Ngay tại lúc mọi người nghĩ Hàn Lăng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Một bóng dáng từ phía sau Hàn Lăng chạy đến, “Tiểu thư!”
“Phập!” Kiếm vô tình đâm vào thân thể. Xuyên qua toàn thân, từ phía sau lưng đâm qua trái tim, xuyên qua da thịt, mũi kiếm dính máu, dừng trước mặt nữ hài, chỉ khoảng một li.
Gần như vậy.
‘Phanh’ một tiếng, thân thể đơn bạc ngã ra sau, thiếu nữ mở to hai mắt, một đóa hoa mai đỏ tươi phun ra từ miệng. “Tiểu thư…… Không có việc gì là tốt rồi.”
Rồi thiếu nữ ngã xuống, bên miệng gợi lên một nụ cười an tâm. Thân là nô tỳ, trung tâm vì chủ……
“Chỉ Hâm!”
Lần đầu tiên, nữ hài không khống chế được hô lớn! Một bước nhào tới thiếu nữ trước mặt, thân thể thiếu nữ nặng nề ngã vào trong lòng đứa nhỏ.
“Ngươi tại sao lại ngốc như vậy! Ta đã nói rồi ta không có việc gì!” Hàn Lăng tức giận nói với thiếu nữ.
Nhìn mũi kiếm trước mặt thiếu nữ, máu tươi nhiễm đỏ quần áo trước ngực, giờ phút này, theo từng đợt hô hấp, còn không ngừng phun ra. Trong mắt nữ hài hiện lên tia hoảng sợ.
Nữ hài một tay rút mũi kiếm ra, theo mũi kiếm được rút ra, máu tươi phun ra, nữ hài cắn răng, tay nhỏ không ngừng ngăn máu tươi tràn ra theo miệng vết thương, gắt gao ấn.
“Tiểu thư…… Vô dụng thôi……” Hơi thở thiếu nữ ngày càng suy yếu, lắc lắc đầu ngăn cản Hàn Lăng.
Hàn Lăng sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ cuống quít chưa bao giờ có, nàng hướng thiếu nữ giận nói: “Đừng nói chuyện! Ngươi không có việc gì! Nghe lời ta, hít sâu, hít sâu!”
“Tiểu thư…… Ta phải đi rồi…… Ngươi…… Sau này…… Phải bảo vệ tốt…… Chính mình, trăm ngàn lần không được…… Cậy mạnh…… Không được…… Đem mọi người…… Cự tuyệt bên ngoài…..Nô tỳ…… Đi trước một bước……” Thiếu nữ chậm rãi nhắm mắt lại, che khuất nỗi lo lắng nồng đậm trong mắt nàng, nàng mệt chết được, nếu có kiếp sau, hy vọng, kiếp sau vẫn là nô tỳ của tiểu thư……
Trong đại sảnh, yên tĩnh không tiếng động.
Một giọt lệ chậm rãi chảy xuống hai má nữ hài. Bên tai vang vọng lời nói làm cho ánh mắt nàng cay cay.
“Tiểu thư đói bụng sao? Xem trí nhớ nô tỳ này, tiểu thư đợi chút, nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Tiểu thư nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ sẽ làm xong nhanh thôi.”
“Ta không muốn thấy tiểu thư bị thương, chỉ cần tiểu thư không có việc gì…… Là tốt rồi.”
“Tiểu thư…… Mặc kệ ta.”
…….
Chỉ Hâm…… Nữ hài nhắm chặt mắt lại, đôi mắt thật cay, thật chua xót. Giống như chỉ có nhắm mắt lại không nhìn nữa, không thèm nghĩ nữa, liều mạng phục hồi tâm đang gợn sóng, cái loại thống khổ từ trong nội tâm này mới có thẻ tiêu tán.
Thượng Quan Chính Hào cau mày, lệ khí chưa tiêu tán, một kiếm của hắn thế nhưng không giết chết nàng! Tiện tỳ chết tiệt, thế nhưng lại chạy lên!
Phượng Hạo Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Lăng, nhìn về phía giọt nước mắt còn lưu lại trên mặt nữ hài, trong lòng thiếu niên xẹt qua một tia khác thường, chắn trước người nữ hài, hắn nhìn về phía Thượng Quan Chính Hào.
Đột nhiên phát sinh một màn này, mọi người đều kinh ngạc.
“Nguyên lai giáo huấn theo lời Thượng Quan tộc trưởng là muốn giết người. Đã có tỳ nữ chết thay Hàn Lăng. Như vậy, Thượng Quan tộc trưởng cứ xem như Hàn Lăng đã chết đi, bắt đầu từ hôm nay, Hàn Lăng là thư đồng của bản điện hạ, sau này giáo huấn dạy dỗ liền giao cho bản điện hạ đi.” Phượng Hạo Thiên trầm giọng nói. Nguy hiểm thật, trong nháy mắt vừa rồi, nếu không phải Chỉ Hâm trung tâm xong lên che chở cho Hàn Lăng, hiện tại Hàn Lăng hẳn đã chết không thể nghi ngờ.
Không thể tin được trên đời này còn có nô tỳ trung tâm như thế, cũng không uổng Hàn Lăng vì nàng mà ngày đêm trở về, nàng chết cũng xem như có giá trị.
