“A!!!” Lăng Nhiễm như phát điên, miệng há ra, thanh âm oa oa a a theo cổ họng phát ra. Cánh tay không ngừng đấm vào mặt, dùng trán đập xuống mặt đất bê tông màu xám.
Ngây ngốc ngồi ở một bên, tiểu Hải thấy rõ ràng trong khoang miệng của Lăng Nhiễm chỉ còn lại một nửa đầu lưỡi, miệng vết thương tàn phá thoạt nhìn thập phần khủng bố. Khó trách hắn vẫn không chịu cùng chính mình nói chuyện, khó trách hắn không chịu trước mặt mình uống nước. Tiểu Hải thân thể ở không ngừng phát run, đôi môi run run nửa ngày cũng nói không nên lời một chữ.
Lăng Nhiễm cái trán đã muốn bị chính mình đập đến chảy máu, một nhà ba người kia bóng dáng từng chút một đi xa, cuối cùng biến mất trong một đám người. Hy vọng cũng hoàn toàn rời xa chính mình. Lăng Nhiễm tuyệt vọng buông tha giãy dụa cuối cùng, chết lặng quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm theo hướng kia.
“Tiểu Nhiễm, ngươi làm sao vậy?” Lấy lại tinh thần, tiểu Hải cuống quít chạy tới, đem Lăng Nhiễm ôm vào trong lòng mình, hắn chưa bao giờ gặp qua Lăng Nhiễm lộ ra loại vẻ mặt này, đó là một loại biểu tình đối với cuộc sống đã hoàn toàn tuyệt vọng, đó là biểu tình đối với cuộc sống không còn gì quyến luyến.
“Tiểu Nhiễm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, đầu lưỡi của ngươi đâu?” Một âm thanh quát to Lăng Nhiễm căn bản cũng không nghe được, hắn chỉ là mê man nhìn trời xanh thăm thẳm trên không.
Một lúc lâu sau, Lăng Nhiễm cầm lên tờ tiền mặt một trăm đồng kia, đưa lên miệng hung hăng cắn xé, một chút lại một chút, đem tiền mặt biến thành một đống mảnh nhỏ, giơ tay trái dùng sức thảy lên không trung. Những mảnh nhỏ như mưa rơi xuống ánh lên từng đạo hoa mỹ đỏ tươi, tựa như những cánh hoa nhỏ bị người xé nát.
Ba ba, vĩnh viễn sẽ không tới cứu ta! Lăng Nhiễm run run đôi môi, nói câu cuối cùng trong im lặng.
Tiểu Hải đem Lăng Nhiễm ôm đặt lên tấm ván gỗ, lo lắng canh giữ ở bên người hắn, hắn không rõ tiểu Nhiễm vì cái gì sẽ có loại phản ứng này, hắn chỉ là cảm thấy chính mình đang đau lòng, nhìn gương mặt không chút thay đổi của Lăng Nhiễm, tiểu Hải một lần lại một lần vuốt nước mắt chính mình. Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy, đem Lăng Nhiễm hại thành cái dạng này, rốt cuộc là ai làm cho một nam hài nhi xinh đẹp biến thành bộ dạng hiện tại này? Một ngày này cũng là lần cuối cùng tiểu Hải nhìn thấy Lăng Nhiễm, từ sau ngày đó Lăng Nhiễm cũng không còn xuất hiện nữa.
Lăng Nhiễm tâm hồn từng chút từng chút kết thành một tảng băng, bất luận ánh mặt trời nóng thế nào cũng không thể làm tan chảy nó. Từ đó về sau Lăng Nhiễm biểu tình không có chút biến hóa nào, hai mắt luôn luôn lộ ra một cỗ lạnh lùng làm cho người ta phát lạnh.
Lăng Nhiễm bắt đầu cự tuyệt ăn cơm, cự tuyệt uống nước, vô luận những người đó bắt buộc như thế nào đều không thể khiến hắn ăn uống, năm ngày ngắn ngủn Lăng Nhiễm liền nhanh chóng héo rũ xuống, nằm ở một góc âm u trong căn nhà cũ nát, Lăng Nhiễm thân thể không có chút cử động nào, chỉ có hai mắt khẽ nhếch mới khiến người khác nghĩ rằng hắn còn sinh mệnh.
Đến ngày thứ chín, Lăng Nhiễm đã tiến đến trạng thái hấp hối, ngay cả ánh mắt đều không có khí lực để mở, hô hấp suy yếu, tim đập mỏng manh, sinh mệnh Lăng Nhiễm đã chậm rãi đi tới hồi cuối.
“Ta xem ra không thể cứu được.”
“Xem ra? Chết thì chết đi, đừng lãng phí thời gian.”
“Kia, xử lý hắn thế nào? Chôn? Hay là quăng xuống sông?”
“Đừng lãng phí, gọi cho lão Long đến nhìn xem, xem hắn bộ phận gì còn xài được không? Cặp mắt cùng thận xem ra còn có thể dùng được “
“Hảo, ta đi gọi điện thoại cho hắn.” Đây là Lăng Nhiễm trước khi lâm vào bóng tối nghe được đoạn đối thoại cuối cùng.
Những người này thế nhưng một bộ thân xác thối tha cũng không buông tha, muốn mượn đi dùng. Kỳ thật chết cũng không có gì đáng sợ, có đôi khi còn sống mới tối khủng bố. Người đã chết thì sẽ đi đâu? Được chuyển thế đầu thai sao? Nếu có kiếp sau, có phải hay không còn muốn ta chịu đựng tra tấn như thế? Nếu là như vậy, kiếp sau, xin đừng cho ta làm người nữa.
Lăng Nhiễm không biết chính mình rốt cuộc ngủ bao lâu, có lẽ chỉ có vài giây, hoặc cũng có lẽ là vài ngày, tại thời điểm khi hắn mở to hai mắt, toàn bộ thế giới đều thay đổi. Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh trần nhà trắng noãn, còn có một chùm đèn thủy tính lấp lánh treo trên cao, một lão nhân gia mặc Tây trang cao cấp bộ mặt hiền lành mỉm cười đứng ở bên giường.
“Ngươi cuối cùng tỉnh?”
“Này…..” Vừa mới nói một chữ, Lăng Nhiễm liền ngây ngẩn cả người, chính mình thế nhưng có thể nói chuyện, hắn lập tức nâng lên hai cánh tay mình, tay của ta, tay của ta đều còn, chỉ là trên cổ tay trái quấn một vòng băng gạc trắng noãn, mặt trên còn có một chút vết máu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc người nào mới là mộng, người nào mới là sự thật? Chẳng lẽ suốt chín năm kia chỉ là một hồi ác mộng thôi sao? Hay hiện tại chính mình mới là chân chính đang nằm mơ? Lăng Nhiễm len lén nhéo chính mình một chút, xác định bản thân còn có thể cảm nhận được đau đớn. Lăng Nhiễm bốn phía xung quanh đánh giá một chút, phòng thật tốt, giường hảo mềm mại. Nơi này rốt cuộc là địa phương nào?
Lăng Nhiễm với tay lấy tấm gương nhỏ trên tủ đầu giường, gương mặt tuấn mỹ, mắt to khả ái, cái mũi khéo léo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, người này là ai vậy?
“Trữ thiếu gia, thân thể còn có chỗ không thoải mái sao?”
Trữ thiếu gia? Là đang gọi ta sao? Vẫn là kêu chủ nhân của thân thể này đi? Lăng Nhiễm ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái: “Ta không sao, ngươi ra ngoài đi.”
Lão quản gia mang theo nghi hoặc đi ra khỏi phòng, Lăng Nhiễm lại đối với tấm gương chiếu chiếu, thậm chí cởi quần áo ra xem xét một chút, có tay có chân, khẳng định không phải thân thể tàn phế kia. Kinh ngạc sao, khẳng định là rất kinh ngạc, bất quá sau những chuyện đã trải qua, còn có chuyện gì có thể làm cho Lăng Nhiễm cảm thấy không thể tiếp nhận? Nếu so sánh với chín năm sinh hoạt kia mới thật sự là khủng bố.
Nằm ở trên giường Lăng Nhiễm nhắm lại hai mắt mỏi mệt, nhớ lại khoảng thời gian chín năm, một trận đau đớn nháy mắt xâm nhập não bộ thần kinh, bỗng một mớ hình ảnh chưa thấy qua như hiện lên trước mắt.
Hắn thấy một nam nhân anh tuấn đặt một nam hài nhi trên giường, tham lam hôn mỗi một tấc da thịt của hắn, hắn thấy nam hài nhi này, kêu một tiếng hướng nam nhân kia nói, ta yêu ngươi. Hắn lại thấy nam nhân kia mang về một nam nhân cùng một nữ nhân xinh đẹp khác, nam hài nhi này tuyệt vọng đứng ở trên lầu cầu thang nhìn bọn họ thân thiết. Hắn thấy nam hài nhi kia một lần lại một lần nằm trong bóng tối trong phòng khóc rống, cuối cùng kia nam hài nhi lấy chủy thủ cắt qua cổ tay của chính mình, hai mắt mông lung nhắm lại.
Nguyên lai nam hài nhi kêu Trữ Nhiễm kia chỉ là tình nhân của Thiệu Khải Long mà thôi. Đau đầu kịch liệt giằng co thật lâu, thẳng đến khi hình ảnh cuối cùng qua đi, Lăng Nhiễm mới chậm rãi khôi phục lại. Trong đầu có đến kí ức của hai người, cảm giác kia rất ư kỳ diệu, chẳng lẽ đây là cái người ta hay nói: Tá Thi Hoàn Hồn, xem ra chính mình thật sự đã muốn chết, vì cái gì ông trời muốn cho chính mình một lần nữa sống lại?
Lăng Nhiễm đờ đẫn ngồi ở trên giường suy nghĩ thật lâu. Có lẽ là ông trời muốn bồi thường chính mình, cấp chính mình một lần cơ hội nữa. Kiếp trước sinh mệnh Lăng Nhiễm đều bị khống chế trong tay người khác, kiếp này Lăng Nhiễm thề hắn sẽ tự làm chủ sinh mệnh của chính mình.
Hắn muốn trả thù hết thảy những tra tấn đã phải chịu đựng, hắn muốn cho tất cả những kẻ khiến bản thân mình khổ sở phải trả giá thật đắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...