Lang Phi

Gió đêm nhẹ thổi, trong một tòa cung điện xa hoa, ánh trăng non chậm rãi di chuyển trên bầu trời màu lam của bóng, từ từ lên cao, những ngôi sao cũng dần hiện ra.

Thượng Đinh Cung

Lầu các bố trí thanh lịch tao nhã mà không mất vẻ xa hoa.

Nữ hài nằm trên giường, vẫn nhắm chặt mắt.

Sau khi hồi cung, Phượng Hạo Thiên đã ném nàng cho mấy cung nữ, tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Lúc này, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi xuống, thiếu niên khoanh tay đứng trước cửa sổ, xoay người đi về phía giường.

Nữ hài nhíu chặt mi, trên trán phủ kính một tầng mồ hôi, đôi tay đặt ở ngoài chăn gắt gao nắm chặt thành quyền. Một bộ dáng cách xa ngàn dặm, chỉ cần có người tới gần, nàng sẽ đánh một quyền ngay.

Nhưng mà, may mắn, hiện tại nàng đang hôn mê, căn bản không biết rõ chuyện xảy ra xung quanh.

Thiếu niên cười khẽ ra tiếng: “Rốt cuộc trong đầu ngươi chứa cái gì vậy?”

Hô hấp nữ hài càng ngày càng nặng……

“Bản điện hạ biết, bên ngoài ngươi kiên cường mà lạnh lùng, nhưng lại có một nội tâm cực nóng, nếu không sẽ không vì một tỳ nữ mà ngàn dặm xa xôi chạy nha về. Nhưng mà, sau khi tỳ nữ kia chết, ngươi lại trấn định như vậy, ngay cả phát giận cũng không có, hay là, ngươi còn có tâm tư gì?” Thiếu niên đứng trước giường, thanh âm nhẹ nhàng, giống như chất vấn, lại giống như đang lầm bầm.


Nhưng mà, mặc kệ thế nào, hai người bọn họ thật sự giống nhau……

Hàn Lăng nằm trên giường, không nghe được lời thiếu niên nói, bất quá, hai mi nàng càng ngày càng nhíu chặt. Thân thể cũng hơi run run.

“Lạnh…… Đói……” Trong miệng nữ hài thốt nên những lời nói mơ hồ.

Thiếu niên nhướng mi, xoay người lắng nghe, “Ngươi nói cái gì?”

“Lạnh quá…… Đều là tuyết, còn có sói…… Ta muốn giết chúng nó……” Đầu nữ hài không ngừng lắc, thân thể khi nhắc đến sói và tuyết, càng thêm run run. Nàng không thể sợ, không thể sợ, cho dù chỉ mặc áo trong cùng quần đùi đứng nơi băng thiên tuyết địa, nàng cũng không thể kêu rên, muốn có đồ ăn, cũng phải tranh với sói, cái gì thương, cái gì lạnh, cái gì sợ, nàng cũng không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ! Nữ hài cuộn thân thể lại.

Đôi mắt thiếu niên căng thẳng, đặt tay lên trán nữ hài, nàng thế nhưng phát sốt! Đang nói mê sảng?

Khóe mắt nữ hài chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt, dưới gương mặt tái nhợt, nước mắt trong suốt càng lộ ra rõ ràng, thân thể thiếu niên cứng đờ. Vốn định xoay người đi, phái người đi gọi ngự y. Nhưng lời nói kế tiếp của nữ hài làm hắn không thể rời đi.

“Ta sẽ không chết, sẽ không chết…… Ta tin tưởng nhất…… Lại nhận được sự phản bội của các ngươi, giết người vô số, vì cái gì…… Vì cái gì…….” Nữ hài phóng thích, hoàn toàn phóng thích bản thân, cả người đều chìm trong cảnh mộng, không thể tự kiềm chế.

Cấp dưới và bằng hữu tin tưởng nhất, vì lợi ích, vì tiền tài, bán đứng nàng, ngay cả chết, cũng muốn nàng chết dưới sự vũ nhục của đặc công địch quốc, cuối cùng bị bắn vài phát, mới để nàng chết đi. Thật ngoan, thật ngoan tâm… Nếu có kiếp sau, nàng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn chính mình! Tuyết đối không cho phép!

“Ai cũng đừng hòng thương tổn ta……”

Nữ hài không ngừng nói mê, giống như muốn đem tất cả những chuyện trầm trọng áp chế dưới đáy lòng bấy lâu nói ra toàn bộ.

Thiếu niên ngốc lăng nhìn nữ hài, nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì? Cho dù lời nói mơ hồ không rõ, căn bản nghe không được nàng muốn nói cái gì, nhưng, hắn lại tinh tường cảm nhận được sự thống khổ của nàng.

Hắn đã phái người điều tra nàng, từ nhỏ nhát gan yếu đuối, đối với khi dễ của các tỷ tỷ, cũng không dám phản kháng. Trừ bỏ ngày đó, không có gì khác. Chính đều này đã làm nàng thống khổ như vậy?

Không phải, trong lòng thiếu niên khẳng định, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Lúc này, có tiếng gõ cửa, “Bang bang phanh……”

Phượng Hạo Thiên mắt đen chợt lóe, là ai? Trong cung của hắn, các cung nhân đều biết nói, không có mệnh lệnh của hắn, tuyệt đối không được tự tiện hành động, hắn vừa phân phó qua, không có lệnh của hắn, ai cũng không thể tiến vào! Lúc này sẽ là ai?

Chẳng lẽ là?

Thật lâu không thấy đáp lại, người ngoài cửa lập tức mở miệng nói: “Minh Tiệp vừa mới thu thập hành lý tiến cung, nghe nói lục muội vẫn hôn mê, có chút lo lắng, cố ý đến thăm. Hy vọng tứ điện hạ có thể đáp ứng.”


Quả nhiên là Thượng Quan Minh Tiệp, thăm Hàn Lăng? Hắc mâu thâm trầm của Phượng Hạo Thiên chớp động, cười nói: “Vào đi.”

Thượng Quan Minh Tiệp đẩy cửa phòng ra, chậm rãi cúi đầu tiến vào.

“Tứ điện hạ, lục muội hiện tại thế nào?” Thượng Quan Minh Tiệp nhìn lướt qua Hàn Lăng trên giường, khuôn mặt hơiphiếm hồng, nhưng vẫn như cũ trầm tĩnh nói.

Phượng Hạo Thiên gật đầu, “Tốt hơn rồi.”

Thượng Quan Minh Tiệp vốn định tiến lên ngồi trên giường nhìn Hàn Lăng, bất quá đột nhiên nghĩ đến việc hôm nay trong đại sảnh, Hàn Lăng nhìn nàng liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày, gật gật đầu với Phượng Hạo Thiên, “Vậy thì tốt quá. Vậy Minh Tiệp xin cáo lui trước.” Trước khi tiến cung, cha dặn nàng, lần tiến cung này là cơ hội để ở chung với tứ điện hạ, nàng nhất định phải nắm chắc, tranh thủ trở thành Tứ vươngphi. Hơn nữa tìm cơ hội, mặc kệ dùng biện pháp gì, trừ bỏ Hàn Lăng!

Trong thời gian ngắn, nàng không thể động thủ, tuyệt đối không thể để cho bất kì kẻ nào hoài nghi nàng. Chuyện này phải tính toán kỹ hơn, tuyệt không thể lo lắng quá mức.

Phượng Hạo Thiên gật đầu, “Đi xuống đi.”

Trong phòng nghỉ, chỉ còn lại Phượng Hạo Thiên và Hàn Lăng, Phượng Hạo Thiên nhìn Hàn Lăng hôn mê trên giường, gắt gao nhíu chặt mày lại. Đẩy cửa ra khỏi phòng, phân phó cung nữ ngoài cửa: “Mời ngự y lại đây.”

“Dạ, tứ điện hạ.”

Sau khi phân phó, Phượng Hạo Thiên xoay người rời đi.

Trong nháy mắt cửa phòng nghỉ đóng lại, Hàn Lăng nguyên bản nằm nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn về phía của, nàng không tiếng động mở miệng: “Thượng Quan Minh Tiệp, Thượng Quan Chính Hào.”

Nếu bọn họ muốn ngoạn, như vậy, nàng liền bồi bọn họ ngoạn.

…….


Sáng sớm hôm sau.

Trong Thượng Đinh cung, có khách đến thăm.

Phải nói là khách không mời mà đến.

MẫuphiPhượng Hạo Thiên Mẫn Quýphi, nghe tin tức nửa đêm hôm qua, Phượng Hạo Thiên đem hai nữ nhi Thượng Quan gia mang vào cung, hơn nữa đối với đứa nhỏ Thượng Quan Hàn Lăng mới tám tuổi phá lệ dụng tâm, ngay cả hồi cung cũng là ôm nàng trở về.

Vốn nàng không thèm để ý, nhưng nghe nói đây là phế vật của Thượng Quan gia tộc, nhát gan yếu đuối, hơn nữa là do tiện thiếp sở sinh, cung nhân thấy Phượng Hạo Thiên chính mình ôm nàng hồi cung, lời đồn nhất thời nổi lên, nàng mới sáng sớm thế này đến đây, nàng muốn nhìn xem một chút, phế vật trong đồn đãi là cái dạng gì!

Nếu đúng là như trong đồn đãi vô dụng không chịu nổi. Nàng sẽ không thể để nàng ở trong cung. Hơn nữa một nữ nhi do tiện thiếp sở sinh, tám tuổi liền dụ dỗ quyến rũ nam tử, đây còn phải xem lại sao!

Nếu là để nàng làm bồi đọc, nàng tuyệt đối không cho phép!

Tiền điện Thượng Đinh cung.

“Nhi thần tham kiến mẫuphi.” Phượng Hạo Thiênvừa thức dậy đã nghe cung nhân thông báo, mẫu hậu sáng sớm sẽ đến Thượng Đinh cung, nên đã chờ ở tiền điện.

Lúc này, mẫuphisáng sớm đã đến, một bộ dáng khí thế vội vàng, nếu hắn đoán không sai, nhất định là chuyện của Hàn Lăng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui