Trong khi Vũ Tư Thần đang ngồi chờ trong phòng ăn thì trên phòng, Kiều Tĩnh Thi vẫn đang nghi ngờ về thân phận của người đàn ông ấy.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới chịu quay trở xuống phòng ăn theo lối cũ.
Nhưng vì lạ chỗ, cô phải tìm một hồi mới biết lối nào dẫn vào phòng ăn.
Lúc đến nơi, cứ tưởng người đàn ông ấy đã dùng bữa xong cả rồi.
Nhưng vào tới mới biết, hóa ra anh vẫn chờ.
Lại thêm một vấn đề khiến cô nghi hoặc trong lòng.
Nên mãi mới chịu ngồi vào bàn ăn, trong khi đó Vũ Tư Thần đã mang vạch đen đầy trán.
"Cô là rùa à? Rửa có cái mặt, cái tay cũng mất nửa tiếng."
"Ai mới nói không so đo với phụ nữ? Tôi cũng đâu có kêu anh chờ."
Kiều Tĩnh Thi vẫn tuyệt nhiên phũ phàng.
Nói ra câu nào là Vũ Tư Thần phải câm nín câu đó.
Cuối cùng, vì tức quá nên tự bắt đầu ăn ngay và luôn để quên lãng cơn tức tối kia.
Thấy vậy, Kiều Tĩnh Thi cũng bắt đầu dùng bữa.
Sau khi nếm qua vài món ăn trên bàn, cô mới hỏi:
"Thức ăn này mua ở ngoài về à?"
"Là người làm nấu."
"Ngoài tôi với anh ra thì có thấy còn ai nữa đâu mà nấu?"
"Ở đây chỉ có người làm theo giờ, xong việc người ta về hết rồi, lấy đâu cho cô thấy."
"Vậy lát nữa ăn xong anh rửa bát à?"
Đến câu hỏi này thì Vũ Tư Thần mới ngẩng mặt lên nhìn đối phương, dửng dưng đáp trả:
"Cô rửa."
"Tại sao tôi phải rửa?"
"Vì cô là vợ!"
Nghe xong câu trả lời, Kiều Tĩnh Thi chỉ nhếch môi cười khẩy một cái.
Sau đó buông đũa xuống, rồi tự động mang đúng cái bát kèm đôi đũa mình vừa ăn xong qua bồn nước, cô chỉ rửa đúng duy nhất hai vật dụng của riêng mình vừa dùng, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vũ Tư Thần.
Thoắt cái mấy giây sau, Kiều Tĩnh Thi đã rửa xong.
Cô quay lại nhìn người đàn ông, thản nhiên nói:
"Phần của tôi coi như đã xong.
Anh tự lo liệu đi ha!"
Nói rồi, người con gái ấy lại ung dung bỏ ra ngoài.
Mặc cho ai kia vẫn đang trố mắt nhìn theo.
Sau đó, không hiểu sao anh lại bật cười.
"Xem ra cô cũng đâu có thông minh gì mấy."
Điềm nhiên tự nhủ, rồi ánh mắt tinh anh của người đàn ông liền nhìn sang chiếc máy rửa bát công nghệ cao được đặt ngay trong bếp, trên môi lại nở nụ cười trào phúng.
Vì một bữa ăn nồng nặc mùi thuốc súng mà Kiều Tĩnh Thi chỉ mới gặm được vài miếng vào bụng đã bỏ ngang.
Trong khi đó, Vũ Tư Thần lại thong thả ăn no bụng, sau đó mới trở ra phòng khách.
Lúc anh mang nét mặt đắc ý quay trở ra, vốn định trêu chọc Kiều Tĩnh Thi một trận thỏa thích mới thôi.
Nhưng nào ngờ, vừa ra tới nơi, anh lại bắt gặp hình ảnh người con gái ấy đang đứng bên chiếc tủ nuôi mèo của mình, chăm chú ngắm chú linh miêu có bộ lông màu đen huyền bí đang nằm ngủ trong tủ.
Thấy chú mèo thật sự rất đáng yêu, Kiều Tĩnh Thi liền muốn sờ vào bộ lông mềm mượt của nó, nên cô mở cửa tủ, đưa tay vào trong.
"Đừng chạm vào nó!"
*Grừ, meo...!
Có vẻ như lời cảnh cáo của Vũ Tư Thần đã chậm mất một nhịp, vì anh vừa dứt lời thì chú mèo đã cảm nhận được mùi hương lạ nên lập tức bật trạng thái cảnh giác, nhanh chóng tỉnh giấc, vung chân cào vào tay Kiều Tĩnh Thi.
Vũ Tư Thần cũng giật mình theo, vội vàng bước tới xem xét vết thương trên tay cô gái.
"Cô bị thương rồi.
Mau theo tôi vào toilet rửa sạch vết thương trước đã."
Sốt sắng nói xong, Vũ Tư Thần đã nắm tay Kiều Tĩnh Thi, dẫn cô vào toilet gần đó.
Từ đầu cho tới khi đến bồn rửa tay, anh vẫn nâng niu bàn tay đang bị thương của cô một cách nhẹ nhàng nhất, khiến Kiều Tĩnh Thi nhất thời bối rối.
"Đụng nước, vết thương sẽ hơi rát.
Cô cố chịu một chút."
Báo cho cô biết trước một tiếng, sau đó Vũ Tư Thần mới đưa bàn tay của Kiều Tĩnh Thi tới vòi nước, để làn nước lạnh dội rửa vết xước trên tay cô sạch sẽ, trước khi bôi thuốc sát trùng.
"Loài mèo Siberia có tính cảnh giác cao với những người lạ, nếu cảm nhận được mùi hương lạ chúng sẽ tấn công để phòng vệ.
Sau này, đừng có dại dột mà chạm vào nó."
Người bị mèo cào là Kiều Tĩnh Thi, và cũng là người chịu đau, nhưng cô lại chẳng có một chút cảm xúc nào biểu hiện ra bên ngoài.
Nhưng Vũ Tư Thần thì lại khác, trông anh có vẻ đang rất xót cho cô, thậm chí còn chau mày.
Lâu lắm rồi cô không có cảm giác được người khác quan tâm, lo lắng như thế này.
Vì từ nhỏ cô luôn phải học cách tự lập, tự mình đối đầu với những khó khăn trước mắt, lâu ngày dài tháng, rồi quen dần.
"Được rồi! Ra ngoài, tôi bôi thuốc cho."
Bước đầu tiên trong việc chăm sóc vết thương đã xong, Kiều Tĩnh Thi lại lặng lẽ để người đàn ông ấy dẫn ra ngoài.
"Qua sofa ngồi đi, tôi lấy thuốc."
Thế rồi, người phụ nữ lại ngoan ngoãn qua sofa ngồi chờ.
Sau đó, Vũ Tư Thần cũng mang thuốc qua tới.
Anh chủ động nắm tay cô lên, chăm chú sát trùng vết xước trên mu bàn tay trước, rồi mới bôi thuốc.
Mãi một lúc sau, Kiều Tĩnh Thi mới rụt rè thu tay về, tránh né sự chăm sóc của người đàn ông ấy.
"Chỉ vài vết xước ngoài da, qua hôm sau là tự lành thôi.
Tôi cũng không trả thù con mèo của anh đâu, nên không cần phải chuộc lỗi thay nó."
Lạnh lùng bỏ lại vài câu nói, rồi Kiều Tĩnh Thi cũng bỏ lên lầu.
Mặc cho Vũ Tư Thần cứ ngây ngô nhìn theo.
Cô đi thẳng lên phòng, tìm tới ban công để bình ổn lại cảm xúc hiện tại.
Không biết tại sao lúc này, cô lại không muốn đối mặt với anh ta, vì cứ nhìn thấy ánh mắt ấm áp kia là tim cô bất giác biến động nhịp đập.
Rõ ràng cô cần ở bên cạnh anh ấy để lấy lòng, sớm chiếm được tình cảm mới đúng, nhưng giờ lại muốn trốn tránh.
Nhận được sự quan tâm của anh, lẽ ra cô phải đắc ý, nhưng sao cảm giác lúc này lại rất khó tả?
Trong trí tưởng tượng của cô, Vũ Tư Thần là một người tàn khốc, lạnh lùng, vô tâm, vô cảm.
Cô còn nghĩ, phải thay đổi bản thân theo đúng kiểu người trái ngược với anh ta để anh thấy được điểm khác lạ, từ đó cố hòa hợp, từng bước chiếm được tình cảm.
Nhưng giờ, mọi chuyện xảy ra dường như không giống như cô đã tính toán trước đó.
Tính cách của Vũ Tư Thần vẫn luôn là một dấu chấm hỏi lớn trong đầu cô, kể từ khi bắt đầu tiếp xúc tới nay.
Trầm mặc một lúc, Kiều Tĩnh Thi mới nhìn lại bàn tay bị mèo cào của mình.
Nhớ đến khoảnh khắc được người đàn ông ấy quan tâm, cứ tưởng cô sẽ bị dao động, nhưng nào ngờ trên khuôn miệng nhỏ nhắn lại chợt vẽ nên nụ cười nhạt nhẽo.
"Dù anh là người như thế nào, thì mục đích của tôi cũng không bao giờ thay đổi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...