Lãng Nhân Thiên Nhai

Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Nhai vào trấn thuê một chiếc xe ngựa.

Từ biệt Tả Hữu Sơn Nhân tốn rất nhiều thời gian, Phong Thiên Nhai nói hết lời, cuối cùng mới kéo được Yến Cô Minh và Lưu Ly Dạ ra ngoài. Vết thương của Yến Cô Minh chưa lành, Phong Thiên Nhai lại không thể đánh xe ngựa lên sườn dốc, đành phải nửa dìu nửa xách lãng nhân xuống núi.

Tả Hữu Sơn Nhân biếu Phong Thiên Nhai rất nhiều thức ăn và thảo dược, lại còn chỉ nàng một con đường bí mật để xuống núi.

“Đi vòng ra sau núi có một con đường nhỏ, tuy hơi gập ghềnh nhưng xe ngựa có thể đi. Đi đường ấy thì vòng hơi xa, nhưng có thể tránh được bọn phong tỏa núi.”

Phong Thiên Nhai cười cười, hỏi Tả Sơn Nhân: “Sao cụ biết bọn ta phải tránh người khác?”

Tả Sơn Nhân hầm hừ, đáp: “Già sống ở đây mấy chục năm rồi, trong núi có thêm người như nào, nhắm mắt cũng biết.”

Phong Thiên Nhai nói: “Ừm, bọn ta sẽ đi theo đường cụ chỉ.”

Tả Sơn Nhân: “Cô bé, dọc đường cẩn thận.”

Phong Thiên Nhai nhảy khỏi xe ngựa, vái chào hai ông lão thật sâu. “Chuyến này đa tạ hai vị tiền bối, ơn lớn khó quên, về sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ liều mình báo đáp.”

“Hừ.” Hữu Sơn Nhân hừ lạnh một tiếng, Tả Sơn Nhân cười phá lên, “Sau này có dịp, cô dắt tướng công về thăm là được.”

“Tất nhiên.” Phong Thiên Nhai nhảy lên xe, “Cáo từ!”

Vung roi, sau tiếng “chát”, xe ngựa phi về phương Nam.

Lưu Ly Dạ vẫn còn hôn mê, bị Phong Thiên Nhai ném vào sâu trong xe, Yến Cô Minh vốn ngồi tựa vào thành giữa xe, nhưng chẳng mấy chốc đã vén rèm ra ngoài.

Phong Thiên Nhai ghìm ngựa chậm lại, “Chàng làm gì đấy?”

Yến Cô Minh ngồi xuống ván trước, tựa cửa nhắm mắt, lặng lẽ nghỉ ngơi.

Phong Thiên Nhai: “Chàng muốn ngủ thì vào trong mà ngủ. Ngủ ở đây, lát xe ngựa rung hất văng chàng xuống thì biết làm sao?”

Yến Cô Minh không nói gì, mắt cũng lười mở, hắn kéo tay Phong Thiên Nhai đặt lên chân mình.

Phong Thiên Nhai bĩu môi, chuyển roi ngựa sang tay kia.

Giữa núi rừng an tịnh, Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh lặng lẽ lên đường. Tuy không trò chuyện, nhưng đôi bàn tay nắm chặt toát lên vẻ bình thản cùng kiên định, phết ấp áp vào khung cảnh trời thu buốt giá.


Hai người này đêm qua vừa giận dỗi nhau, nhưng điều đấy chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm của họ.

Phong Thiên Nhai thong thả đánh xe. Chốc sau, nàng máy tay, hỏi: “Yến khờ, chàng đói chưa?”

Yến Cô Minh mở mắt, Phong Thiên Nhai xoay người, lấy một bọc hành trang từ trong xe ra. “Đây là thức ăn Tả Sơn Nhân cho mình mang theo ăn dọc đường, chàng muốn nếm một ít không?”

“Ừm.”

