Phong Thiên Nhai ngủ thẳng một giấc ngon lành hiếm thấy đến tận sáng sớm hôm sau.
Trong phủ hơi ồn.
Tin Diệp Hoài Sơn bình an quay về nhanh chóng được truyền ra, hảo hữu lũ
lượt kéo đến chúc mừng. Diệp Hoài Sơn tốt tính, tuy chức cao nhưng không hống hách, có rất nhiều bạn.
Hôm nay đến thăm đa số là các công tử trẻ tuổi nhà quan, vì tuổi tác xấp xỉ nhau nên cả đám không câu nệ gì mà thoải mái hẳn.
Con trai của Hộ bộ thị lang Diêu Lệnh Sinh chơi thân nhất với Diệp Hoài
Sơn, hắn và hai hảo hữu khác cùng ngồi trong thư phòng của Diệp Hoài
Sơn, uống trà tán gẫu.
Diêu Lệnh Sinh: “Cẩn Hòa, tôi nghe nói rồi, lần này cậu đúng là đem mạng ra đùa đấy.”
Một người khác góp lời: “Đúng đó, nghe bảo cậu đấu tay đôi với Độc thủ
phiên cương, cái con sâu độc đó nham hiểm bốc mùi luôn. Nhưng may mà ông trời có mắt, để Cẩn Hòa bình an quay về.”
Diệp Hoài Sơn lệnh nha hoàn đặt điểm tâm xuống bàn, cười đáp: “Đâu có, là tôi may mắn thôi, được quý nhân tương trợ.”
Diêu Lệnh Sinh nhón một miếng bánh trà xanh trong mâm, ngốn trọn, lúng búng
nói: “À đúng rồi, nghe nói cậu có đưa ân nhân cứu mạng về, người đâu,
cho bọn tôi gặp với.”
Diệp Hoài Sơn lắc đầu, “Không được.”
Một người khác cười: “Sao không cho gặp, lẽ nào lại là hoàng hoa khuê nữ.”
Diệp Hoài Sơn cúi đầu nghịch chén trà, không đáp.
Những người ngồi đây chơi với Diệp Hoài Sơn từ nhỏ, thân đến nỗi chẳng thân
hơn được nữa nên rất hiểu nhau, thấy vẻ mặt của Diệp Hoài Sơn thì tỏ
tường ngay mọi chuyện.
“Ối chà chà.” Diêu Lệnh Sinh phủi vụn bánh trên tay, đứng dậy, “Khó lường ghê chưa, là con gái thật kìa!”
Diệp Hoài Sơn hơi đỏ mặt, “Mấy cậu đừng nhảm nhí nữa.”
Cả phòng bỗng cười rộ lên, mặt Diệp Hoài Sơn ngày càng đỏ.
Diêu Lệnh Sinh trêu: “Sao thế, đưa ân nhân cứu mạng về nhà, có phải vì chả biết đền gì nên đành đem thân báo đáp không?”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Diêu Lệnh Sinh sán tới gần Diệp Hoài Sơn, khẽ nói: “Đi, đưa bọn tôi đến gặp nàng, bọn tôi mới giúp cậu được chứ.”
Diệp Hoài Sơn nhìn hắn với vẻ ngờ vực, “Mấy cậu thì giúp được tôi cái gì?”
Diêu Lệnh Sinh đứng sừng sững giữa thư phòng, chống nạnh thẳng lưng, ra vẻ ta đây là quân sư nước nhà.
“Cậu thì hiểu gì, bọn tôi là ai nào.” Hắn phất tay ra sau, ba người đang
ngồi cũng hô hào cùng. Diêu Lệnh Sinh liếc Diệp Hoài Sơn, đối đáp trôi
chảy, “Gia dám tự xưng cả bọn là Tứ chi hoa của kinh thành, có chuyện
gì mà chưa trải qua, loại nữ nhân nào mà chưa diện kiến, nào phải đẳng
cấp mà thằng ăn lông ở lỗ như cậu có thể so được.”
Diệp Hoài Sơn: “Cậu mà còn phét thế này thì tôi sẽ mách với Diêu đại nhân
đấy, rồi sẽ được trở thành một nhành hoa thực sự* ở kinh thành nhé.”
[*Tứ chi hoa mà bạn Diêu bảo, nghĩa đen là bốn nhành hoa, nghĩa bóng là tự
khen mình giỏi giang từng trải mặt nào cũng tốt, còn một nhành hoa của
bạn Diệp, ý chỉ cha bạn Diêu sẽ tét đít bản nở hoa.]
“Ấy ấy ấy…” Diêu Lệnh Sinh nghe y bảo muốn mách lẻo, lưng eo nhũn ra ngay, “Hảo tướng quân, cậu đừng dọa tôi chứ.”
Một người ngồi sau nói: “Cẩn Hòa, dẫn bọn tôi đến gặp đi, dẫu sao nàng ấy
cũng là người cứu cậu, huynh đệ bọn tôi phải ra mặt cảm ơn nàng chứ.”
“Đúng thế đúng thế, sao hôm nay đàn bà vậy, chả giống cậu chút nào.”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Cân nhắc một chút, Diệp Hoài Sơn cũng muốn đến gặp Phong Thiên Nhai, mà đi
một mình thì khó tránh khỏi lúng túng, dẫn mấy đứa này đi chung, đỡ bối
rối hơn.
“Được rồi, tôi dẫn các cậu đến gặp nàng ấy, nhưng không được xằng xiêng đâu nhé.”
“Yên tâm.” Diêu Lệnh Sinh vỗ vai Diệp Hoài Sơn, “Huynh đệ bọn tôi sẽ làm cậu hãnh diện.”
Bên kia, Phong Thiên Nhai mới thức.
Thanh Nhi đã chuẩn bị nước và trà tươm tất, cung kính đứng đợi ngoài cửa. Nghe thấy tiếng động, thị khẽ hỏi:
“Cô nương dậy rồi ạ.”
Phong Thiên Nhai đẫy giấc, còn hơi mơ màng.
“Ờm…”
Thanh Nhi: “Để nô tỳ hầu cô nương dậy.”
Thị vào phòng, đặt chậu nước và khăn xuống giá gỗ bên giường, rồi đưa một chén trà cho Phong Thiên Nhai.
“Mời cô nương dùng.”
Phong Thiên Nhai trước nay chưa từng được phục vụ như thế, nàng đón chén, dốc hết trà súc miệng vào bụng.
“Cảm ơn hén.”
“Ơ…” Thanh Nhi và một thị nữ khác đứng phía sau nhìn nhau, cố giấu vẻ trào phúng.
Phong Thiên Nhai chẳng mảy may nhận ra, nàng mặc quần áo gọn gàng, túm bừa tóc lên.
“Diệp Hoài Sơn đâu.” Nàng vừa lên tiếng, chợt nhớ đến điều gì đó, vội vàng sửa miệng, “À, không phải, Diệp tướng quân đâu…”
Thanh Nhi: “Tướng quân bận việc, không rỗi lo chuyện khác, mong cô nương lượng thứ.”
Phong Thiên Nhai ngờ ngợ chớp mắt, “Bận việc? Hôm qua còn bảo muốn trẩy hội chùa mà.”
Thanh Nhi ngập ngừng, thầm nghĩ cả ngày hôm qua Phong Thiên Nhai luôn ở trong viện, nào đã trò chuyện với tướng quân, tám phần là đang nói xằng
xiêng. Thị cười cười, nhẹ nhàng đáp: “Hôm nay là tiết Khánh Bình, kinh
thành về đêm mở hội, rất náo nhiệt, tướng quân sẽ dành thời gian đi cùng biểu tiểu thư.”
Phong Thiên Nhai cân nhắc một lúc, ờ dài một tiếng.
Thanh Nhi: “Cô nương, đến giờ dùng bữa sáng rồi.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Khỏi, lát nữa ta phải ra ngoài, các ngươi ăn một mình nhé.”
Thanh Nhi: “Cô nương muốn đến chỗ —–“
Thanh Nhi chưa kịp dứt lời, ngoài viện chợt vọng tới tiếng ồn, Phong Thiên
Nhai sớm đã phát hiện có khách đến, ung dung bước ra khỏi phòng.
Bốn người Diệp Hoài Sơn vào vườn, vừa đi sâu thêm một chút đã thấy Phong Thiên Nhai chắp tay sau lưng đứng trước cửa phòng.
Phong Thiên Nhai cũng nhìn thấy y, nàng vẫy tay.
“Diệp đại tướng quân! Ngủ ngon chứ.”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Một câu Diệp đại tướng quân của Phong Thiên Nhai khiến y chả biết phải đón lời thế nào.
Diêu Lệnh Sinh nhìn thiếu nữ nhỏ xinh trước mặt, không khỏi thầm kinh ngạc.
Chẳng ngờ người cứu mạng đại tướng quân đương triều lại là một nữ tử trẻ tuổi như vậy, hơn nữa thần thái này vẫn đượm vẻ ngây thơ, chưa mất đi
sự trong sáng non nớt của trẻ nhỏ, đôi mắt biết cười khiến ai nấy đều
vui vẻ.
Nàng không thanh nhã dịu dàng như tiểu thư
đài các mà thoải mái cởi mở trò chuyện với Diệp Hoài Sơn. So ra thì, một kẻ đang ngượng ngùng ấp a ấp úng chẳng thốt nổi một chữ như Diệp Hoài
Sơn đây mới giống con gái.
Diêu Lệnh Sinh chắp tay
vái Phong Thiên Nhai: “Tại hạ Diêu Lệnh Sinh, là bạn tốt của Cẩn Hòa,
nghe nói khi trước cô nương đã cứu Cẩn Hòa một mạng, hôm nay bèn đến cảm tạ.”
Phong Thiên Nhai: “Chuyện nhỏ như lòng bàn tay thôi.”
Diêu Lệnh Sinh chớp chớp mắt nhìn nàng, “Ồ, cô nương chỉ nhấc lòng bàn tay
thôi đã cứu được ‘Diệp đại tướng quân’, đúng là mạnh ngang trời đất.”
Diệp Hoài Sơn trợn mắt: “Cậu!”
Phong Thiên Nhai: “Ha ha.”
Nàng bước hai bước đến trước mặt Diêu Lệnh Sinh, “Thú vị, ta thích.”
Diệp Hoài Sơn: “?!”
Diêu Lệnh Sinh cười to hai tiếng, “Tại hạ Diêu Lệnh Sinh, mới quen cô nương
mà như đã thân từ lâu, dám hỏi phương danh cô nương.”
Phong Thiên Nhai: “Ta là Phong Thiên Nhai.”
Diêu Lệnh Sinh khẽ khom người, “Phong cô nương hữu lễ.”
Thấy Diêu Lệnh Sinh và Phong Thiên Nhai trò chuyện vui vẻ, Diệp Hoài Sơn gượng gạo chen vào, “Phong… Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai xoay lại nhìn y, “Sao thế.”
Diệp Hoài Sơn: “Tối nay… Lễ hội tối nay…”
Phong Thiên Nhai dời mắt, nhìn sang Thanh Nhi đứng sau lưng.
“Lát nữa ta phải ra ngoài, tối gặp.”
Thanh Nhi: “…”
Diệp Hoài Sơn nghe Phong Thiên Nhai bảo muốn đi, vội vàng hỏi: “Phong cô nương muốn đến đâu?”
Phong Thiên Nhai phất tay, “Tối gặp tối gặp.”
Phong Thiên Nhai bận việc riêng, không định dây dưa, Diệp Hoài Sơn nhận ra,
bèn liếc quanh ra lệnh, sai vặt đứng hầu trong góc đem một cái túi nhỏ
tinh xảo đến.
Diệp Hoài Sơn đưa túi cho Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai: “Cái gì thế.”
Diệp Hoài Sơn: “Ít bạc vụn, để Phong cô nương tiện dùng khi ra ngoài.”
Phong Thiên Nhai không từ chối, cầm túi áng chừng một lúc rồi nhét vào ngực áo.
“Ta đi đây.”
Sau khi Phong Thiên Nhai rời đi, Diêu Lệnh Sinh vỗ vai Diệp Hoài Sơn.
“Hay cho một bé thơ ngây, Diệp huynh gánh nặng đường xa rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Thanh Nhi đứng hầu trong góc vườn, thấy hết mọi chuyện, ngờ vực không thôi.
Lẽ nào tướng quân với nữ nhân này…
Lại nói đến Phong Thiên Nhai, sau khi rời khỏi phủ tướng quân, nàng tới khu vực phồn hoa nhất của kinh thành.
Vừa rẽ lối, Phong Thiên Nhai đã thấy một bóng người cao to đứng tựa vào tường nhà bên đường.
Yến Cô Minh khoanh tay trái trước ngực, nhắm mắt, đứng trong bóng râm tối
thui, cứ như đang ngủ. Trên con đường náo nhiệt thế này, màu áo đen của
Yến Cô Minh trông tựa tảng đá lạnh buốt, không ăn nhập gì với xung
quanh.
Phong Thiên Nhai bước đến.
“Ê.”
Yến Cô Minh không nói gì.
Phong Thiên Nhai chìa một ngón tay ra, dí vào ngực Yến Cô Minh.
“Yến khờ, sư phụ đang bảo anh đấy.”
Có thể nói Yến Cô Minh mở bừng mắt ra ngay, ra vẻ đại gia liếc Phong Thiên Nhai một cái.
“Xong việc rồi?”
Phong Thiên Nhai: “Có gì không.”
Yến Cô Minh đứng thẳng dậy.
Vóc người hắn quá cao nên động tác có vẻ chậm, trông như một con sư tử thỏa thuê lười biếng lúc xế chiều.
“Xong việc thì chúng ta đi.”
Phong Thiên Nhai: “Chưa xong.”
Yến Cô Minh: “Cả ngày rồi mà còn chưa xong à.”
“…” Phong Thiên Nhai bất đắc dĩ nhìn hắn, “Anh biết ta muốn làm gì không.”
Yến Cô Minh: “Không biết.”
Phong Thiên Nhai kéo tay áo Yến Cô Minh. “Đi thôi đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Yến Cô Minh bị bàn tay bé xíu của nàng lôi đi, tản bộ trên đường.
Phong Thiên Nhai hào phóng nói: “Yến khờ, anh thích cái gì, sư phụ mua cho anh!”
Yến Cô Minh không lộ cảm xúc, “Y cho em bạc à.”
Phong Thiên Nhai lấy một cái túi bé xinh ra, huơ trước mặt Yến Cô Minh ra chiều khoe khoang.
“Sư phụ giờ là người giàu, dẫn anh đi uống rượu này, chẳng phải anh thích rượu ư.”
Yến Cô Minh ngừng bước, đứng im bên đường nhìn Phong Thiên Nhai, đôi mắt ấy còn sâu hơn cả rượu. Hắn lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Phong Thiên Nhai,
nhìn nàng tròn mắt thản nhiên nhìn mình.
Hồi lâu sau, Yến Cô Minh thở hắt ra một hơi.
“Đi thôi.”
Yến Cô Minh đưa Phong Thiên Nhai đến một tửu lâu.
Phong Thiên Nhai: “Anh muốn uống rượu gì, cứ thoải mái gọi.”
Yến Cô Minh hừ mũi một tiếng, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ. Hắn gọi một vò rượu, sau đó ngậm miệng nhắm mắt im lặng dựa đấy.
Phong Thiên Nhai huơ tay trước mặt hắn.
“Đừng bảo anh ngủ đấy nhé, đêm qua không ngủ à?”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai đạp chân hắn dưới gầm bàn.
“Nói xem, anh lại lên cơn gì thế.”
Yến Cô Minh vẫn không đáp. Phong Thiên Nhai đăm chiêu một lúc, rút một chiếc đũa ra khỏi ống đũa. Đưa tay xoay chơi.
Chiếc đũa lúc nhanh lúc chậm, Phong Thiên Nhai cũng chẳng nhìn nó, mà cứ dán mắt vào Yến Cô Minh.
Bỗng nhiên, Phong Thiên Nhai nhếch mép, không kiềm lực tay, búng nhẹ một
cái. Chiếc đũa phóng ra như dao, bay thẳng đến cổ họng Yến Cô Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...