Lang Phi

Màn đêm buông xuống, gió mát thấu xương.

Đêm hôm đó, Thượng Quan Quân Dao tìm cơ
hội đi thư phòng cầu kiến Thượng Quan Chính Hào, lúc này Thượng Quan
Chính Hào vẫn đang phẫn nộ ở bên trong.

Thượng Quan Quân Dao không ngu ngốc, sau
khi biết Hàn Lăng như thế nào làm Thượng Quan Chính Hào giận dữ, liền
tận dụng thời gian một buổi chiều suy nghĩ làm sao có thể bất động thanh sắc, đồng thời không để bất luận kẻ nào hoài nghi đến việc mưu hại Hàn
Lăng của nàng.

Trời không phụ người có lòng, nàng cuối cùng cũng nghĩ được phương pháp.

Nàng nở nụ cười gian trá nhìn Thượng Quan Chính Hào.

Thượng Quan Chính Hào vẫn chưa thấy ý
cười gian trá trên môi Thượng Quan Quân Dao, sau khi ngẩng đầu nhìn lướt qua, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”

“Dao Nhi được biết hôm nay tâm tình của cha không tốt, liền đến trù phòng hầm một chén thực thiện thanh nhiệt trừ hoả cho cha.” Thượng Quan Quân Dao tươi cười vô cùng ngọt lịm nói, nói xong liền đem chén
thực thiện trong tay còn đang bốc khói nghi ngút đến trước mặt Thượng
Quan Chính Hào.

Thượng Quan Chính Hào nghe vậy, ánh mắt
đột nhiên trầm xuống, vẫn chưa nhìn thực thiện trên bàn, mà ngữ khí thập phần băng lãnh hỏi: “Dao Nhi, con biết cái gì?”

Thượng Quan Quân Dao khẽ cười một tiếng, nói: “Cha muốn lợi dụng Hàn Lăng đến lôi kéo Tứ hoàng tử phải không?”


Hai mi Thượng Quan Chính Hào cau lại, không nói, đang đợi lời nói kế tiếp của Thượng Quan Quân Dao.

“Cha cho rằng Hàn Lăng sẽ nghe
theo mệnh lệnh của cha sao? Với lại Tứ hoàng tử sẽ thích một nữ hài tử
mới tám tuổi sao? Cha sẽ không cho rằng Tứ hoàng tử bởi vì đối với Hàn
Lăng có ánh mắt khác mà cho là thích chứ? Có lẽ Tứ hoàng tử chỉ là đột
nhiên phát hiện kỳ thực một bé gái mồ côi không được người xem trọng
cũng có thể tùy ý bỡn cợt, hai tháng sau chính là bách hoa yến, đến lúc
đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ tuyển vài nữ tử trong đó làm chính phi và
sườn phi cho Tứ hoàng tử. Mẫu thân Hàn Lăng là một cơ thiếp không có
thân phận, chỉ bằng điểm này, Hàn Lăng căn bản không có khả năng trở
thành nữ nhân của Tứ hoàng tử. Huống chi Hàn Lăng bây giờ mới tám tuổi!” Thượng Quan Quân Dao nghiêm mặt nói.

Thượng Quan Chính Hào nghe đến đó vùng xung quanh lông mày lập túc nhíu sâu vài phần, hắn quả thật không nghĩ tới điểm này.

“Cho nên Dao Nhi cho rằng, nếu
như Tứ hoàng tử biết cha muốn dùng Hàn Lăng thiết lập quan hệ với hắn,
thế tất là vũ nhục hắn. Phóng tầm mắt nhìn mỗi vị hoàng tử trong hoàng
thất, ai sẽ không ngại thân phận mà lấy một nữ tử thấp hèn mà không có
giá trị gì với mình? Những lời Dao Nhi nói hôm nay đều là lời từ đáy
lòng, hy vọng cha có thể ngẫm nghĩ. Nghìn vạn lần đừng bị biểu hiện giả
dối bên ngoài mê hoặc.” Thượng Quan Quân Dao sau khi thấy
Thượng Quan Chính Hào trầm mặc, liền biết những lời nàng nói đã vào được tai Thượng Quan Chính Hào, cho nên vội vàng kết thúc không nói thêm gì
nữa.

“Dao Nhi nói phải. Có điều, nếu
như Hàn Lăng có thể làm thị tỳ ấm giường cho Tứ hoàng tử cũng không sai. Đối với Hàn Lăng, thì đây là thiên đại ban ân.” Nhưng mà……….

Ánh mắt của Thượng Quan Chính Hào đột nhiên lãnh liệt, phải trải qua
quan sát một khoảng thời gian mới biết được, Hàn Lăng có thể vì hắn sử
dụng hay không! Nếu như nàng vẫn cuồng vọng không biết trời cao đất
rộng, như vậy, hắn sẽ giết nàng.

Thị tỳ ấm giường? Không được, mục đích
của nàng là muốn Hàn Lăng chết! Hàn Lăng nếu không chết, nàng làm hết
thảy cũng không có tác dụng! “Nói vậy đáp án của Hàn Lăng khiến
cha không hài lòng đi, nàng căn bản sẽ không nghe theo cha phân phó. Kỳ
thực Dao Nhi đã sớm nghĩ ra được một biện pháp rất tốt, có thể khiến cha có được thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Nga?” Thượng Quan Chính Hào giương mắt nhìn Thượng Quan Quân Dao.