Phong Thiên Nhai mở bọc ra, lấy một cái bánh bao không nhân và vài miếng thịt muối đưa cho Yến Cô Minh. Yến Cô Minh đón lấy, chẳng mấy chốc đã ăn hết. Phong Thiên Nhai cười bảo: “Đúng là trai quê phải nuôi ngoài đồng, nhốt chàng trong phòng, đến ăn cũng ít hơn.” Nàng lại lấy thêm một cái bánh bao không nhân, Yến Cô Minh không ngốn nhanh như khi nãy nữa, nhưng cũng ăn hết.

Phong Thiên Nhai hỏi: “No chưa?”

“Ừm.”

“Vết thương thế nào rồi?”

“Không sao.”

“Còn chỗ nào đau không?”

“…”

“Muốn ngủ không?”

“…”

Phong Thiên Nhai biết Yến Cô Minh không thích nhiều lời, nhưng vẫn nhịn cười hỏi hắn liên tục. Sau rốt thấy mặt mày Yến Cô Minh càng lúc càng khó chịu, nàng bật cười thành tiếng. “Há, này thì không nói chuyện. Giữa chốn rừng sâu núi thẳm này, giờ chỉ còn hai cái miệng của chúng ta, chàng đã không lên tiếng thì ta biết nói chuyện với ai bây giờ?”

Yến Cô Minh nhìn nàng một lúc, chậm rãi nói: “Ta hơi không hiểu…”

Phong Thiên Nhai: “Không hiểu cái gì?”

Yến Cô Minh cười khẽ, hỏi: “Lúc còn ở đỉnh Thiên Nhai, em chẳng phải luôn ở một mình à, khi ấy em nói chuyện cùng ai?”

Phong Thiên Nhai: “Cùng trời cùng đất.”


“Hửm?”

Phong Thiên Nhai cười khì: “Khi ấy trên đỉnh Thiên Nhai không có người, ta trò chuyện cùng trời đất. Chán nói với trời thì chuyển sang đất, chán đất thì lại nói với trời.”

Yến Cô Minh: “Vậy sao giờ em không trò chuyện với trời đất nữa đi?”

“Hả?” Phong Thiên Nhai nhướng mày, nhấc chân đạp đạp Yến Cô Minh, cố ý chọn chỗ bị thương mà đạp. Nhưng nàng khống chế lực rất tốt, không làm vết thương nặng thêm, nhưng vẫn khiến người ta đau.

Yến Cô Minh rụt chân lại vì đau, nhíu mày, híp mắt nhìn Phong Thiên Nhai.

Phong Thiên Nhai hầm hè, “Dám nói xằng nói xiên với sư phụ nữa thì coi chừng ăn mắng.”

Yến Cô Minh lia mắt đi, tựa thành xe nghỉ ngơi.

Toàn bộ vải băng trên mặt hắn đã được tháo ra, trước đó Phong Thiên Nhai khuyên hắn để thêm vài ngày, nhưng Yến Cô Minh khăng khăng đòi tháo, Phong Thiên Nhai chẳng thèm ngăn cản nữa.

Phong Thiên Nhai xoay sang nhìn hắn, nói: “Yến khờ, lát nữa vào thành, ta mua đấu lạp cho chàng đội.”

Yến Cô Minh mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Em muốn ta che mặt?”

Phong Thiên Nhai: “Ừm.”

Yến Cô Minh nghiến răng, ngoảnh mặt đi. “Em thấy gương mặt này xấu xí?”

Phong Thiên Nhai: “Chứ chàng thấy đẹp hả?”

Yến Cô Minh hừ lạnh, “Nếu em đã thấy khó coi, đương nhiên có thể mua đấu lạp che nó lại.”

Phong Thiên Nhai cười khì đôi tiếng, dịch người sang chỗ Yến Cô Minh, hỏi: “Sao, dỗi rồi à? Đàn ông đàn ang, sao để ý mặt mày quá vậy?”

Yến Cô Minh: “Là ta để ý á?”

Phong Thiên Nhai đưa tay vỗ hắn, nói: “Đừng nghĩ nhiều, sư phụ hiểu biết sâu rộng, hai vết sẹo của chàng đã là gì. Ta bảo chàng đội đấu lạp là để tiện hành sự.”


Yến Cô Minh: “Hành cái sự gì?”

Phong Thiên Nhai quất roi, đáp: “Ta tự tiện cứu Đao thủ trong tay Phong Đô, bọn Diễm lâu hẳn sẽ xem chúng ta là mục tiêu. Thế nên chúng ta hành sự phải bí mật. Với cả ta nghe nói thế lực Diễm lâu rất lớn, chỗ nào cũng có tai mắt.”

Yến Cô Minh: “Thế thì sao chứ?”

Phong Thiên Nhai: “Thế có nghĩa là, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn và khiêm tốn. Chàng vốn đã hung thần ác sát, lại thêm khuôn mặt này, ai nhìn thấy lại quên được?”

Yến Cô Minh cười lạnh, nói: “Che lại rồi thì không nhận ra nữa à? Muốn tìm thể nào cũng sẽ tìm được, tùy vào chúng có muốn tìm hay không thôi.”

Phong Thiên Nhai nhướng mày, không vặt lại.

Yến Cô Minh tiếp: “Luật giang hồ từ bấy đã chẳng quanh co, giết người người giết, cứ thế mà làm.”

Phong Thiên Nhai bĩu môi chẳng đáp.

Yến Cô Minh ngồi thẳng dậy, kéo tay Phong Thiên Nhai về phía mình, khẽ nói: “Bé con, ta biết em không thích tranh đấu. Nhưng hành tẩu giang hồ, chẳng lẽ không giết người thì được cho là thiện? Em không giết chúng, cũng sẽ có kẻ muốn giết em. Nếu em cứ ẩn nấp mãi, sẽ chỉ khiến kẻ địch từ dò xét thành làm thật, mà còn càn rỡ điên cuồng hơn.”

Phong Thiên Nhai: “Thế nên?”

Yến Cô Minh khẽ dùng sức, nắm lấy cổ tay Phong Thiên Nhai. Hắn nói: “Giết!”

Phong Thiên Nhai: “…”

Hồi lâu sau, Phong Thiên Nhai thở dài, chẳng đặng đừng: “Nói tới nói lui, chàng vẫn khăng khăng một chữ này.” Yến Cô Minh đáp: “Một chữ có thể giải quyết tất cả, cần gì phải dông dài thêm.”

Phong Thiên Nhai ngẩng đầu lên nhìn cánh rừng phía xa, thăm thẳm mênh mông, mây mù vấn vít.

Nàng bảo Yến Cô Minh: “Yến khờ, sư phụ ta từng dạy ta thế này. Thầy bảo mọi sự trên đời luôn chỉ quẩn quanh cái gọi là nhân quả. Con gặp một người, cứu hay không, giết hay không, đều chỉ tùy một ý nghĩ. Nhưng một ý nghĩ đấy sẽ mở màn cho tất cả mọi chuyện sau này.”

Yến Cô Minh: “Mỗi ngày võ lâm đều có người chết, kẻ chết quá nhiều, nhiều đến nỗi đã chẳng còn ai chịu bỏ công ra suy nghĩ đến hậu quả.”

Phong Thiên Nhai: “Võ lâm là võ lâm, chàng và ta là chàng và ta.”

Yến Cô Minh: “Mỗi một nơi đều có quy củ riêng, chúng ta gieo người vào võ lâm, tức là phải tuân theo nội quy của võ lâm.”

Phong Thiên Nhai: “Nếu cứ nghĩ như vậy, chàng mãi sẽ chỉ là một quân cờ trong võ lâm. Dù giờ có tạm thắng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị những thứ gọi là quy củ ấy siết cổ, dần dà kéo xuống, mất hút giữa chốn giang hồ.”

Yến Cô Minh trầm giọng: “Vậy em muốn thế nào, trốn tránh nhún nhường sẽ có thể hành sự lâu dài ư?”

Phong Thiên Nhai lắc đầu, đáp: “Ta không bảo chàng phải nhún nhường, mà là khuyên chàng cẩn trọng. Chàng đã ba mươi tuổi đầu, hẳn cũng biết sự khác nhau giữa ván gỗ và ván sắt. Vả lại…” Phong Thiên Nhai ngừng một chút mới nói tiếp: “Thỉnh thoảng đổi thái độ, thay góc nhìn đối với cùng một sự việc, có lẽ sẽ cho ra một kết luận khác.”


Yến Cô Minh lạnh nhạt đáp: “Góc nhìn có thế nào cũng vậy, lãng nhân không thể bỏ qua! Em nói nhân quả xoay vần, Phong Đô chặt tay ta, ta muốn giết gã, ấy chính là nhân quả!”

Phong Thiên Nhai liếc hắn, nói: “Thì ra nhân quả của chàng chỉ lần theo hướng mà mình muốn.”

Yến Cô Minh híp mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Ý là sao?”

Phong Thiên Nhai: “Phong Đô chặt tay chàng, chàng muốn giết gã, chuyện này thì không bàn cãi. Nhưng Phong Đô vì sao phải chặt tay chàng…” Phong Thiên Nhai bình thản buông lời, nhưng từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng. “Gã chặt tay chàng, là do chàng đến Diễm lâu gây sự. Chàng gây sự, là vì chàng muốn cứu Lưu Ly Dạ. Mà Lưu Ly Dạ bị tóm, là do gã ra tay với cống phẩm của triều đình.”

Mỗi một câu Phong Thiên Nhai nói ra, sắc mặt Yến Cô Minh lại tối thêm một phần, đến cuối, Yến Cô Minh đã chẳng kìm nổi cơn giận, hắn trừng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Phong Thiên Nhai, quát: “Thế thì có làm sao! Cả đời lãng nhân chỉ có đốt, giết và cướp giật, ba mươi năm là thế, sáu mươi năm sau vẫn thế, đến giờ em mới biết à!?”

Phong Thiên Nhai hỏi: “Mới biết thì thế nào?”

Yến Cô Minh buông từng tiếng, “Em hối hận ư!?”

Phong Thiên Nhai gãi mặt, hỏi: “Chàng muốn ta hối hận?”

Yến Cô Minh siết chặt ngón, khua tay xách cả Phong Thiên Nhai sang, hắn lạnh lùng bảo: “Em dám —–!”

Phong Thiên Nhai không đề phòng, bị hắn ôm cả vào lòng, nàng ngã vào khuôn ngực rắn chắc của lãng nhân, cười khúc khích.

“Yến khờ ê, bình tĩnh, bình tĩnh một chút.”

Yến Cô Minh trút từng tiếng thở dốc. Phong Thiên Nhai buông roi ngựa ra, đặt tay xuống bên chống người dậy, vươn đầu lên đối mặt với Yến Cô Minh. Nàng kề sát hắn, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trên mặt lãng nhân.

“Gào cái gì, sư phụ đã nói gì đâu.” Nàng khe khẽ buông lời, môi khẽ ve vuốt mặt lãng nhân, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Yến Cô Minh ngồi im, cứng ngắc.

“Ta không hối hận, sẽ chẳng bao giờ hối hận. Sau này đừng nói thế nữa.” Nàng đưa tay kéo bàn tay to rộng của lãng nhân sang vỗ về, đoạn bảo: “Còn những lời mà ta vừa nói ấy, chàng đừng quá để bụng. Ta nói những điều mình nghĩ, còn chàng cứ làm những điều là chàng nghĩ.”

Nàng ung dung tiếp: “Ta không thuyết phục được chàng, chàng cũng chẳng thay đổi được ta.” Sự thật hiển nhiên, Yến Cô Minh chẳng thể bác lại.

“Nhưng…” Phong Thiên Nhai rẽ ngoặt, cười nói: “Chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc chúng ta bên nhau.”

Yến Cô Minh nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, hồi lâu sau, khe khẽ thở dài. Hắn gập tay lại, lật Phong Thiên Nhai rồi ngả xuống, để nàng nằm trên người mình.

“Vết thương, vết thương kìa.” Phong Thiên Nhai nhắc.

Yến Cô Minh siết tay, ngắt lời nàng.

“Không sao.”

“Hừ.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, đổi tư thế thoải mái rồi yên tâm nằm xuống. Giữa khung cảnh an yên ấy, xe ngựa chậm rãi di chuyển về phía nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui