Năm ấy sáu tuổi tiểu Đồng liền như vậy ra đi, không có lễ tang, không có quan tài, thậm chí không có giấy tiền, chỉ là dùng một miếng chiếu rách cuốn lại, nâng ra ngoài. Tiểu Hải cùng Lăng Nhiễm không biết hắn bị nâng đi nơi nào, có lẽ là đem đi chôn, cũng có lẽ trực tiếp bị ném lên trên núi, đợi bầy chó đói đến ăn thi thể y.
Có lẽ là đã quá quen loại chuyện này, hai vợ chồng kia trên mặt không có chút áy náy nào, tựa hồ chỉ có một chút cảm giác đau lòng, mà loại đau lòng này lại không phải đối với sinh mệnh nhỏ thương tiếc, chỉ là đối việc tổn thất đi hai vạn kia không cam lòng.
Luyện công tàn khốc như trước mỗi ngày đều tiến hành, buổi tối hai tiểu nam hài rúc vào nhau tìm kiếm tia ấm áp duy nhất.
“Tiểu Hải, ngươi nói chúng ta có thể sống sót ra ngoài sao?”
Tiểu Hải trầm mặc sau một lúc lâu: “Nhất định, sớm muộn gì cũng xảy ra, chúng ta hãy luyện công cho tốt, có lẽ đến thời điểm ra ngoài biểu diễn, còn có cơ hội chạy trốn.”
Lăng Nhiễm gắt gao giữ chặt tay hắn thở dài thật sâu, trong lòng lại đối với chính mình nói: “Ba ba, sẽ đến cứu ta ”.
Một năm sau tiểu Hải cùng Lăng Nhiễm mang theo một thân thương tích, rốt cục ly khai cái sân này. Ngồi trong chiếc xe vận tải cũ nát, hai tiểu nam hài gắt gao nắm chặt tay nhau, trái tim đã đập phi thường dữ dội, hướng đi phía trước chính là nơi có cha mẹ mà bọn họ ngày đêm tưởng niệm, là ánh mặt trời soi chiếu tương lai. Nhưng bọn họ lại không hề biết rằng, con đường này chỉ là làm cho bọn họ từ một cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác mà thôi.
Lăng Nhiễm cùng tiểu Hải bị đưa một thành thị bên cạnh vùng ngoại thành kia, một địa phương nơi nơi đều là rác rưởi dơ bẩn, nhà ngói cũ nát. Ở trong viện của một tòa nhà bị tàn phá, một người tên là lão Lưu đem hai nam hài trong tay lão Cổ tiếp nhận, cũng làm cho bọn họ ngay tại chỗ biểu diễn một phen, cảm thấy vừa long, sau đó lấy bao da xuất ra rất nhiều tiền đưa cho lão Cổ.
“Đây là hoa hồng ba tháng này, ba tháng sau ngươi lại tới lấy tiếp, mặt khác tìm thêm vài cái hài tử đến, ta nơi này người không đủ.”
“Đã biết.”
Lão Cổ đi rồi, lão Lưu lại đem hai nam hài mang đến một góc sáng sủa hơn của một gian âm u trong phòng: “Ta nói cho các ngươi biết, theo ta liền phải ngoan ngoãn, không nên có tâm tư khác, nếu mang đến phiền toái cho ta, ta liền đem các ngươi bán cho đám người Cái Bang, những người đó có thể nói so với chúng ta tàn nhẫn hơn nhiều, bọn họ có thể chặt tay chân các ngươi, cho các ngươi biến thành tàn phế, sau đó đem ngươi thảy ra ngoài đường xin tiền, hiểu không?”
Tiểu Hải cùng Lăng Nhiễm ngoan ngoãn gật gật đầu, lão Lưu xoay người rời đi cũng khóa kỹ cửa lại, lạnh lùng lưu lại một câu: “Ngày mai bắt đầu ra ngoài biểu diễn, hôm nay cho các ngươi nghỉ một ngày.”
Hai hài tử liếc nhau, tiểu Hải ghé vào cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, xác định người đã đi rồi, lặng lẽ đối Lăng Nhiễm nói: “Ngày mai chúng ta có thể đi ra ngoài, ra đến đường cái chỉ cần tìm được cảnh sát chúng ta sẽ được cứu.” Lăng Nhiễm cao hứng gật gật đầu.
Buổi tối bảy tám hài tử theo thứ tự đi rồi trở về, những người này thoạt nhìn đều là tiểu hài nhi bảy tám tuổi, một đám đều là xanh xao vàng vọt, gầy chỉ còn da bọc xương, mỗi người trên mặt đều mang theo thần sắc mỏi mệt, mở cửa thấy trong phòng có hai người mới tới, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc, lặng lẽ cất hết đạo cụ, ngã vào tấm ván gỗ cứng rắn trên giường không cử động.
Lão Lưu vẻ mặt tức giận tiến vào, ở trên giường kéo một hài tử ra: “Thằng nhãi con, hôm nay như thế nào lại ít như vậy?”
Nam hài kia bị dọa cả người phát run, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu: “Ta, ta sai rồi, ngày mai, ngày mai khẳng định mang nhiều tiền hơn trở về.”
Lão Lưu không thuận theo, nhấc chân hung hăng đá trở lại, chỉ này một cước đã đem kia nam hài trực tiếp đá đến hơn ba thước trên tường, vừa đập mạnh vào tường theo trọng lượng liền rơi xuống mặt đất, nam hài kia ôm ngực ho khan vài tiếng, thấy lão Lưu hướng bên này đi tới, cuống quít quỳ trên mặt đất cạch cạch cạch dập đầu mấy cái:
“Khụ khụ, ta, ta sai rồi, ta sai rồi, cầu ngươi tha ta đi.”
Lão Lưu hướng lại đây nắm đầu của hắn mắng: “Ngày mai nếu còn không đủ, ta liền đem ngươi đi bán, hừ.”
Nam hài kia bị dọa sắc mặt xanh mét, hai mắt lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ: “Ta, ta đã biết.”
“Đêm nay không được ăn cơm.”
Lão Lưu rống xong một phen liền bỏ nam hài ra, xoay người rời đi, Lăng Nhiễm cùng tiểu Hải thấy những người bên cạnh thế nhưng không có lấy một người đi qua dìu hắn, cảm thấy không đành lòng cùng nhau đi qua giúp hắn đứng lên.
“Ngươi không sao chứ?”
Nam hài khẽ vuốt nước mắt lắc đầu: “Ta không sao.” Trầm mặc ngồi ở trên giường ở không nói lời nào. Một lát sau một nam nhân diện mạo thực hung hăng mang vào một chậu cơm: “Ăn cơm.”
Vừa rồi mọi người còn mỏi mệt không chịu nổi, nhìn thấy cơm tựa như chó đói giống nhau liền xông đến, nam hài nhi kia đẩy đẩy hai người: “Mau mau đi giành, bằng không một hồi sẽ không còn.”
Tiểu Hải chạy nhanh đến chen vào đám người, đoạt lấy một chén cơm đi ra, thấy bên trong cơm màu vàng còn trộn theo một chút lá cây cắt nhỏ, tiểu Hải một bên nắm cơm lại thành từng nắm nhỏ vừa đi đến bên người Lăng Nhiễm: “Nhanh ăn đi.”
“Ân.”
Hai bàn tay nhỏ bé có chút bẩn một phen bắt lấy cơm nuốt vào miệng, Lăng Nhiễm nhìn nhìn chung quanh, những nam hài này giống nhau sài lang hổ báo, tựa như ba ngày rồi chưa được ăn cơm, thậm chí có người đem cơm rơi vãi trên mặt đất toàn bộ nuốt vào.
Hai người đem đồ ăn ăn hết hơn phân nửa, chén cơm phía dưới còn lại một ít, tiểu Hải ôm lấy chén cơm, hướng Lăng Nhiễm lắc đầu, len lén chỉ sang nam hài nhi đang đói bụng kia, Lăng Nhiễm lập tức hiểu được, nghe lời gật gật đầu, không đòi ăn thêm.
Đêm khuya mọi người toàn bộ đều đã ngủ, tiểu Hải âm thầm ở trên giường đứng lên, đi đến giường đối diện, đẩy đẩy nam hài kia vài cái, nhỏ giọng đối hắn nói: “Uy, ngươi lại đây một chút.”
Nam hài kia đã đói bụng khó chịu lăn qua lộn lại ngủ không được, không rõ lí do nhưng cũng đi theo tiểu Hải đến bên kia giường. Lăng Nhiễm từ trong ổ chăn cẩn thận lấy ra chén cơm đưa cho hắn: “Chừa lại cho ngươi, nhanh ăn đi.”
Nam hài kia vừa thấy đồ ăn, dùng sức nuốt một chút nước miếng, bốn phía nhìn một vòng xác định tất cả mọi người đều đang ngủ, chạy nhanh đến lấy đồ ăn nhanh chóng đưa vào miệng, ngon lành nuốt xuống bụng.”Cám ơn các ngươi.”
“Ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là tiểu Cổ.”
Ba người cùng chui vào một chiếc chăn, nằm cùng một chỗ lặng lẽ nói chuyện, tiểu Hải hạ giọng hỏi hắn: “Ngươi tới đã bao lâu?”
“Đã hơn một năm.”
“Ngươi cũng là bị lừa bán sao?”
“Ân.”
“Vậy ngươi vì cái gì không chạy?”
Tiểu cổ nhanh chóng che cái miệng của hắn lại, nhấc chăn lên nhìn chung quanh một chút rồi quay trở về: “Ta nói cho ngươi, ngày mai các ngươi ra ngoài trăm ngàn lần đừng nghĩ đến việc chạy trốn, thời điểm chúng ta ở trên đường biểu diễn tùy thời đều có người nhìn chằm chằm, cho dù ngươi chỉ cùng người khác nói một câu, trở về cũng đều có khả năng bị đánh chết.”
“Vì cái gì không đi tìm cảnh sát?”
“Cảnh sát nếu quản việc này, bọn họ còn có thể dám cho chúng ta tự do trên đường biểu diễn sao? Ý niệm này trong đầu ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Tiểu Hải cùng Lăng Nhiễm thất vọng cúi đầu, xem ra ý tưởng của chính mình thật sự rất ngây thơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...