Thượng Quan Chính Hào nhíu chặt mày, ưng mâu sắc bén nhìn chằm chằm Phượng Hạo Thiên, hắn kiên trì như vậy, muốn bảo vệ Hàn Lăng. Cảng nghĩ, cân nhắc lợi hại, Thượng Quan Chính Hào ôn hòa cười nói: “Nếu tứ điện hạ đã nói vậy, như vậy lão phu liền đem nha đầu Hàn Lăng này đưa cho tứ điện hạ. Nhưng mà nữ nhi lão phu rất ít, vừa rồi là tức giận không đúng mực, hoàn hảo không làm nàng bị thương, nếu nàng bị thương, lão phu nhất định thương tâm không thôi. Cho nên, lão phu có một yêu cầu hi vọng tứ điện hạ có thể đáp ứng.”
“Là yêu cầu gì?” Phượng Hạo Thiên mắt đen chợt lóe.
Thượng Quan Chính Hào sáng lạn cười, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp vẫn chưa nói gì, một chút ám quang hiện lên trong mắt, cười nói với Phượng Hạo Thiên: “Hàn Lăng còn nhỏ, làm bạn đọc với tứ điện hạ, hẳn là sẽ có chỗ không chu toàn, để cho Tiệp nhi tiến cung với tứ điện hạ, cùng làm người bồi đọc của tứ điện hạ.” Một màn vừa rồi phát sinh như vậy, Uyển Đình cùng Mộng Dao đều sợ hãi liên tục kêu, mà Tiệp nhi lại vẫn quan sát mọi chuyện từ phía sau, hắn phát hiện, nữ nhi này, có lẽ so với Hàn Lăng càng là nhân vật lợi hại hơn. Đặt nàng ở bên người Phượng Hạo Thiên, nàng nhất định có biện pháp đạt sủng ái của Phượng Hạo Thiên, đây so với Bách Hoa yến nữa tháng sau sẽ có lợi hơn.
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tiệp kinh ngạc không thôi! Cha thế nhưng để nàng tiến cung! Đầu tiên là kinh ngạc, sau lại che giấu lòng tràn đầy vui sướng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, hi vọng hắn không cự tuyệt.
Mắt đen u ám, hiện lên một tia nan giải khó hiểu, Phượng Hạo Thiên chậm rãi kéo môi tươi cười, nhìn về phía khuôn mặt vẫn không có biểu tình dư thừa nào của Thượng Quan Minh Tiệp, trong lòng cười nhạo, Thượng Quan Chính Hào tính toán thật không sai. Nhưng mà…… Vì món đồ chơi thú vị Hàn Lăng này, để cho Thượng Quan Minh Tiệp làm bồi đọc, cũng tốt, vừa vặn có thể thông qua nàng biết được tính toán sau này của Thượng Quan Chính Hào.
Nghĩ đến đây, thiếu niên gật gật đầu, “Vẫn là Thượng Quan tộc trưởng suy nghĩ chu toàn, liền quyết định như vậy đi, Tiệp Nhi hãy thu thập chút đồ dùng để tiến cung cùng bản điện hạ.” Hắn nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, nhẹ giọng nói.
Thiếu nữ đột nhiên đỏ bừng hai má, hắn nói chuyện nhu tình với nàng như vậy, thẹn thùng gật gật đầu. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Hàn Lăng vẫn nhắm mắt không nói gì, tiếp theo nàng phải có một trận ác chiến đây.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Thượng Quan Minh Tiệp, nữ hài đột nhiên mở đôi mắt sáng như sao, trong mắt vẫn còn hàn ý chưa thu hồi. Hàn Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua Chỉ Hâm đã chết trong lòng nàng, trong mắt xẹt qua một tia sát khí.
Thân hình nho nhỏ cường ngạnh nhìn về phía pth, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi khàn khàn vang lên: “An táng Chỉ Hâm thật tốt.”
Phượng Hạo Thiên gật đầu, nàng trấn định như vậy?
Hàn Lăng hơi hơi ngước đầu, tầm mắt lạnh như băng đảo qua đám người Thượng Quan Chính Hào, mọi người, cuối cùng dừng ở thân kiếm giết chết Chỉ Hâm kia. Những người này, nàng toàn bộ ghi nhớ. Thời cơ chưa đến, hỏa hậu không đủ, nàng chờ. Đợi thời cơ đến, hỏa hậu đủ, nàng sẽ đòi lại món nợ hôm nay, trả lại gấp bội!
Nhìn thấy tầm mắt của Hàn Lăng, Thượng Quan Chính Hào nhíu mày, khuôn mặt bình tĩnh như vậy, làm cho hắn cảm thấy không bình thường.
Không biết vì sao, không muốn ở lại nơi này, Hàn Lăng bước đi từng bước, hướng cửa đi đến, lại không ngờ rằng, vừa đi được hai bước, thể lực không chống đỡ được, chạy suốt bảy ngày bảy đêm, thân thể gầy yếu này đã sớm cạn kiệt, hôm nay càng thêm mệt mỏi, nàng vô lực ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
“Bản điện hạ vừa mới trở về, còn rất nhiều chuyện cần xử lý, bản điện hạ cáo từ.” Phượng Hạo Thiên ném lại một câu, lập tức ôm lấy Hàn Lăng đang ngất xỉu.
Hắn đã nói, không ăn không uống, nàng có thể kiên trì trong thời gian bao lâu. Thấy không, ngất rồi!
Thiếu niên gắt gao ôm nữ hài vào trong ngực, hướng cửa mà đi. Lưu lại mọi người đang kinh ngạc trong đại sảnh, bao gồm Thượng Quan Minh Tiệptâm hoa vừa mới nộ phóng.
“Nha đầu, ngươi đã không tắm bao lâu?” Thiếu niên cúi đầu cau mày nhìn một thân đầy máu của nữ hài, mùi hương này thật gay mũi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...