Từ trong thang máy đi ra, Diệp Lân chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngay cả không khí cũng trở nên tốt hơn bình thường rất nhiều.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề đề cập đến việc tiền của mình là từ đâu mà có.
Gia đình Lâm Vân Nguyệt nghĩ như thế nào, hắn cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả, chỉ cần có tiền, cả nhà bọn họ, đều phải hối hận!
Còn việc số tiền này từ đâu mà có, hoàn toàn là thứ không được quan tâm hàng đầu!
Đúng như Diệp Lân nghĩ, tại nhà của Lâm Vân Nguyệt, cả gia đình bọn họ đều chìm trong im lặng.
Bạch Liên Hương che mặt mình, sắc mặt khó coi đến cực hạn nói: “Cậu ta lại dám đánh mẹ, cậu ta thế mà lại dám đánh mẹ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, tuyệt đối không thể!”
Trong lòng của bà ta, Diệp Lân vẫn là người bị mình sai khiến tới lui, ấn tượng này cũng không vì cái tát vừa rồi mà thay đổi.
“Cô hai, hiện tại chúng ta đang nhờ Diệp Lân giúp, thái độ này của em, quả thật là rất không tốt, cậu ta cũng không còn là chồng của Vân Nguyệt nữa.” Bên cạnh, Bạch Ba có chút oán trách nói.
Ở đây náo loạn như vậy, Diệp Lân e rằng càng không chịu giúp ông ta, đến nước này, ông ta sẽ phải đổi công ty hậu cần, giá cả nhất định tăng lên không ít, đối với công ty của ông ta mà nói, là một tổn thất rất lớn.
Bạch Liên Hương nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sự không biết là người phụ nữ nào lắm tiền lại có thể coi trọng cậu ta, người phụ nữ đó đúng là xui xẻo tám đời!”
Lâm Vân Nguyệt đỡ bà ta dậy, lúc này trong lòng cô ta có chút phức tạp, cô ta nghĩ đến chuyện vào hôm ly hôn đã nhìn thấy Diệp Lân ở ngân hàng Tân Hải, lại còn ngồi ở khu vực khách VIP của ngân hàng này.
Sau đó Diệp Lân và Trâu Thiến Thiến đi cùng với nhau, nối bước nhau xuất hiện ở khách sạn Marriott, ngay sau hôm đó, hắn lắc mình biến đổi, biến thành tổng giám đốc công ty Thịnh Thế.
Trước đó, cô ta còn nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bây giờ, cô ta lại cảm thấy có thể không phải là trùng hợp.
Dù sao trong khoảng thời gian này, tính cách Diệp Lân thay đổi, là chuyện mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cô ta cảm thấy, nếu là Diệp Lân của trước kia, cho dù là ly hôn, trước mặt bọn họ cũng không ngẩng đầu lên được, chứ đừng nói là lớn tiếng gào thét với bọn họ, thậm chí tát Bạch Liên Hương một cái.
Tất nhiên, bây giờ suy nghĩ về tất cả những điều này là vô nghĩa, họ đã ly dị, những gì Diệp Lân vừa nói, cũng không có ý chừa lại đường sống nào.
Mà lúc này, Diệp Lân vừa rời khỏi tòa nhà, vừa ngân nga bài hát.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên, Diệp Lân cầm lên nhìn một cái, là một số điện thoại lạ, Diệp Lân bắt máy, ở đầu dây bên kia, một giọng hơi cổ quái vang lên: “Đoán xem tôi là ai?”
Diệp Lân yên lặng đáp, “Đại tiểu thư Giang Uyển Uyển!”
“Không thú vị gì hết, đoán ra quá nhanh.” Giang Uyển Uyển bĩu môi nói: “Ra ngoài chơi đi!”
Trong lòng Diệp Lân có hơi muốn cười, hắn biết tâm tư của Giang Uyển Uyển, người phụ nữ này, bản tính tò mò quá lớn, cô rất tò mò vì sao Giang Chấn Nam lại có vẻ phục tùng hắn như vậy.
Hơn nữa sau khi tiếp xúc, hắn nhận ra tính cách trước sau của Giang Uyển Uyển quá khác nhau. Lần đầu tiên gặp nhau, cô đối với hắn giống như một nữ thần, đến khi tiếp xúc riêng tư, đặc biệt là sau khi say rượu…
“Đại tỷ, cô không đi làm sao?” Diệp Lân yên lặng nói: “Cha cô cũng chỉ có một đứa con gái là cô, cô phải học tập quản lý thật tốt, nếu không sau này công ty của ông ấy không có ai tiếp nhận!”
“Anh đừng nhắc nữa, tôi dẫn anh đi gặp một mỹ nữ!” Giang Uyển Uyển nhếch miệng nói.
“Mỹ nữ?” Ánh mắt Diệp Lân sáng lên nói: “Mỹ nữ có hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn ra ngoài chơi, cô gửi địa chỉ qua đi!”
“Phi!” Giang Uyển Uyển cười phì một tiếng, cúp điện thoại, ngay sau đó gửi cho Diệp Lân một tin nhắn.
Diệp Lân sau khi nhận được tin nhắn, trên mặt lộ ra chút chờ mong, đi ra bên ngoài.
Đương nhiên, một nguyên nhân khác khiến hắn đồng ý đi, đó chính là để bảo đảm an toàn cho Giang Uyển Uyển, dù sao hiện tại cô cũng là mục tiêu của Hồng Liên.
Tổ chức Hồng Liên này khá kỳ lạ, bọn họ là một tổ chức sát thủ, trong bảng xếp hạng sát thủ của thế giới ngầm, ở top 10, ba vị trí là người của họ, điều này đã chứng tỏ thực lực của họ khá mạnh mẽ.
Nhưng từ trước đến nay họ không bao giờ nhận mình là tổ chức sát thủ, công việc của tổ chức này, là sử dụng tất cả các loại phương tiện, ép buộc hoặc đàm phán, để cho một số người giàu có trên thế giới phải tham gia vào tổ chức của họ.
Diệp Lân ra khỏi cửa, hắn vẫn lựa chọn đi tàu điện ngầm để tới điểm hẹn!
Đi về phía ga tàu điện ngầm chưa được mấy bước, khóe miệng của Diệp Lân liền lộ ra ý cười, như có như không xoay người nhìn phía sau một cái.
Đằng sau hắn có hai thanh niên đang bám theo.
Diệp Lân đại khái cũng đoán được là người của ai, không phải Hàn Thạc thì là Trần Nghị, hiện tại người mà hắn đắc tội, cũng chỉ có hai người đó, và cũng chỉ họ mới làm loại chuyện này.
Hắn cũng không quá để ý, đi tàu điện ngầm đến điểm hẹn.
Điểm đến là một tòa văn phòng rất cao, khi Diệp Lân tới nơi, ngước mắt lên liền nhìn thấy bốn chữ lớn “Tập đoàn Thịnh Vượng” ở phía trên cùng!
Diệp Lân ngạc nhiên, tập đoàn Thịnh Vượng này, không phải là công ty của Giang Chấn Nam sao? Nơi mà cô nàng Giang Uyển Uyển này gọi mình đến chơi, chính là đến công ty bọn họ chơi.
Hắn có một loại cảm xúc muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đây.
Đúng lúc đó, hắn đột nhiên nhận thấy ở phía trước của tòa văn phòng này, có một đám đông đang bố trí gì đó, ở cửa ra vào, đã có rất nhiều người vây xem.
“Yo, hiện trường tỏ tình!” Diệp Lân kinh ngạc.
Đúng vậy, hiện trường tỏ tình, còn là một hiện trường tỏ tình hết sức hoành tráng.
Trên bãi đất trống có đậu một chiếc xe thể thao, một bông hoa lớn được buộc trên nóc xe, phía trước xe còn rải không biết bao nhiêu là hoa hồng, hai hàng người đứng hai bên, trong tay bọn họ cầm bóng bay, trước mặt bọn họ còn là một hình trái tim lớn được tạo bởi nến, bên cạnh là một dàn âm thanh chuyên nghiệp!
Diệp Lân tò mò vây xem, lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là Giang Uyển Uyển gọi tới, hắn nhận điện thoại nói: “Alo!”
“Alo, anh còn chưa tới sao?” Ở đầu bên kia điện thoại, Giang Uyển Uyển nói.
“Đến rồi, cô bảo tôi đến công ty của nhà cô để chơi sao? Cô đùa tôi đấy à?” Diệp Lân yên lặng nói: “Chỉ là cũng không thiệt thòi lắm, dưới tòa công ty của nhà cô đang có người chuẩn bị tỏ tình!”
“Được, vậy tôi xuống đón anh!” Giang Uyển Uyển nói.
Cúp điện thoại, Diệp Lân lại chen chúc về phía bên kia.
Đại khái khoảng hai, ba phút trôi qua, đột nhiên dàn âm thanh bên cạnh nổi lên.
“Bên bờ sông Seine, cà phê ở trong tay anh, vẻ đẹp của em nằm trong mắt anh… Em yêu, yêu em, từ ngày đó trở đi, ngọt ngào trở nên rất dễ dàng…”
m thanh vang vọng khắp xung quanh tòa công ty, người vây xem ở cửa cũng càng ngày càng nhiều.
“Chậc chậc, bày binh bố trận lớn như thế này, quả thật rất có tiền.” Trong lòng Diệp Lân tấm tắc khen ngợi.
Chẳng bao lâu, ở cửa, đột nhiên có một cô gái bị đẩy ra, Diệp Lân trong lòng khẽ nói: “Nữ chính xuất hiện.”
Nhưng mà khi hắn nhìn qua, lập tức ngây ngẩn cả người, người bị đẩy ra, lại là Giang Uyển Uyển!
“Tình huống này là gì đây?” Trong lòng Diệp Lân kinh ngạc!
Lúc này, mặt Giang Uyển Uyển có chút đỏ, dường như dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, cô hơi ngượng ngùng.
Không giống như khi đối mặt với Diệp Lân, lúc này cô mới chính là cô trong ấn tượng đầu tiên của Diệp Lân khi hai người nhìn thấy nhau ở khách sạn Marriott. Biểu cảm của cô thoạt nhìn lạnh như bang, đồng thời nhìn đôi mắt của cô đảo xung quanh, dường như cô đang tìm kiếm cái gì đó.
“A, thú vị đó, mình phải quay video lại cho cô ấy!” Diệp Lân lấy điện thoại ra, bắt đầu ghi lại.
Hắn chen chúc ra trước đám đông, vừa giơ điện thoại lên quay video, vừa hòa vào không khí ồn ào của đám người.
Rất nhanh, Giang Uyển Uyển đã nhìn thấy Diệp Lân, nhìn vẻ mặt hưng trí bừng bừng cùng dáng vẻ đang cầm điện thoại quay video của Diệp Lân, cô nhịn không được mà trợn mắt.
Ngay tại lúc này, cửa xe bỗng nhiên bị đẩy ra, sau đó một thanh niên đẹp trai đeo kính râm, trong tay cầm một bó hoa hồng đắt tiền, với một nụ cười tươi bước ra khỏi xe.
Anh ta bước xuống xe, đằng sau lưng liền có bảy, tám người đàn ông cao lớn mặc âu phục đi giày da bước theo, họ đứng thành hai hàng, trên tay mỗi người đều cầm một chùm bóng bay.
Trong tay người thanh niên còn cầm micro và hát theo nhạc!
Phải nói rằng cảnh này trông rất lãng mạn, người đàn ông này vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa còn là người có tiền, điều này thì quá hiển nhiên rồi!
Phần lớn phụ nữ đều không thể từ chối lời tỏ tình như vậy được!
Hát xong bài hát, người đàn ông kia đi tới trước mặt Giang Uyển Uyển, sắc mặt Giang Uyển Uyển đã bị cảnh tượng này làm cho đỏ bừng, cô trừng mắt nói: “Lam Tinh, anh muốn làm cái gì, xem có mất mặt không cơ chứ!”
Lam Tinh không để ý đến lời nói của cô, anh ta cầm hoa hồng trong tay, sau đó quỳ một gối xuống đất, giơ hoa hồng lên và nói, “Làm bạn gái anh đi!”
Trong khoảnh khắc anh ta quỳ xuống, một nhóm người sau lưng anh ta, tất cả đều quỳ xuống theo, dáng vẻ chắp tay cầu nguyện.
Diệp Lân nhìn thoáng qua, không biết nên bình luận thêm gì nữa!
Hắn vậy mà có thể phát hiện ra một người quen ở trong đám người quỳ xuống kia, Trần Nghị mặt mũi bầm dập!
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
“Nhận lời anh ấy đi!”
Trong đám đông, một nhóm người khơi mào sự ồn ào này, Diệp Lân cũng hô theo mọi người.
“Làm bạn gái anh đi!” Lúc này, Lam Tinh rõ ràng trở nên phấn khích hơn, anh ta hét lớn một lần nữa.
“Không!” Trong tiếng hò hét, giọng điệu từ chối lạnh như băng của Giang Uyển Uyển vang lên.
Tiếng hò hét lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Giang Uyển Uyển bằng một ánh mắt kỳ quái.
Đặc biệt là những cô gái đang vây xem.
Bọn họ hận không thể tự mình chạy tới, đứng thế vị trí Giang Uyển Uyển.
“Tại sao?” Lam Tinh cau mày nói, “Anh cũng đã theo đuổi em năm năm rồi!”
Giang Uyển Uyển thản nhiên nói: “Tôi đã có bạn trai, cho nên sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa.”
“Hừ, anh không tin!” Lam Tinh thản nhiên nói: “Bất kỳ người đàn ông nào gần gũi với em cũng bị anh đuổi đi, làm sao mà em có bạn trai được!”
Diệp Lân kinh ngạc, tên này, tổng tài bá đạo!
Giang Uyển Uyển lạnh lùng nhìn anh ta một cái nói: “Anh ấy đang có mặt ở đây!”
“Cái gì?” Trong ánh mắt Lam Tinh lộ ra sự lạnh lẽo, ngay sau đó lại cười nói: “Em lừa ai đây?”
Lúc này, Giang Uyển Uyển từ trên bậc thang đi xuống, sau đó từng bước từng bước đi về phía Diệp Lân đang cầm điện thoại quay video, rồi cô xoay người, nhìn về phía Lam Tinh nói: “Chính là anh ấy!”
Ồ!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...