“Nghe nói Bình Gíang Vương gia
yêu thích nữ đồng, trong nhà nuôi dưỡng gần một trăm nữ đồng, mỗi một
người đều là tám tuổi, nếu như cha có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu
thích đem Hàn Lăng tặng cho Bình Gíang Vương gia, như vậy, sau này, Bình Gíang Vương gia nhất định sẽ ghi nhớ cha, nếu như ngày khác cha có cần
Bình Gíang Vương gia giúp đỡ, như vậy, mười vạn binh mã trong tay Bình
Gíang Vương gia tuyệt đối sẽ có công dụng, về phần Tứ hoàng tử, Dao Nhi
cùng vài vị muội muội nhất định tận hết khả năng, làm cho Tứ hoàng tử
yêu thích. Cha hãy yên tâm.” Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Quân Dao lập tức nheo lại, đem vài suy nghĩ trong lòng nói ra.

Ánh mắt Thượng Quan Chính Hào sáng ngời,
Bình Gíang Vương gia! Là tên Vương gia có ham mê đặc thù trong tay nắm
mười vạn binh mã! Khóe miệng nổi lên nụ cười âm trầm, gật gật đầu: “Kiến nghị của Dao Nhi không tệ, cha sẽ tính toán. Có điều, cha hy vọng Dao Nhi có thể dốc hết khả năng, làm Tứ hoàng tử sủng ái con, như vậy,
đối với cha, đối với toàn bộ Thượng Quan gia tộc mà nói, đều cực kỳ có

lợi!” Hắn muốn suy nghĩ một đêm rồi mới quyết định. Nhưng mà,
so với Hàn Lăng, hắn thật hy vọng có thể khiến bọn Dao Nhi trở thành
người của Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử hơn!

Thượng Quan Quân Dao lập tức tươi cười rực rỡ trả lời: “Xin cha yên tâm, Dao Nhi có lòng tin tại bách hoa yến hai tháng sau sẽ
phóng hào quang tứ phía, khiến Tứ hoàng tử nhìn với con mắt khác, làm
cho lập tức Hoàng thượng tứ hôn.” Trong đầu hiện lên dung nhan tuấn mỹ của Tứ hoàng tử, toàn bộ trái tim nàng đều nhảy nhót.

Thượng Quan Chính Hào gật đầu.

Gió đêm lồng lộng, đại thụ theo gió phất phới xào xạc.

Toàn bộ bốn phía của căn phòng đều bị đóng đinh, mười mấy người âm thầm giám thị bốn phía đều rời khỏi.

Bên trong phòng, một mảnh âm u.

Hàn Lăng và Chỉ Hâm đều bị nhốt ở bên trong.

“Tiểu thư, người đói không? Ở đây nô tỳ còn có một cái bánh bao.” GiọngChỉ Hâm có chút run run hỏi. Chiều hôm nay, sau khi tiểu thư từ nơi của lão gia trở về, chưa tới một lát liền có vài người đến đóng đinh cửa và
toàn bộ cửa sổ. Trời tối, vốn định thắp nến, mới phát hiện còn sót lại
nửa ngọn nến ngày hôm qua chưa dùng xong.

Trong bóng tối, Hàn Lăng đem một thân
quần áo rườm rà cởi ra, thay vào y phúc màu đen mà trước đó tìm được,
dùng dây thừng quấn ở cổ tay và cẳng chân nhỏ nhắn, toàn bộ buộc chặt.
Đồng thời đem một ít châm, đao, dây thừng, trang bị ở bên trong ống quần và ống tay áo.

Sau khi nghe thấy lời nói của Chỉ Hâm, động tác trên tay Hàn Lăng ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Ta không đói bụng.”

Trong bóng tối, Chỉ Hâm không biết Hàn
Lăng đang làm cái gì, chỉ có thể nghe được tiếng động rất nhỏ, tay nàng

đang cầm bánh bao đang muốn cắn thì bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức
đem bánh bao nhét vào trong tay áo.

“Tiểu thư, người muốn làm gì?” Chỉ Hâm nhịn không được hỏi.

Hàn Lăng sau khi đem tất cả mọi vật trên người chuẩn bị tốt, nghe theo tiếng, đi tới trước mặt Chỉ Hâm, “Ta muốn đi ra ngoài. Sau nửa canh giờ sẽ trở lại.”

“Đi ra ngoài?” Chỉ Hâm kinh ngạc nói, bốn phía phòng ở đều bị đóng đinh, làm sao ra ngoài!

Hàn Lăng không lên tiếng, dường như đối
với hết thảy mọi thứ bên trong gian phòng đều vô cùng hiểu rõ, đi tới
phía trước cửa sổ, không hiểu được dùng phương pháp gì, thế nhưng dễ
dàng đem cửa sổ bị đóng đinh mở ra.

“Tiểu thư!” Chỉ Hâm kinh hô. Tiểu thư vậy mà có thể dễ dàng mở được cửa sổ.

Hàn Lăng nhảy qua cửa sổ, quay đầu lại nhìn Chỉ Hâm đang vội vã chạy tới, lạnh giọng nói: “Hai ngày trước những lời ta nói với ngươi, ngươi có quyết định chưa?”

Chỉ Hâm sửng sốt, những lời nào? Rời khỏi Thượng Quan phủ sao?

Đợi nàng lấy lại tinh thần là lúc đã sớm không còn thấy bóng dáng Hàn Lăng.

“Tiểu thư, bất kể người ở đâu, nô tỳ đều đi theo.”

Màn đêm đen kịt, vọng tới tiếng đáp lại nhàn nhạt.

Tây Uyển, chỗ ở của Thượng Quan Quân Dao cùng chúng tỷ muội.

Hàn Lăng thông qua đoạn ngắn trong trí
nhớ, đi tới Tây Uyển, thân ảnh nho nhỏ xuyên qua màn đêm, như tia chớp,
cùng đêm tối hòa thành một thể, vài hộ viện trông gác gần đó, cũng không phát hiện thân ảnh của Hàn Lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận