô, “Lần này có một chút nhỏ nào là vì bản thân mình không?”.
Nguyên Phi Ngư đột nhiên cảm thấy lo lắng, cơ thể lại bắt đầu tỏa ra luồng nhiệt khiến cô thấy bực bội, cô hít thở gấp gáp, cố gắng trấn áp cảm giác này, hít thở thật sâu, chầm chậm gật đầu, “Có.”
“Cô Nguyên, cô thử nói nhiều hơn một chút, nói gì cũng được, không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của tôi.” Tử Nguyệt Vi Trần từ từ dẫn dắt cô, “Cô từng muốn thử vứt bỏ thứ gì hoặc người nào khiến mình thấy mệt mỏi phải không?”.
“Có lẽ.” Nguyên Phi Ngư dần điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng lắng nghe những lời mà Tử Nguyệt Vi Trần dẫn ra, “Tôi muốn ít nhất có thể thay đổi được gì đó, tuy những việc đã xảy ra là không cách nào xóa bỏ được, nhưng tôi nghĩ, ít ra mình phải cố gắng hơn một chút… tôi sợ sau này mình sẽ hối hận.”
“Lo âu của cô đều bắt nguồn từ Hiểu Bách, cô cho rằng mình phải bảo vệ cậu ấy, phải yêu thương cậu ấy, thứ tình cảm này đè nặng lên người chị gái, thực sự là chuyện rất bình thường, thứ thực sự khiến cô lo lắng là khác có phải không?”. Tử Nguyệt Vi Trần chớp chớp mắt, ánh nhìn có chút thay đổi rất nhỏ như anh đã thắp lên một ngọn đèn, rọi thẳng vào con tim của Nguyên Phi Ngư, “Chuyện cậu ấy là tổn thương cô, hoặc làm tổn thương chính mình, cô sợ những chuyện như thế sẽ xảy ra, muốn chạy trốn nhưng lại không dám…”.
Lời của Tử Nguyệt Vi Trần phảng phất như chiếc chìa khóa mở ra ký ức đã chôn vùi trong đầu cô, vũng máu đó vụt lướt qua trước mắt Nguyên Phi Ngư, máu đỏ tươi chích thẳng vào mắt rồi chạy thẳng vào con tim cô, tất cả nỗi nỗi lo lắng, cảm giác sợ hãi trong cô bắt đầu cựa quậy, cô gắng sức lắc đầu phủ nhận, “Không phải, không phải không phải… Hiểu Bách rất ngoan… sẽ không làm hại tôi… không đâu… Em ấy chỉ uống say thôi. Em ấy căn bản không biết mình đang làm gì, chuyện không liên quan đến em ấy, không liên quan đến em ấy…”.
Cô cố sức lắc đầu, lồng ngực phập phồng, hít thở gấp gáp, như con cá rời khỏi nước, không cách nào hít thở được không khí, như sắp ngạt thở đến nơi, hai tay cô ôm đầu, cả người co rúm trên sofa, cơ thể run rẩy không ngừng.
Quan Nhã Dương đang trốn trong phòng nghỉ bên cạnh cuối cùng cũng không kiềm chế được mà mở cửa đi ra, cực kỳ lo lắng, cẩn thận dè dặt lắc lắc vai Nguyên Phi Ngư, “Phi Ngư, Nguyên Phi Ngư, em làm sao vậy?”. Sau đó quay đầu tức tối hét thẳng vào mặt Tử Nguyệt Vi Trần: “Quan Vi Trần, rốt cuộc cô ấy bị làm sao?”.
“Chỉ là nhớ lại ký ức đáng sợ mà bản thân không thể tiếp nhận được, nhất thời tình cảm bị đóng băng mà thôi.” Từ phía sau màn hình vi tính Tử Nguyệt Vi Trần thò đầu ra, trên mặt mang vẻ thương xót nhìn Nguyên Phi Ngư cuộn tròn trên sofa, “Xem ra cô ấy đã trải qua chuyện mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được.”
“Chuyện không thể nào tưởng tượng được…”, Quan Nhã Dương lặng lẽ nhẩm lại mấy chữ này, cảm giác ân hận trong lòng trào dâng đến cực điểm, bắt đầu hận bản thân mình năm đó tại sao lại khinh suất đi Anh như thế, đáng lẽ anh phải ở lại bên cạnh để bảo vệ cô, không nên bỏ đi như thế, không nên bỏ đi như thế, anh hận chính mình, bàn tay nắm vai cô càng bóp chặt, “Phi Ngư, rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc năm đó em gặp phải chuyện gì? Hiểu Bách đã làm gì em phải không? Trả lời anh, Nguyên Phi Ngư…”
Cảm giác đau nhói trên vai khiến Nguyên Phi Ngư dần dần tỉnh lại, chầm chậm ngước đầu, cô nhìn thấy khuôn mặt Quan Nhã Dương, đột nhiên khóc thành tiếng rồi lập tức nhào vào lòng anh: “Quan… Nhã Dương… cứu em…”.
“Anh đây, anh đây.” Quan Nhã Dương ôm chặt Nguyên Phi Ngư đang khóc lóc không ngừng, dường như đang ôm bảo bối cực kỳ quý giá với mình, nhè nhẹ dịu dàng xoa lưng cô, khẽ khàng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây… sẽ không ai có thể làm tổn thương em được…”.
Tử Nguyệt Vi Trần đứng bên cạnh, chợt cảm thấy bản thân mình hơi thừa, anh xoa xoa chóp mũi khẽ hừ một tiếng, nhắc nhở Quan Nhã Dương, “Xem ra cô ấy rất tín nhiệm anh, anh à, anh phải đối xử tốt với người ta mới được. Chỗ này cho anh mượn, em về trước đây.”
Nói xong Tử Nguyệt Vi Trần liền rời khỏi phòng, thông báo cho Ngải Hân mình tan ca trước, rồi rời khỏi phòng làm việc của Tử Nguyệt.
Trong thang máy, tình cờ anh lại gặp Bạch Thục Quyên từ trên lầu đi xuống, tự nhiên thoải mái vẫy tay chào hỏi: “Hi, Thục Quyên, thật trùng hợp.”
Bạch gia và Quan gia thực ra chẳng có giao tình gì cả, chỉ là cha của Bạch Thục Quyên là Giám đốc Ngân hàng Bạch thị, Quốc tế Phong Hoa chiếm không ít sản nghiệp trong thành phố này, cho nên đương nhiên là phải hợp tác với Ngân hàng Bạch thị, trước đây không lâu chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc tế Phong Hoa là Quan Sĩ Phong – cha của Quan Nhã Dương và Tử Nguyệt Vi Trần từng dẫn hai anh em đến thăm hỏi nhà họ Bạch, khi đó Bạch Thục Quyên vừa bị thất tình, lần đầu tiên nhìn thấy hai chàng trai đẹp ngời ngời, tự nhiên như mở cờ trong bụng. Khi biết con trai thứ hai của Quan Sĩ Phong là bác sĩ tâm lý không có ý tiếp quản sản nghiệp gia tốc, nên cô nàng tấn công cậu con trai cả Quan Nhã Dương, mà Quan Nhã Dương lại nể mặt của Ngân hàng Bạch thị mà không dám từ chối thẳng, lại thêm lần trước ở trong thủy cung, anh mang tâm lý báo thù Nguyên Phi Ngư mà làm chuyện khiến Bạch Thục Quyên hiểu lầm, kết quả tạo nên cục diện lập lờ như thế này.
Mọi người đều bảo Bạch Thục Quyên khó tính lại khó ưa, nhưng Tử Nguyệt Vi Trần lại cho rằng: Dựa vào châu báu và đá quý để cải trang cho mình, dùng sự nuông chiều và quyền lợi để giành được sự phục tùng của người khác, kỳ thực trong lòng cô ta rất tự ti, việc này có thể cũng có liên quan đến những việc xảy ra khi cô còn bé, dù nói như thế nào, Tử Nguyệt Vi Trần cũng không ghét cô ấy.
“Vi Trần, anh có thể đừng gọi em là Thục Quyên được không, cái tên này rất quê có phải không?”, Bạch Thục Quyên làu bàu, đôi môi bóng hồng cực kỳ hút hồn người khác, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, gọi tên tiếng Anh của em, Danae.”
“OK, Danae.” Tử Nguyệt Vi Trần chìa tay ra mỉm cười, “Thực ra có một chuyện không biết có nên nói với em không?”.
“Chuyện gì? Có liên quan đến Quan Nhã Dương không?”, Bạch Thục Quyên hễ nhắc đến Quan Nhã Dương liền thấy có tinh thần hẳn lên, đôi mắt đen láy sáng ngời đến kỳ lạ, “Nhã Dương làm sao?”.
“Mấy năm trước anh trai anh từng làm một vài chuyện, sau này mất đi một vài khả năng mà người đàn ông cần có.” Cố chấp nắm giữ ký ức về người con gái mình yêu, không có cách nào đi yêu người khác được, mất đi năng lực yêu thương người khác, liệu có được tính là người đàn ông mất đi khả năng cần có không? Qua lời của người giúp việc trong nhà, Tử Nguyệt Vi Trần biết được trước đây Quan Nhã Dương từng yêu thương một cô gái, chỉ có điều giờ mới dám đoán cô gái đó là Nguyên Phi Ngư, anh nhìn thẳng vào cửa phản chiếu bóng mình đang nở nụ cười nhạt, khẽ chau mày lại: “Anh cảm thấy chuyện này không nên giấu giếm em, em cũng biết, anh làm bác sĩ tâm lý nên chuyện không muốn thấy nhất là tổn thương người khác.”
“Mất đi năng lực… đàn ông… vậy chẳng phải là…”, Bạch Thục Quyên thộn người nhìn Tử Nguyệt Vi Trần, bộ dạng như bị đả kích rất lớn, “Sao có thể như vậy?”.
“Anh cũng thấy tiếc thay cho anh trai mình.” Tử Nguyệt Vi Trần khẽ so vai, mỉm cười nhìn cô, “Cho nên, em có thể nghĩ đến việc tìm người khác đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...